Rể Quý Rể Hiền

Chương 4397



Chương 4397

Mỗi khi nhìn thấy Trần Anh Thảo, bọn họ đều sẽ có một loại cảm giác tự hào hơn người.

Mà ngay hôm nay, tầng chót bị bọn họ dẫm đạp dưới chân này thế mà bỗng nhiên lại xoay mình rồi!

Thế mà bọn họ lại quen biết với người của đoàn lính đánh thuê?

Hơn nữa thoạt nhìn khí chất của người thanh niên lính đánh thuê kia còn hết sức không tầm thường, giống như là một đàn anh vậy.

Điều này lại càng làm cho bọn họ hơi có chút khó có thể chấp nhận được ngay.

“Đợi chút, để tôi nhìn xem chiếc xe này của cậu ta.”

Bỗng nhiên, một người trung niên tiến lên một bước, ngồi xổm xuống nhìn chiếc xe bọc da của Cao Phong.

“Sao vậy ông Sáu? Ông thường xuyên chạy ở bên ngoài, hiểu biết nhiều, ông có thể nhìn ra cậu ta đến từ đâu không?”

“Đúng đúng, xem xem cậu ta ở đâu, có phải thật sự rất lợi hại hay không?”

Mấy người ở bên cạnh cũng là rất có hứng thú mà vây lên.

Người trung niên này tên là ông Sáu, ông ta đưa tay ra sờ sờ thân xe bọc da, rồi lại nhìn nhìn danh hiệu đặc thù ở mặt phía trên xe.

“Mẹ nó! Tôi còn tưởng ghê gớm cỡ nào, hóa ra chỉ là một tên lính đào ngũ à!”

Sau khi người đàn ông trung niên xem qua thì ông ta từ từ đứng lên, hai tay ông ta xòe ra trước người, trên mặt mang theo nét khinh thường mà nói.

“Nói thế nào?”

Mấy người ở bên cạnh đều có chút nghi hoặc.

“Các người xem, cái danh hiệu này là danh hiệu của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.”

“Mà không phải mấy ngày trước Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đã bị người ta đánh tan rồi sao?”

“Chắc chắn là cái người mà Trần Anh Thảo quen biết này trốn ra từ trong Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, chính là lính đào ngũ của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu chứ gì?”

Người trung niên càng nói, giọng điệu càng khinh thường, giống như là đã nhìn thấu được hết thảy mọi thứ rồi vậy.

“Sao ông lại chắc chắn như vậy?”

“Nói không chừng cậu ta là người của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu thì sao? Cho nên mới có được xe của bọn họ chứ?”

Một người thanh niên ở bên cạnh hơi sửng sốt một chút rồi nói.

“Hừ!”

Sáu hơi bĩu môi rồi mở miệng nói: “Cậu cảm thấy có thực tế không?”

“Nếu mà hai bên bọn họ chiến đấu thì chiếc xe này còn có thể không tổn hao gì hết sao? Ít nhất bề mặt cũng phải có vết đạn chứ?”

“Nhưng mà cậu nhìn chiếc xe này đi, chả có một vết đạn nào cả, điều này có thể nói rõ rằng, chắc chắn chiếc xe này đã được lái ra ngoài trước khi trận chiến xảy ra rồi.”

“Hơn nữa, các người thật sự cảm thấy Trần Anh Thảo có thể có quan hệ với cái loại nhân vật lớn của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu này sao?”

Ông Sáu nhìn cậu thanh niên và bĩu môi hỏi.

“Không tin! Vậy thì chắc chắn là không tin rồi!”

Đầu tiên mọi người đều sửng sốt, sau đó đều liên tục lắc đầu.

“Cho nên mới nói! Không cần luống cuống, chẳng qua cậu ta chỉ là một tên lính đào ngũ mà thôi.”

“Kẻ trốn chạy của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu thế mà lại là một người Việt Nam.”

“Nếu mà làm tôi nổi nóng lên thì bây giờ tôi sẽ bí mật đi tới Tây Vực nói cho bọn họ có lính đào ngũ của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu ở chỗ của chúng ta, nói không chừng còn có thể nhận được chút tiền thưởng nữa đó! Khà khà khà…”

Ông Sáu chà xát ngón tay, vẻ mặt mang theo nét hưng phấn mà nói.

Mọi người cũng cười ha ha một trận, trên mặt lại hiện ra vẻ khinh thường một lần nữa.

Lúc Cao Phong vừa mới xuất hiện, trong lòng bọn họ đều là vô cùng lo lắng, mà bây giờ sự lo lắng kia đã biến mất không thấy trong nháy mắt.

Trong nhà của Trần Anh Thảo.

“Cao Phong à! Cháu uống trà đi.”

“Cũng đừng ghét bỏ nhé, lá trà này cũng là loại tự trồng, dì tự mình sơ chế đó.”

Trần Anh Thảo pha một ly trà cho Cao Phong, mà bà ấy thì cũng rót một ly nước sôi.

Cao Phong hơi gật đầu rồi nói lời cảm ơn, trong lòng anh không nhịn được mà than nhẹ một tiếng.

Anh biết là Trần Anh Thảo không nỡ uống, bởi vì mấy thứ này đều là có thể cầm lên trên thị trấn nhỏ để đổi lấy tiền về sử dụng.