Rể Quý Rể Hiền

Chương 4332



Chương 4332

Bọn chúng chỉ vừa ý với đãi ngộ tương đối cao Mạnh Phi cho, vì vậy mới đi theo sau lưng anh ta, làm thủ hạ của anh ta.

Bằng không, ai lại quan tâm tới anh ta?

“Đội Huyết Đao! Xung phong!”

Người trung niên không nói hai lời, lưu lại một nửa người, sau đó dẫn theo tất cả những người còn lại xung phong tiến lên.

“Khối tập đoàn Phong Hạo tiến tới!”

Long Tuấn Hạo cũng rống to một tiếng, sau đó khập khễnh chạy về phía trước.

Tuy hành động không tiện, nhưng một khi bắt đầu chạy anh ta cũng không thua kém ai.

Ba trăm ngàn binh sĩ Phong Hạo cộng thêm một trăm ngàn thành viên đội Huyết Đao.

Bốn trăm ngàn đại quân hô giết vang trời, điên cuồng xung phong.

Đặng Phi sợ đến mặt không còn chút máu, vội vã chui vào trong xe.

Mà đám thủ hạ của anh ta càng giải tán ngay lập tức, điên cuồng chạy trốn ra bốn phương tám hướng.

Một trăm ngàn người như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại bình nguyên Tây Vực lại cuồn cuộn khói đặc.

Song phương có tổng cộng hơn năm trăm ngàn người đang chạy như điên, khơi lên hết tầng khói mù này tới tầng khói mù khác.

“Lão Liễu, thấy tên ngu kia không, ban đầu chính anh ta là người đứng ra nói chuyện, bắt anh ta lại!”

“Đuỵt! Còn nói muốn giúp chúng ta xuống địa ngục, hôm nay tôi sẽ hỏi thăm anh ta cẩn thận xem đường địa ngục đi như thế nào!”

Long Tuấn Hạo đi cà nhắc đưa tay chỉ phía trước.

“Cậu chỉ cần nhìn là được rồi!”

Liễu Tông Trạch đồng ý, sau đó trực tiếp tiến lên.

Mà trong mắt Cao Phong lại lóe lên ý lạnh, cả ngày hôm nay anh còn chưa bắt đầu giết chóc thật đâu.

Nếu giết, vậy phải giết cho sảng khoái!

“Giết! Giết đi!”

Tất cả binh sĩ Phong Hạo cũng cảm thấy hãnh diện vô cùng.

Hôm nay bọn họ đã bị uất ức quá lâu, rốt cục cũng có cơ hội được hả giận, ai mà không kích động?

Tiếng hô giết rung trời, đao thép vung mạnh.

Người của đối phương bắt đầu chạy trốn lung tung, mà chiến sĩ bên phía khối tập đoàn Phong Hạo lại điên cuồng truy kích.

“Phập!”

Cao Phong bỗng đuổi theo một thanh niên, chiến đao trong tay nghiêng lại, chỉ nháy mắt đã xẹt qua.

“Phập!”

Máu tươi bắn ra thật xa, chỉ nháy mắt thanh niên này đã ngã xuống đất.

Độ sắc bén của Đao Huyết Vương lại mang tới kinh hỉ rất lớn cho Cao Phong.

Mà máu tươi dính trên thân đao cũng nhanh chóng lưu động, sôi nổi hội tụ đến trên lưỡi dao, sau đó tạo ra một sợi tơ đỏ chậm rãi chảy xuống.

“Shhhh!”

Vô số người đều hít một hơi khí lạnh.

Mà Cao Phong lại không hề nháy mắt, tiếp tục cầm đao quét ra.

“Brừm brừm!”

Hai mươi bốn chiếc xe tăng cũng theo sau.

Pháo đồng được nâng cao cao kia mang theo sức uy hiếp mạnh mẽ.

Một số thuộc hạ của Đặng Phi vốn định lặng lẽ bắn lén.

Thế nhưng thấy uy lực khủng bố của xe tăng, trong nháy mắt bọn chúng ngơ ngác tại chỗ, ngay cả chạm vào vũ khí nóng cũng không dám.

Bọn chúng sợ ngộ nhỡ mình khơi hỏa, xe tăng kia sẽ trực tiếp nã pháo!

Dù sao thì bọn chúng cũng không biết trong xe tăng này có còn đạn pháo hay không, chỉ biết thoạt nhìn xe tăng vô cùng khiếp người.

“Mịa mày chạy đi đâu!”

Một đạp của Liễu Tông Trạch trực tiếp đạp ngã thanh niên mặc áo đen kia.

Mà Long Tuấn Hạo cũng cười ha hả xông về phía chiếc xe sang trọng kia.