Rể Quý Rể Hiền

Chương 4353



Chương 4353

“Sao? Còn muốn giết tôi hả? Cũng không nhìn xem đây là nơi nào! Khách sạn của chúng tôi thuộc về Quân đoàn lính đánh thuê Chica, chúng tôi có hơn hai trăm thành viên. Mấy người chỉ có hai mươi mấy người thôi, đừng có vênh mặt ở đây.” Tên thu ngân cười lạnh: “Anh trả tiền, tôi bán tin tức cho anh, thuận mua vừa bán thôi. Anh không có tiền, tại sao tôi lại phải cho anh biết tin tức?”

Tên thu ngân này biết chắc tin tức về thai phụ kia rất quan trọng, cho nên có thể lừa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

“Hơn hai trăm người?” Thanh niên áo đen cau mày hỏi.

“Đúng, hơn hai trăm người, anh sợ chưa?” Thu ngân nhếch môi cười, nghiêng người về phía trước kiêu căng nói.

“Vậy cậu có biết hôm nay chúng tôi đã giết bao nhiêu người không?” Thanh niên áo đen bình tĩnh hỏi lại.

“Bao nhiêu?” Tên thu ngân hỏi theo phản xạ.

“Hai trăm ngàn người.” Thanh niên áo đen giơ hai ngón tay lên.

“Hai trăm…” Thu ngân sửng sốt, sau đó cười ầm lên. Giết hai trăm ngàn người? Chuyện này ai mà thèm tin chứ? Những lời này mà người bình thường có thể nói được à?

“Ha ha ha, mày làm tao cười chết mất! Thôi, tao lười so đo với chúng mày, mau cút đi! Khi nào gom đủ tiền thì lại tới đây tìm tao, không chừng tao còn có thể nhớ ra mấy chi tiết.” Thu ngân xua tay, bắt đầu đuổi mọi người.

“Cậu kia, tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có chịu nói cho chúng tôi biết tin tức không? Nếu được thì chúng ta hãy nói chuyện đàng hoàng, còn nếu không được thì…” Thanh niên áo đen tiến lên, đặt hai tay lên quầy thu ngân, bình tĩnh nhìn thẳng vào tên thu ngân: “Tôi bảo đảm cậu sẽ không muốn trải qua những gì mà chúng tôi đã làm đâu.”

“Ái chà, đe dọa tao hả? Mày muốn làm tao sợ đấy à? Mẹ kiếp, mày hù dọa ai đấy?” Tên thu ngân bỗng rống lên, sau đó cầm chai rượu đập xuống đất.

“Choang! Rầm!” Chai rượu rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vỡ toang, miểng chai vỡ văng tung tóe.

“Bịch bịch bịch bịch bịch!” Ngay sau đó, tiếng bước chân rối loạn vang lên từ đằng sau khách sạn.

Chỉ trong chốc lát, gần một trăm tên thanh niên áo đen lần lượt chạy ra sảnh của khách sạn. Không nói một lời, bọn họ trực tiếp bao vây hai mươi người chiến sĩ Phong Hạo lại.

“Nào, nói cho tao biết, chúng mày đang hù dọa ai đấy?”

“Chúng mày không biết hỏi thăm một chút, ở thị trấn Seth này, nhóm lính đánh thuê Chica của chúng tao có bao giờ sợ ai không?”

“Sẵn tiện cho chúng mày biết, chính là vì chúng mày chi tiền. Không có tiền, chúng mày là cái thá gì?”

“Bây giờ, quỳ xuống xin lỗi cho tao!”

“Chúng mày còn người đúng không? Bảo người của bọn mày đem tiền đến đây để chuộc người, hiểu chưa?” Thanh niên thu ngân lập tức bước ra khỏi quầy bar và đưa tay ra đẩy chiến sĩ Phong Hạo kia một cái.

“Mày có chắc rằng mày sẽ không hối hận khi làm điều này không?” Một người trong đám lính Phong Hạo thờ ơ nhìn người thu ngân và hỏi.

“Mẹ kiếp! Tao hối hận cái đầu mày!” Nhân viên thu ngân bày ra vẻ mặt khinh thường, hắn trực tiếp chỉ tay vào mặt chiến sĩ Phong Hạo mắng.

“Chúng mày nghĩ chúng mày là ai?”

“Chúng mày nghĩ đây là đâu?”

“Đây là thị trấn Seth! Chỗ này là địa bàn của Quân đoàn lính đánh thuê Chica!”

“Quân đoàn lính đánh thuê Chica là ông trời ở thị trấn Seth, hiểu không?” Nhân viên thu ngân chỉ vào một người chiến sĩ Phong Hạo, trên mặt tràn đày sự đầy khinh thường. Hơn một trăm tên thanh niên mặc đồ đen xung quanh giơ súng nhắm vào hai mươi người chiến sĩ Phong Hạo.

“Cạch cạch cạch!” Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân. Mọi người đều nhìn ra khỏi cửa như một phản xạ tự nhiên. Chỉ thấy một gã thanh niên sắc mặt hờ hững chậm rãi bước tới. Mà phía sau anh lại thấp thoáng những cái bóng mờ mờ, dường như là rất nhiều người.

“Tao không quan tâm chúng mày là ai, cũng không quan tâm chúng mày thuộc về thế lực nào.”

“Tao cho chúng mày năm giây, bỏ hết súng trên tay xuống, chuyện này vẫn còn đường để thương lượng.”

“Sau năm giây, giết không tha!” Lục Phong vừa đi vừa nói với giọng điệu nhàn nhạt.

“Ái chà chà, đây là đại ca của chúng mày?”

“Thảo nào chúng mày khoác lác giỏi như thế, hóa ra là học theo đại ca của chúng mày, đại ca đúng là người khoác lác giỏi nhất!”

“Ha ha ha!” Nhân viên thu ngân này cũng như một trăm tên thanh niên mặc đồ đen đều mở miệng cười ồ lên.

“Năm, bốn, một!” Lục Phong đếm ngược đến bốn, sau đó lại trực tiếp nhảy xuống một.

“Đcmm! Bố thí cho tí mặt mũi mà khinh à?” Tiếng nói kết thúc, một tên thanh niên đầu trọc ngay lập tức đâm đến.