Rể Quý Rể Hiền

Chương 4396



Chương 4396

Mà mấy người phụ nữ ở bên cạnh cũng chú ý tới vẻ mặt của Trần Anh Thảo, đều không nhịn được mà thì thầm nói nhỏ ở bên cạnh.

Chẳng lẽ đây là người tình của Trần Anh Thảo sao?

Thế này cũng hơi quá trẻ tuổi rồi!

“Dì Thảo! Dì ở đây làm gì vậy?”

Cao Phong tiến lên một bước, trong tay anh mang theo hai cái hộp xinh đẹp, anh thản nhiên vừa cười vừa nói với Trần Anh Thảo.

“Dì đang nói chuyện với mấy người ở bên cạnh nè.”

Đầu tiên là Trần Anh Thảo sửng sốt, sau đó bà ấy ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.

Trong lòng cũng có chút hãnh diện.

Mà mọi người đều trợn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Người này thật sự đến thăm Trần Anh Thảo hả?

Đúng là thật sự không nghĩ tới đấy!

Nghe người thanh niên này gọi Trần Anh Thảo là dì Thảo, chẳng lẽ là người nhà của Trần Anh Thảo hay sao?

Nhưng bọn họ làm hàng xóm với Trần Anh Thảo mấy năm nay, cũng không nghe nói là cái bà Trần Anh Thảo này còn có người thân gì đó ở bên ngoài mà!

Còn là loại người thân có thể lái được xe nhà binh tới được nữa chứ.

“Dì Thảo! Chúng ta vào nhà nói đi.”

Thoạt nhìn Cao Phong rất là thân thiết với Trần Anh Thảo, lúc này anh cười rồi nói với Trần Anh Thảo.

“Được! Được! Chúng ta vào nhà đi!”

Lúc này Trần Anh Thảo giữ chặt tay của Cao Phong, giống như là người mẹ đang kéo con trai của mình vậy.

Mọi người ở xung quanh đều đồng loạt không lên tiếng, sau đó lại lùi lại phía sau mấy bước để tránh đường.

Lúc này bọn họ không phân rõ thật giả, cũng không làm rõ được thân phận của Cao Phong, chỉ có thể tạm thời thành thật lại thôi.

Nhìn thấy hai người Trần Anh Thảo và Cao Phong đi vào trong phòng, mọi người đều là có chút đoán mò.

“Ôi chao! Cái bà Trần Anh Thảo này thật sự quen biết với lính đánh thuê sao?”

“Không phải đâu, mấy năm nay tôi cũng chưa từng thấy người của đoàn lính đánh thuê tới đây thăm bọn họ mà!”

“Đúng vậy! Các người còn nhớ lần trước không, người kia nhà bà ta trêu chọc người ta, bị người ta đuổi tới nhà đánh cho một trận.”

“Khi đó bởi vì Trần Anh Thảo che chở cho ông ta mà còn bị người ta đấm trúng mấy cái nữa, khi đó sao lại không thấy cái người thân thích như cậu ta xuất hiện ở nơi này chứ?”

“Xùy… Bà ta có thể có thân thích gì được chứ, theo tôi thấy thì không chừng là từ chỗ nào đó nhô ra thôi.”

Mọi người thấy hai người đi vào nhà, tất cả đều là miệng năm miệng mười bàn tán xôn xao.

Bọn họ thật sự không muốn tiếp nhận chuyện này.

Bởi vì cho dù ở nơi có nghèo đi nữa, mọi người cũng đều sẽ có lòng trèo cao, ở đây cũng như vậy.

Tuy rằng tất cả mọi người không phải quá giàu có, nhưng cũng phải có phân chia thứ bậc.

Ngày trước thì gia đình của cái bà Trần Anh Thảo này chính là ở tầng chót nhất của tầng chót.

Không chỉ có thế, càng là bởi vì trong nhà Trần Anh Thảo không có thế hệ con cháu đời sau cho nên càng thua chị kém em.

Ở cái loại địa phương không có pháp luật cùng quy tắc này thì cần nhìn xem thứ gì?

Chính là nắm đấm!

Tựa như là Trần Anh Thảo, trong nhà chỉ có hai vợ chồng, chồng của bà ta còn thường xuyên không ở nhà.

Mà ở trong nhà hàng xóm khác, mỗi người đều có một hai đứa con, còn là đàn ông con trai.

Nếu mà hai nhà xảy ra mâu thuẫn gì đó, vậy thì chắc chắn là nhà có nhiều người hơn thì sẽ càng lợi hại hơn, mà ở nơi này cũng sẽ không có cảnh sát 113 đến bảo vệ lẽ phải.

Cho nên ngày xưa, một nhà hai người Trần Anh Thảo chính là tầng chót nhất của tầng chót, là đối tượng trào phúng trong mắt mọi người.