Rể Quý Rể Hiền

Chương 4378



Chương 4378

Nhưng mà sao chuyện này có thể như vậy được?

“Anh Phong! Tôi với anh…”

Liễu Tông Trạch mở miệng định nói nhưng lại bị Cao Phong nắm chặt tay.

“Tông Trạch! Tôi biết cậu định nói gì.”

“Nhưng bây giờ đừng nói gì cả.”

“Để tôi hỏi cậu một câu, lúc trước cậu lấy súng bắn chết Cao Mỹ Lệ, trong lòng cậu đã nghĩ gì?”

Khi Cao Phong hỏi câu này, bỗng nhiên mắt Liễu Tông Trạch mở to.

Một lúc sau, Liễu Tông Trạch mới chậm rãi nói: “Sống không bằng chết!”

“Đúng! Sống không bằng chết!”

Cao Phong chậm rãi gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Tôi cũng vậy.”

“Những người khác có thể không biết Tuyết Mai đã làm gì cho tôi, nhưng tất cả các cậu đều biết.”

“Nếu tôi không có cô ấy, không có con của chúng tôi thì tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Cho nên tôi phải đi tìm cô ấy, đến chết cũng không dừng lại!”

Cao Phong chậm rãi vỗ vai Liễu Tông Trạch rồi đi về phía trước.

Liễu Tông Trạch đứng lại một lúc, nhưng sau đó anh ta không nói gì cả.

Có một số việc mà bạn không tự mình trải qua thì không thể nào có sự đồng cảm được.

Nhưng trước kia khi Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ trải qua sự chia lìa giữa sự sống và các chết cho nên anh ta mới thực sự hiểu được tâm trạng của Cao Phong vào lúc này.

Vì vậy anh ta không biết khuyên như thế nào.

Anh ta cũng biết là Cao Phong không cần lời khuyên của anh ta.

Có một số việc không thể phân rõ đúng sai.

Mọi người đi bộ gần hai mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng trước mặt.

Dường như có nhiều xe phía trước đang chạy nhanh về phía bên này.

Hơn nữa Cao Phong còn có thể thấy được mang máng khói bụi từ đằng trước, hẳn là có rất nhiều người.

Đối phương càng ngày càng gần, tiếng bước chân lộn xộn và dày đặc cũng truyền vào tai.

“Nhanh quá?”

“Nhanh như vậy sao?”

Cao Phong ngạc nhiên, không tin nhìn lướt qua thời gian.

Bây giờ họ mới đi bộ được 20 km.

Thậm chí bọn họ còn chưa đi ra khỏi một phần ba Tây Vực mà những binh sĩ từ Nam Cương đã qua đến đây à?

“Không, chắc chắn sẽ không nhanh như vậy.”

Liễu Tông Trạch khẽ cau mày và lập tức lấy máy bộ đàm ra.

“Tạm dừng lại và tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.”

“Lan rộng ra các vị trí, không tập trung như vậy.”

Sau khi Cao Phong gật đầu với Liễu Tông Trạch, anh ta lập tức ra lệnh.

Đội ngũ hơn bốn trăm nghìn người dừng lại trong nháy mắt, sau đó bắt đầu trạng thái sẵn sàng đón quân địch.

“Vù vù vù!”

Ngay sau đó, những chiếc xe ngược chiều nhanh chóng phóng đến.

Một, mười, hàng trăm… Mỗi xe đều chở đầy binh sĩ,

Đối diện có khoảng hai ngàn người.

Tuy nhiên hai ngàn người này không thể uy hiếp được nhóm người Cao Phong.

Khi họ đến gần hơn, Cao Phong hơi nheo mắt nhìn đồ họ đang mặc trên người.

Những người này, tất cả đều mặc trang phục quân đội của Việt Nam, rõ ràng là đến từ Việt Nam.

Trong đầu Cao Phong cũng có phỏng đoán được người đến là ai.

“Kít… Kít…”

Mấy trăm chiếc xe dừng lại, đầu xe chĩa vào nhóm người Cao Phong, bọn họ dừng lại trước mắt mọi người.

Chiếc xe vừa dừng lại, binh lính lần lượt bước xuống xe.