Rể Quý Rể Hiền

Chương 4420



Chương 4420

Xem ra lần này anh thật sự tìm đúng người rồi?

Vậy vị chẳng phải vị sư thầy bên cạnh sư thầy Thanh Viễn đã lừa gạt anh sao?

Vị sư thầy Thanh Tâm này thật sự có thể chỉ dẫn cho anh một con đường sáng trước tình cảnh mịt mờ phía trước sao?

Cao Phong càng nghĩ thì càng không nhịn được kích động.

Nói không chừng, sư thầy Thanh Tâm thật sự có thể chỉ dẫn phương hướng cho anh, giúp anh nhanh chóng tìm lại được Kim Tuyết Mai!

Nghĩ đến đây, trong lòng anh càng thêm kích động hơn.

Nhưng mà vấn đề trước mặt chính là sư thầy Thanh Tâm thậm chí còn không cho Cao Phong ngồi ở đây, vậy làm sao ông ta có thể giúp anh giải thích nghi ngờ trong lòng đây?

“Tuy rằng cậu không có hứng thú với Phật pháp, nhưng cậu thành tâm muốn gặp tôi, cho nên đây là hai chuyện khác nhau. Chờ sau khi tôi truyền giáo xong sẽ nói chuyện riêng với cậu, giải đáp thắc mắc của cậu.”

Sư thầy Thanh Tâm Thanh nhìn Cao Phong rồi nói tiếp.

Nghe đến đây Cao Phong lại trợn mắt thêm lần nữa.

Còn những người khác vẻ mặt dần trở nên mơ hồ.

Vốn bọn họ cho rằng sư thầy Thanh Tâm muốn đuổi Cao Phong đi.

Bây giờ mới hiểu là bởi vì Cao Phong không giống với bọn họ!

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều nhìn Cao Phong với vẻ hâm mộ.

Có thể được sư thầy Thanh Tâm gặp mặt riêng, đây đúng là một chuyện vô cùng vinh hạnh!

“Được! Cảm ơn sư thầy!”

Sau một lát Cao Phong mới đứng dậy, đi đến một chỗ cách đó gần mười mét lẳng lặng chờ đợi.

Nếu sư thầy Thanh Tâm đã đưa ra lời hứa hẹn, vậy Cao Phong không cần sốt ruột.

Người xuất gia sẽ không nói dối.

Những chuyện sư thầy Thanh Tâm đã từng nói nhất định ông ta sẽ thực hiện.

“Sư thầy Thanh Tâm này đúng là không giống với sư thầy Thanh Viễn ở Thành phố Hà Nội.”

“Nếu là sư thầy Thanh Viễn, chắc chắn từ đầu đến cuối ông ta sẽ không nhiều lời với mình như vậy!”

Cao Phong đứng dưới tàng cây, nhịn không được mà lầm bầm lầu bầu cảm thán.

Lúc đối mặt với sự thầy Thanh Viễn, trong lòng Cao Phong cảm thấy vô cùng áp lực.

Mà với sư thầy Thanh Tâm thì anh không hề cảm thấy áp lực, thậm chí khi đối diện với sư thầy Thanh Tâm anh lại có cảm giác giống như đối diện với một người bạn già.

Cao Phong đi quanh tại chỗ, nhịn không được mà chà xát hai tay.

Chắc chắn là sư thầy Thanh Tâm có thể cho anh một đáp án vừa lòng.

Mà điều anh có thể làm bây giờ chỉ là im lặng chờ đợi.

Sau khi Cao Phong rời đi thì sư thầy Thanh Tâm đã bắt đầu truyền giáo.

“Cốc!”

Sư thầy Thanh Tâm nhẹ nhàng gõ lên cái mõ trước mặt.

Trong nháy mắt âm thanh đặc thù của mõ gỗ truyền đi rất xa.

Sau một tiếng như vậy, tim mọi người bỗng dần trở nên bình tĩnh.

Giống như là hòa mình vào trong núi rừng, bên tai yên tĩnh, rời xa huyên náo.

Ngay sau đó, giọng nói sư thầy Thanh Tâm giống như là tiếng Phạn từ trên trời giáng xuống chầm chậm vang lên.

Sau một đoạn kinh tối nghĩa khó hiểu, sư thầy Thanh Tâm đã ngồi trên mặt đất lẳng lặng chờ đợi.

Mấy chục người xung quanh vẫn đang nhắm hai mắt, yên lặng tiêu hóa những lời dạy vừa nghe.

“Phù…”

Sau một lát, Trần Anh Thảo là người đầu tiên thở ra một hơi, từ từ mở mắt.

Trong đôi mắt vô cùng sáng tỏ, giống như là ngộ ra được rất nhiều điều.

Đến cả sư thầy Thanh Tâm cũng phải liếc nhìn Trần Anh Thảo một cái, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi.

Chỉ có người thành tâm thật sự, chỉ có người thông minh, có duyên với Phật thật sự mới có thể hiểu rõ hàm nghĩa lời kinh văn của ông ta trong thời gian ngắn.

Mà nhìn dáng vẻ của Trần Anh Thảo thì rõ ràng bà ấy đã hiểu thấu đáo.

Ngay sau đó, một người rồi lại một người cũng chậm rãi mở mắt.

Nhưng có người trong mắt hiểu rõ, có người trong mắt vẫn mờ mịt như cũ.