Rể Quý Rể Hiền

Chương 4351



Chương 4351

Bây giờ Cao Phong đã không còn chúng nữa. Không có tin tức về Kim Tuyết Mai, những người này đã không còn giá trị gì, giết thì thôi.

Đến đây, trận chiến Tây Vực đã hoàn toàn kết thúc. Hơn một trăm thế lực bất kể lớn nhỏ ở Tây Vực, tính tổng cộng khoảng hơn năm trăm ngàn người. Bây giờ đã hơn một nửa người chết, không biết Cao Phong sẽ thẩm phán vận mệnh của những kẻ còn lại như thế nào.

Thủ lĩnh của các thế lực này đều bị tiêu diệt. Kể cả thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê đã gần như được coi là bá chủ Tây Vực như Negan cũng chết trong súng đạn.

Sự kết thúc của một nhóm người cũng tượng trưng cho sự vùng dậy của một nhóm người khác. Từ nay về sau, lá cờ của khối tập đoàn Phong Hạo sẽ được cắm ở vùng đất Tây Vực hỗn loạn này giống như Nam Cương.

Mà thành viên của đội Huyết Đao sẽ trở thành chi nhánh của khối tập đoàn Phong Hạo, được coi là lực lượng nòng cốt.

Những người trung niên kia chắc chắn sẽ không ngờ rằng sinh thời, họ còn có thể thấy đội Huyết Đao vùng dậy.

“Cậu, đi tìm Tuấn Hạo đòi hai mươi ngàn người.” Cao Phong bỗng quay lại, vỗ vai một chiến sĩ rồi nói.

“Anh Phong, anh nói đi ạ, anh cần em làm gì?” Chiến sĩ gật đầu, sau đó hỏi lại lần nữa.

“Dẫn theo hai mươi ngàn người tiến thành điều tra thật kỹ ở những thị trấn nhỏ chung quanh biên thùy Tây Vực. Không bỏ qua bất cứ một cửa hàng nào, cũng đừng buông tha cho bất cứ ngõ ngách nào.” Cao Phong bình tĩnh nói.

Nghe vậy, mọi người đều nghi hoặc. Cao Phong đã bảo là Negan đang nói dối mà, tại sao còn phải làm như vậy?

“Có bất cứ hy vọng gì, tôi đều muốn thử xem.” Cao Phong thản nhiên giải thích, sau đó lại đi vào phòng.

“Vâng, anh Phong ơi, lỡ trong thị trấn có kẻ chống cự thì sao?” Chiến sĩ áo đen gật đầu, sau đó lại hỏi. Dù sao thì trong những thị trấn đó cũng có không ít nhóm lính đánh thuê rời rạc. Họ không có tư cách thành lập doanh địa ở Tây Vực, đương nhiên chỉ có thể sống trong các thị trấn nhỏ. Nếu tính tổng cộng lại thì số người cũng không ít đâu.

“Bất kể là kẻ nào ngăn cản cũng phải lục soát. Kẻ nào dám ngăn cản thì giết kẻ đó! Không đủ người thì huy động thêm thành viên!” Nói xong, Cao Phong đã đi vào phòng.

“Vâng!” Chiến sĩ gật đầu, sau đó xoay người đi tìm Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng sống ống ở Tây Vực đã hoàn toàn ngừng lại. Nhưng Tây Vực vẫn náo nhiệt như cũ.

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch dẫn theo rất đông chiến sĩ Phong Hạo, bắt đầu càn quét khắp Tây Vực. Còn thành viên của đội Huyết Đao thì rất quen thuộc với địa hình Tây Vực, cho nên họ sẽ làm người dẫn đường.

Khu vực Tây Vực hỗn loạn bị các chiến sĩ Phong Hạo kéo ra một tuyến đường dài, nhìn không thấy điểm cuối, từ bên này kéo thẳng qua bên kia, không ngừng tiến lên như xe lu ủi đất.

Trong tình huống này, ngay cả là thỏ hoang cũng khó thoát khỏi ánh mắt của các binh sĩ Phong Hạo, huống chi là người sống?

Bên kia, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch chia ra mấy chục ngàn người cũng tiến hành lục soát ở những thị trấn nhỏ chung quanh Tây Vực dưới sự dẫn dắt của Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng. Có Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng dẫn dắt thì ít ra cũng có thể giúp đỡ không ít.

Ban đầu, đúng là có nhóm lính đánh thuê khó chịu. Song khi Hoa Hồng nói những người này là khối tập đoàn Phong Hạo thì 90% người đều im lặng, thành thật chịu lục soát. 10% còn lại, mặc dù chưa từng nghe nói tới khối tập đoàn Phong Hạo, nhưng thấy tư thế của họ thì cũng đoán được kết quả trận chiến Tây Vực là như thế nào. Nói không khuếch đại chút nào, khối tập đoàn Phong Hạo bây giờ đã là bá chủ của toàn bộ Tây Vực. Họ nào dám trêu vào? Cho nên mỗi người đều rất phối hợp với chiến sĩ Phong Hạo.

Ngày hôm nay, vô số người ở Tây Vực đều nhớ kỹ cái tên khối tập đoàn Phong Hạo.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thoáng chốc mặt trời đã ngả về tây, trời đã chập tối, màn đêm dần buông xuống.

Long Tuấn Hạo đi tìm kiếm mà không phát hiện thấy bất cứ manh mối nào. Họ không bỏ qua một ngõ ngách nào ở vùng đất Tây Vực hỗn loạn, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, thậm chí không có chút tin tức nào về Kim Tuyết Mai.

Khi tin tức này truyền đến chỗ Cao Phong, anh như đã đoán trước nên chỉ khẽ gật đầu. Lúc trước anh tra tấn đám người kia mà không hỏi thăm được gì, Cao Phong đã biết có lẽ họ thật sự chưa từng gặp Kim Tuyết Mai. Không thì chắc chắn họ sẽ khai báo.

“Anh Phong đừng sốt ruột, chỉ cần không rơi vào tay băng cướp Tây Vực thì chị Tuyết Mai sẽ không sao đâu. Không chừng chị ấy đã được ai đó cứu rồi.” Liễu Tông Trạch vỗ vai Cao Phong, nhẹ giọng an ủi.

“Chỉ mong là như vậy.” Cao Phong gật đầu. Anh thà rằng tạm thời không tìm thấy Kim Tuyết Mai, chỉ mong bất kể Kim Tuyết Mai ở đâu cũng an toàn thì anh đã thỏa mãn rồi.

“Đám người đi điều tra thị trấn đâu rồi? Có tin tức gì chưa?” Cao Phong dừng lại một chút rồi lại hỏi Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo đang định trả lời thì di động vang lên.

“A lô?”

“… Cậu vừa nói gì?!” Long Tuấn Hạo bắt máy, đột nhiên mở to mắt. Trái tim Cao Phong cũng rung lên.