Rể Quý Rể Hiền

Chương 4377



Chương 4377

“Nhưng không sao, con người luôn phải tiến về phía trước.”

“Chúng ta không thể thay đổi thế giới này, cho nên chỉ có thể thích ứng với thế giới này.”

Cao Phong nhẹ giọng nói xong câu này, sau đó nói: “Khi đến Nam Cương, tôi sẽ cho người tới đón chú Lý tới gặp mặt với các chú.”

Nói xong, mấy người trung niên bỗng nhiên dừng bước, trên khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên, vui mừng và lo lắng. Lúc này vành mắt bọn họ đỏ bừng, không dám tin nhìn Cao Phong.

Bọn họ thật sự có thể nhìn thấy ông ta sao?

Mấy người trung niên bọn họ đã hi vọng chuyện này từ rất nhiều năm trước.

Nhưng thời gian trôi qua quá lâu, hy vọng của mấy người họ ngày càng xa vời.

Bọn họ đặt tay lên ngực tự hỏi, quả thật rất muốn gặp mặt một lần nữa.

“Vậy thì cảm ơn cậu Phong!”

Mấy người gật đầu cảm ơn Cao Phong.

“Chú đừng nói những lời khách khí như vậy, muốn nói lời cảm ơn, thì cũng là tôi cảm ơn các chú và chú Lý.”

“Nếu không có chú Lý và các chú, sợ là Cao Phong và mọi người ở trong tập đoàn Phong Hạo đã trở thành những những linh hồn oan uổng dưới súng của Negan rồi.”

Cao Phong khẽ vẫy tay bảo mọi người không cần khách khí.

“Được!”

Mấy người lại gật đầu, không nói thêm gì về chuyện này nữa.

“Đi thôi! Nếu tăng tốc độ, không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp được các anh em Nam Cương.”

“Đến lúc đó toàn bộ đều ngồi trên xe, tốc độ sẽ càng nhanh hơn .”

Cao Phong kiểm tra thời gian, sau đó thúc dục mọi người.

Đội ngũ lớn hơn bốn trăm nghìn người truyền lệnh của Cao Phong rồi sau đó cùng đẩy nhanh tốc độ.

Trên trời trăng sáng, dưới đất khói bụi mịt mù.

Rất nhiều xe bật đèn pha lên và chiếu về phía xa xa.

Còn có không ít binh sĩ Phong Hạo cầm đèn điện trong tay cũng chiếu về phía trước.

Những tia sáng sống như một thanh gươm của bình minh xuyên qua bóng tối, xua đi bóng tối ở đồng bằng Tây Vực.

“Anh Phong! Chúng ta cứ rời đi như vậy sao?”

“Chị dâu Tuyết Mai…”

Liễu Tông Trạch đi đến bên người Cao Phong, nhẹ giọng hỏi.

“Không cần nói, tôi hiểu rõ trong lòng.”

“Những chuyện khác đợi khi tôi đưa các cậu trở về rồi nói sau.”

Cao Phong vẫy tay, không giải thích nhiều.

Nhưng những gì Cao Phong nói khiến Liễu Tông Trạch mở to mắt,

Cao Phong nói, đưa Liễu Tông Trạch và mọi người trở về rồi sẽ nói sau.

Các cậu này là không có Cao Phong!

Lẽ nào kế hoạch sau này của Cao Phong là một mình ra ngoài tìm Kim Tuyết Mai sao?

“Anh Phong! Anh định làm gì vậy?”

“Tôi nói cho anh biết, anh em thì không được làm như thế.”

“Anh không thể tự gánh vác hết tất cả! Con mẹ nó! Tôi không đi!”

Liễu Tông Trạch chửi rủa, ngay lập tức quyết định không rời đi.

“Đừng ầm ĩ nữa, hãy nghe lời tôi, tôi nắm chắc trong lòng.”

“Bây giờ đừng nói gì nữa, để tôi và các anh em đi xong đoạn đường này đi.”

Khóe miệng Cao Phong nở nụ cười, anh nhìn Liễu Tông Trạch đầy ẩn ý.

Mặc dù trời tối nhưng Liễu Tông Trạch vẫn nhìn ra được sự bất đắc dĩ trong mắt của Cao Phong với sự trợ giúp của đèn xe.

Hơn nữa nghĩ những lời nói như lời tạm biệt của Cao Phong phía trước, Liễu Tông Trạch gần như đoán ra Cao Phong muốn làm gì rồi.

Hơn nữa với những lời từ biệt trước đó của Cao Phong, Liễu Tông Trạch đã có thể đoán được Cao Phong sẽ làm gì.

Anh muốn cùng với tất cả binh sĩ Phong Hạo kết thúc chặng đường cuối cùng này và bày tỏ lòng biết ơn.

Vậy thì anh nhất định đã chuẩn bị một mình lên đường đi tìm Kim Tuyết Mai.