Rể Quý Rể Hiền

Chương 4331



Chương 4331

Mà giờ này khắc này, đội Huyết Đao đã từng là bá chủ Tây Vực sẽ lại một lần nữa diễn dịch ra tình cảnh ấy.

Mấy trăm ngàn người cầm đao chiến đấu, tiếng hô giết rung trời, chấn động không gì sánh nổi.

“Tao đầu hàng! Chúng tao đầu hàng!”

“Bây giờ chúng tao sẽ lui ra ngoài, hiện tại lập tức lui ra ngoài!”

Không tới ba phút, đám cường đạo Tây Vực đã bị đội Huyết Đao chém giết gần nửa.

Máu tươi rơi trên mặt đất, hỗn hợp với đống bùn đất trên mặt đất, vậy mà lại tạo thành bùn nhão màu đỏ.

Mùi máu tươi gay mũi càng không ngừng bay ra, kéo càng lúc càng xa.

Những người còn lại ôm đầu ngồi xổm xuống, đầu hàng tại chỗ.

Ngay cả Negan cũng đã bị tháo vũ khí, gần trăm người cầm đao vây quanh ông ta, còn có hai người lấy đao gác trên cổ ông ta.

Không ai có thể nghĩ tới, đám cường đạo Tây Vực mạnh mẽ vô cùng, vậy mà chỉ trong ba phút đã bị tan rã hoàn toàn như vậy.

Thắng lợi này tới quá nhanh, thậm chí còn khiến Cao Phong cảm thấy có chút không chân thực.

“Cậu Phong, thế cục đã được ổn định.”

Người trung niên kia chậm rãi xoay người, dùng hai tay dâng Đao Huyết Vương cho Cao Phong.

“Vậy ông coi chừng bọn họ trước, tôi còn một việc phải giải quyết.”

Cao Phong lạnh nhạt gật đầu, sau đó bỗng quay đầu nhìn về phía xa xa.

Dư nghiệt nhà họ Đặng!

Thông đồng với địch mưu phản, nên chém!

Sắc mặt Đặng Phi lập tức trở nên trắng bệch.

Ban nãy anh ta đã muốn thừa dịp hỗn loạn để chạy trốn, thế nhưng Liễu Tông Trạch đã sớm đề phòng anh ta, đặc biệt phái người coi chừng bọn chúng.

Mà lúc này Cao Phong quay đầu lại, càng khiến Đặng Phi cảm thấy đáy lòng chấn động.

Hôm nay anh ta dám dẫn người qua đây là vì anh ta đã biết thế cục bên này.

Vốn định liên thủ với đám cường đạo Tây Vực triệt để chém giết Cao Phong.

Ai có thể nghĩ tới, đang yên đang lành đột nhiên lại có một đội Huyết Đao mịa gì đấy nhảy ra!

Lúc này đám cường đạo Tây Vực đã sớm bị diệt sát hơn phân nửa, một trăm ngàn thuộc hạ của Đặng Phi vốn không thể tạo ra bất kỳ bọt sóng gì.

“Mày muốn làm gì?”

Sắc mặt Đặng Phi trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau.

Lúc anh ta tới đã lái xe sang trọng, thoạt nhìn vô cùng có khí thế.

Mà chỉ vài phút ngắn ngủi trôi qua, anh ta lại hốt hoảng thất thố, hệt như con châu chấu bị dọa sợ.

“Khi nhà họ Đặng vẫn còn, mày là phế vật.”

“Sau khi nhà họ Đặng không còn nữa, mày lại càng là phế vật!”

“Sói đi khắp thế gian ăn thịt, chó đi khắp thiên hạ ăn phân, nếu đã là phế vật, cho dù có tới nơi nào đi nữa cũng chỉ là phế vật!”

“Mày hỏi tao muốn làm gì? Giết mày!!”

Cao Phong ra lệnh một tiếng, sau đó trực tiếp cầm đao vọt mạnh lên.

“Bọn chúng không bắn súng, chúng ta không bắn súng!”

“Bọn chúng dám nổ một súng, lập tức toàn thể đuổi giết cho tôi!”

Cao Phong vừa chạy vừa lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Câu nói kia vừa ra, đám người bên phía Đặng Phi càng thêm kinh hãi.

Vậy… có cần nổ súng không?

Một khi bọn chúng bắn ra một viên đạn, vậy chờ đợi bọn chúng chính là bốn năm trăm ngàn vũ khí nóng!

Chỉ sợ ngay cả một phút đồng hồ trăm ngàn người bọn chúng cũng không thể kiên trì nổi?

Nếu vận dụng vũ khí lạnh, nói không chừng bọn chúng còn có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn.

Vừa nghĩ tới đây, đám thuộc hạ sau lưng Đặng Phi đều yên lặng buông bỏ vũ khí nóng, sau đó tìm kiếm cơ hội chạy trốn.

Bọn chúng vốn không quan tâm tới mệnh lệnh của Đặng Phi.