Rể Quý Rể Hiền

Chương 4333



Chương 4333

Có hơn hai trăm binh sĩ Phong Hạo đã trực tiếp ngăn xe Đặng Phi lại.

Dù sao thì Đặng Phi có xe, nhưng khối tập đoàn Phong Hạo cũng có xe.

Đồng thời tất cả mọi người đều lái loại xe việt dã dùng cho nhà binh, tính năng vô cùng tốt. Dù gặp phải địa hình như Tây Vực, nhưng tốc độ xe vẫn nhanh như khi đi trên đường lớn.

“Ra, mau đi ra!”

Long Tuấn Hạo cứng cổ, một phát bắt được cổ áo Đặng Phi, trực tiếp cứng rắn túm anh ta xuống xe.

Lúc này sắc mặt Đặng Phi đã trắng bệch, rụt cổ thật chặt, trên mặt là vẻ kinh hoảng.

Rõ ràng trong tay anh ta đang cầm vũ khí nóng, lại ngay cả gan bóp cò cũng không có.

Lúc này, bị Long Tuấn Hạo túm xuống, anh ta càng thành thật như con chim cút nhỏ.

“Anh Phong của tao nói không sai, con mịa mày đúng là phế vật.”

“Mày nói xem đám nhà giàu bọn mày, ngoại trừ có thể ỷ vào bối cảnh trong nhà còn có thể làm gì khác?”

“Cũng không phải tao khinh thường bọn mày vận dụng bối cảnh của gia tộc, mấu chốt là mày có thể vận dụng như thế nào?”

“Khởi bước của bọn mày vốn đã cao hơn người bình thường rất nhiều, kết quả lại đi ra con đường như mày vậy?”

“A! Đuỵt con mịa nó, tên phế vật như mày còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”

Long Tuấn Hạo một tát đánh rớt vũ khí nóng trong tay Đặng Phi, sau đó túm lấy Đặng Phi không ngừng giáo dục.

“Dạ dạ dạ, dạ dạ dạ…”

Đặng Phi không ngừng gật đầu, toàn thân run rẩy không ngừng, thoạt nhìn dường như đã bị dọa tới sợ vỡ mật.

“Đuỵt! Là một thằng gay!”

“Con mịa mày nói đi!”

Long Tuấn Hạo trở tay đánh ra một bạt tai, trực tiếp đánh tới mặt Đặng Phi sưng vù.

“Tôi…”

Đặng Phi ỉu xìu triệt để, vốn không dám ngẩng đầu nhìn Long Tuấn Hạo.

Mà Long Tuấn Hạo lại mất hứng thú.

Lúc đầu anh ta cho rằng Đặng Phi là một chiến sĩ, mịa nó kết quả lại chỉ là một con hàng yếu bóng vía.

Lúc chiếm ưu thế, tên kia ngông cuồng hơn bất kỳ người nào.

Hiện tại khi đại thế đã mất, anh ta lại trở nên kinh sợ như cháu trai.

“Đuỵt con mịa mày! Từng gặp người ti tiện, nhưng chưa bao giờ thấy người nào ti tiện như mày.”

“Nếu mày không tới đây còn có thể vui vẻ dẫn theo đám người của mày đi phát triển, cũng có thể tự mình chiếm núi làm vương.”

“Nhưng mày nói xem, vì sao mày lại cứ thích ti tiện như vậy? Chúng tao đang chiến đấu với Tây Vực, mày tới xem náo nhiệt cái gì?”

“Thế nào? Mày muốn ngàn dặm tặng đầu người, tình nghĩa nặng như thế sao?”

Long Tuấn Hạo đưa tay vỗ khuôn mặt Đặng Phi, không ngừng hỏi.

“Tôi đến đề chào hỏi mọi người, dù sao chúng ta cũng đều là người Việt Nam, ha ha…”

“Người Việt Nam không giết người Việt Nam…”

Đặng Phi cưỡng ép đè xuống trong lòng sợ hãi, nỗ lực nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Mày thật quá uất ức!”

Long Tuấn Hạo bỗng đấm một cái lên mặt Đặng Phi, sau đó ném anh ta cho đám thuộc hạ.

“Còn có mày, mày qua đây. Mày nói cho tao biết xem, rốt cục đường xuống địa ngục là đường nào?”

“Tao còn chưa biết đường đi như thế nào đâu, mày nói cho tao biết đi?”

Long Tuấn Hạo lại đi thêm một đoạn, túm lấy thanh niên mặc áo đen kia hỏi.

“Đại ca, đại ca em sai rồi!”

“Em chỉ là một chân chạy, em chỉ là một kẻ truyền lời thôi đại ca!”

Thanh niên mặc áo đen cũng lập tức kinh sợ, ngồi chồm hổm trên mặt đất luôn mồm cầu xin.

“Mịa nó đây cũng là phế vật!”

Long Tuấn Hạo sửng sốt hai giây, sau đó lại có chút ngơ ngác sờ sờ đầu.

Lúc đầu Long Tuấn Hạo cho rằng mình đụng phải một tên hung ác, anh ta còn định khô máu với đối phương.

“Vậy trước kia mày luôn miệng nói muốn giúp bọn tao xuống địa ngục thì sao?”