Rể Quý Rể Hiền

Chương 4352



Chương 4352

“Được được! Thị trấn Seth đúng không? Chúng tôi tới ngay!” Long Tuấn Hạo phấn khởi gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

“Anh Phong, có tin tức của chị Tuyết Mai ở thị trấn Seth! Thai phụ, người Việt, chắc hẳn chính là chị ấy! Người của chúng ta đang tiếp tục truy vấn!” Long Tuấn Hạo hưng phấn nhìn Cao Phong.

“Đi thôi.” Cao Phong cũng đứng dậy, đi ra bên ngoài. Trong lòng anh lúc này tràn đầy kích động.

Trong khoảng thời gian này, Cao Phong ăn không ngon ngủ không yên, không có lúc nào không suy nghĩ tới Kim Tuyết Mai. Nhưng anh đã làm bao nhiêu chuyện, giết bao nhiêu người mà vẫn không nghe được một chút tin tức nào của Kim Tuyết Mai, bất kể là tin tốt hay tin xấu cũng không có.

Tình huống này khiến sự nhẫn nại của Cao Phong đã đạt tới đỉnh điểm. Bởi vì bất kể anh có bao nhiêu thuộc hạ, có lực lượng lớn mạnh cỡ nào, chỉ cần không chiếm được tin tức của Kim Tuyết Mai thì anh sẽ không tìm được phương hướng cô gắng, cho nên anh chỉ có thể chạy vạy khắp nơi, cái gì cũng có thể thử, xông thẳng về phía trước. Cảm giác này giống như có sức mạnh đầy người mà không có đất dùng, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Mà ngay lúc này, cuối cùng cũng có tin tức về Kim Tuyết Mai, sao Cao Phong lại không kích động cho được?

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đương nhiên cũng rất vui thay Cao Phong. Mọi người không chậm trễ, lập tức lái xe chạy thẳng tới thị trấn Seth.

Trên đường đi, Cao Phong vô cùng thấp thỏm.

Thị trấn Seth.

Thị trấn này nằm ở khu vực vô cùng hoang vắng. Trong số mấy chục thị trấn nhỏ ở biên thùy Tây Vực, mức độ náo nhiệt của nó cũng chỉ thuộc loại kém cỏi. Dân cư trong thị trấn này tối đa là năm trăm người, còn nhóm lính đánh thuê rải rác cư trú ở đây chỉ có hai ba nhóm.

Ngày thường, thị trấn Seth gần như không ai ghé thăm, dân cư cũng vô cùng thưa thớt, hầu như sẽ không thu hút bất cứ sự chú ý nào, cứ như thể nó có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng hôm nay, thị trấn Seth hoang vu lại náo nhiệt hơn ngày xưa. Vào lúc chiều tối, một tiểu đội khoảng trăm người tiến vào thị trấn Seth, tiến hành lục soát từ trong ra ngoài. Hơn nữa dân cư ở nơi này không hề hay biết rằng cả thị trấn của họ đã bị vô số người bao vây.

Mỗi khi đến điều tra một thị trấn nào đó, các chiến sĩ Phong Hạo đều sẽ chia thành hai nhóm, một nhóm đi điều tra, những người còn lại phong tỏa toàn bộ thị trấn, để tránh người bên trong đánh rắn động cỏ, đồng thời cũng là lo xa cho khỏi họa.

Lúc này, trong một quán trọ ở giáp ranh thị trấn Seth.

“Cậu chắc chắn đó là một cô gái Việt Nam đúng không? Cô ấy có vẻ như đã mang thai mấy tháng?” Một chiến sĩ Phong Hạo hỏi tên thu ngân trong quán trọ.

“E hèm…” Tên thu ngân hắng giọng, nhân tiện xoa hai ngón tay.

“Cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho, chỉ cần cậu cho chúng tôi đáp án hài lòng.” Chiến sĩ Phong Hạo dừng một chút, nói bằng giọng ôn hòa. Bây giờ anh đang có việc cần nhờ vả, đương nhiên phải nói chuyện cho đàng hoàng.

Không lâu sau, gần hai mươi chiến sĩ Phong Hạo gom lại một khoản tiền lớn, giao cho tên thu ngân.

“Đúng vậy, cô ta là một thai phụ, thoạt nhìn rất giống người Việt Nam. Tôi có ấn tượng sâu sắc với cô ta là vì cô ta nói tiếng Việt. Bởi vì ở khu vực này, người Việt rất hiếm thấy, thỉnh thoảng xuất hiện một người nên tôi mới chú ý nhiều một chút. Còn chuyện mang thai mấy tháng thì tôi nhìn bụng cô ta, chắc khoảng chừng năm tháng gì đó.” Tên thu ngân nhận tiền rồi mới kể lại tình huống lúc đó.

Mấy chiến sĩ Phong Hạo đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy kích động. Không sai được! Mang thai khoảng năm tháng, vừa lúc trùng khớp với thời gian mang thai của Kim Tuyết Mai.

“Tình huống của cô ấy khi đó là thế nào?”

“Cậu có thể miêu tả kỹ hơn cho tôi, lúc đó bên cạnh cô ấy còn có ai? Bao nhiêu người? Cậu đã từng gặp những người đó bao giờ chưa? Có phải là người Tây Vực không? Sau đó họ làm gì? Đã đi đâu?”

Chiến sĩ Phong Hạo dừng lại thoáng chốc rồi vội vàng hỏi liên tục.

“E hèm…” Tên thu ngân này lại hắng giọng, không sốt ruột lên tiếng.

Chiến sĩ Phong Hạo gãi đầu, sau đó lại lần mò trên người mình. Nhưng lần này hai mươi người đều không còn một xu nào.

“Cậu nói trước đi, lát nữa người của chúng tôi sẽ mang tiền tới đây. Vừa rồi chúng tôi đã gom 20 ngàn đô la cho cậu, cũng đủ rồi chứ?” Chiến sĩ Phong Hạo này cau mày nhìn tên thu ngân.

“À, tình huống lúc đó tôi quên mất rồi, dù gì cũng là chuyện từ mấy ngày trước.” Tên thu ngân cười lạnh, sau đó thờ ơ nói.

“Cậu kia, vừa vừa phải phải thôi, tôi sẽ cho cậu tiền. Chẳng qua là bây giờ chúng tôi không có tiền, nhưng lát nữa sẽ có người mang tới đây cho cậu. Có điều tốt nhất là cậu hãy nói rõ ràng tất cả những gì cậu biết cho chúng tôi!” Chiến sĩ Phong Hạo áo đen híp mắt lại, trong lòng chợt lóe lên một tia sát khí.

“Tôi đã bảo tôi quên rồi mà, các anh còn đòi gì nữa?” Tên thu ngân này hừ lạnh, trừng chiến sĩ Phong Hạo.

“Cậu!” Thanh niên áo đen nhíu mày, cắn răng chỉ vào tên thu ngân. Nếu không phải muốn moi được tin tức từ miệng hắn ta thì thanh niên chỉ muốn bắn chết tên thu ngân này thôi.