Rể Quý Rể Hiền

Chương 4325



Chương 4325

Vừa nói vừa nắm thật chặt chiến đao trong tay.

Thậm chí Long Tuấn Hạo còn có thể cảm nhận được lưỡi đao sắc bén kia gần đâm rách làn da.

Đối mặt với uy hiếp sinh tử như vậy, sợ rằng 99% người không thể giữ vững bình tĩnh.

99.99% người sẽ bị khống chế, thành thật nghe lời.

Nhưng hết lần này tới lần khác Long Tuấn Hạo lại thuộc số 0.01% kia.

“Con bà mịa mày, chỉ dựa vào mày cũng dám uy hiếp ông đây?”

Long Tuấn Hạo đứng thẳng bất động, không nói hai lời trực tiếp lên cò, bỗng nhiên nâng họng súng lên.

Cho dù bị người dùng đao khống chế, Long Tuấn Hạo cũng không sợ hãi chút nào.

“Tuấn Hạo!”

Cao Phong bỗng quát lớn một tiếng ngăn cản động tác của Long Tuấn Hạo, sau đó trực tiếp nhảy xuống xe.

Ánh mắt cùng với khí thế của người trung niên nói cho Cao Phong, ông ta tuyệt đối có gan một đao chém chết Long Tuấn Hạo.

Đương nhiên Cao Phong không hề muốn lấy mạng của Long Tuấn Hạo ra đánh cuộc.

“Chú ấy chừng bốn mươi lăm tuổi, chiều cao đại khái chừng 1m75.”

“Tóc ngắn, thích mặc quần áo màu đen.”

Cao Phong vừa đi vừa nhìn người trung niên nói.

Đây là những đặc điểm nhận dạng của chú Lý mà anh nghĩ ra được trong lúc cấp bách này.

“Những chuyện cậu nói, đổi lại bất kỳ một người nào cũng có thể bịa ra.”

“Còn có, người đó chưa bao giờ uống rượu.”

Người trung niên ngay cả nhìn cũng không nhìn Cao Phong, vẫn đang nhìn chằm chằm Long Tuấn Hạo.

Để tránh sau khi lực chú ý bị phân tán, Long Tuấn Hạo sẽ thừa cơ mà tránh khỏi tầm khống chế của ông ta.

Lúc này, ông ta chỉ còn nước dùng tính mệnh của Long Tuấn Hạo để đảm bảo mình có thể an toàn rời đi.

Cao Phong khẽ nhíu mày, nói: “Sao ông biết thói quen sống của người ấy sẽ không thay đổi?”

“Người đó vốn sẽ không thay đổi!!”

Người trung niên cắn răng, vẫn ngoan cố nói.

“Ít nói lời vô ích! Hiện tại tao muốn dẫn cậu ta đi.”

Người trung niên dừng một chút, vốn không cho Cao Phong có cơ hội nói chuyện.

Hiện tại ông ta cho rằng người kia đã chết.

Bằng không, thanh Đao Huyết Vương đã được cất vào kho này tuyệt không thể lại thấy ánh mặt trời.

Cao Phong nhìn người trung niên, vắt hết óc suy nghĩ tất cả về chú Lý.

Người trung niên cười lạnh một tiếng, muốn khống chế Long Tuấn Hạo rời đi.

“Chú ấy làm mì rất ngon.”

Bỗng nhiên Cao Phong đi lên trước một bước rồi nói với người trung niên.

“Xong! Mịa nó chuyện này liên quan gì tới biết nấu mì!”

Hoàng Phủ Đao Hàn vô thức thở dài thật nhẹ, lắc đầu.

Rất nhiều người cũng cảm thấy cạn lời, vì sao vào thời khắc mấu chốt Cao Phong lại như xe bị tuột xích vậy?

Chuyện này có liên quan gì với nấu mì?

Xem ra Long Tuấn Hạo phải bị dẫn đi chắc rồi.

Mà Long Tuấn Hạo cũng đã chuẩn bị sẵn sàng lưới rách cá chết.

Anh ta tuyệt đối sẽ không theo người trung niên này đi tới chỗ đám cường đạo Tây Vực, nếu không đám cường đạo Tây Vực sẽ sử dụng anh ta để áp chế Cao Phong.

Long Tuấn Hạo tuyệt không cho phép chuyện này xảy ra.

Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy những lời này của Cao Phong đúng là vô nghĩa, người trung niên kia lại lập tức dừng bước chân lại.

Sau đó ông ta bỗng quay đầu nhìn về phía Cao Phong.

Vẻ khó có thể tin chôn giấu sâu trong đôi mắt lại càng đạt tới đỉnh điểm.

Đám người nhìn thấy biểu hiện của người trung niên, không nhịn được có chút sững sờ.

Chẳng lẽ những lời của Cao Phong thực sự có tác dụng?

“Phù!”

Cao Phong cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.