Rể Quý Rể Hiền

Chương 4421



Chương 4421

Nói đến sức lĩnh ngộ thì đây là một thứ huyền diệu khó có thể giải thích.

Nó giống như là một loại đồ vật không thể thấy được không thể sờ được, nhưng nó lại quyết định bản thân người đó có thể đi được bao xa trên con đường Phật pháp này.

Thật ra trong những người này còn có một vài người thật giả lẫn lộn.

Người khác đều đã mở mắt, nếu bọn họ vẫn nhắm mắt thì giống như chứng minh rằng mình thua kém họ.

Sư thầy Thanh Tâm thánh nhìn thấu hết mọi việc vào mắt, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Nhìn thấu nhưng không nói thấu.

“Thưa sư thầy Thanh Tâm, tôi có một nghi ngờ muốn thỉnh cầu người giải đáp!”

Ngay sau đó, mọi người bắt đầu thay phiên đứng dậy dò hỏi thắc mắc của mình với sư thầy Thanh Tâm.

Còn có một vài người muốn tìm sư thầy Thanh Tâm để tính toán vận mệnh của mình.

Có điều tính cách sư thầy Thanh Tâm rất là kỳ quái.

Ông ấy chỉ giúp người khác giải đáp thắc mắc, nhưng đoán mệnh thì ông ta trả lời không có hứng thú.

“Sư thầy Thanh Tâm, tôi van xin sư thầy, cầu xin sư thầy giải đáp cho tôi một chút.”

“Bây giờ ngày nào tôi cũng đều sống trong đau đớn, cầu xin sư thầy!”

Một người phụ nữ quỳ gối trên mặt đất, trên mặt là vẻ cầu xin, giống như nếu không được giải thì sẽ không sống nổi.

Nhưng mà vẻ mặt sư thầy Thanh Tâm vẫn không thay đổi như trước.

Thậm chí đối diện với hành động quỳ xuống cầu xin của người phụ nữ này, ông ta cũng rất thờ ơ, không thèm nháy mắt.

“Có nhân thì tất nhiên có quả!”

“Bà có ngày hôm nay là bởi vì lúc trước bà đã gieo nhân.”

“Bây giờ bà muốn tôi đến giải quyết quả báo cho bà, bà cảm thấy được sao?”

Cuối cùng sư thầy Thanh Tâm vẫn nói chuyện, giọng điệu mang theo ý nghĩa sâu xa.

Không thể không nói sư thầy Thanh Tâm thật sự không giống với sư thầy Thanh Viễn.

Ít nhất trong ấn tượng Cao Phong, sư thầy Thanh Viễn sẽ không dùng loại thái độ, dùng giọng điệu này để nói.

Nhưng mà sư thầy Thanh Tâm không giống vậy, ông ta dùng “lời thật mất lòng” để chỉ ra vấn đề.

Mà sư thầy Thanh Viễn sẽ không nói thẳng thừng như thế mà sẽ khiến cho người ta cảm nhận được cảm giác hàm súc hơn.

Người phụ nữ thở dài một tiếng, quỳ trên mặt đất gào khóc.’

Nhưng rõ ràng là trái tim sư thầy Thanh Tâm vô cùng cứng rắn.

Hoặc là nói, ông ta không để trong lòng những loại chuyện như thế này.

Cho nên từ đầu đến cuối ông ta không quá để ý, chỉ hơi xua tay ra hiệu cho người tiếp theo.

“Sư thầy Thanh Tâm, tôi cũng có chuyện muốn dò hỏi sư thầy.”

Lúc này Trần Anh Thảo đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đầy chờ đợi nhìn sư thầy Thanh Tâm.

“Cô nói đi.”

Lúc sư thầy Thanh Tâm nhìn Trần Anh Thảo thái độ của ông ấy vẫn khá hiền lành.

Cao Phong có thể nhìn thấy rõ trong mắt sư thầy Thanh Tâm có một chút dịu dàng.

Tuy rằng là ít đến khó có thể phát hiện, nhưng vẫn bị Cao Phong nhạy bén nhận ra.

Xem ra, đến tột cùng ai thành tâm, ai không tin tưởng thì trong lòng sư thầy Thanh Tâm vẫn nhận ra được.

“Trần Anh Thảo! Bà có biết thứ tự trước sau không vậy?”

“Đúng vậy, từ lúc nào mà tới lượt bà được hỏi trước chúng tôi vậy?”

“Sư thầy Thanh Tâm, lần nào Trần Anh Thảo cũng là người hỏi chuyện cuối cùng, hôm nay bà ta không thể chen ngang được!”

Trần Anh Thảo vừa mới đứng lên đã gặp phải vô số công kích của tất cả mọi người.

Bởi vì trước kia trong những lần sư thầy Thanh Tâm đến đây, từ đầu đến cuối Trần Anh Thảo không có cơ hội dò hỏi.

Thường thường đều là người khác hỏi xong thì Trần Anh Thảo mới có một chút thời gian đi theo sư thầy Thanh Tâm nói hai câu.

Cho nên hôm nay Trần Anh Thảo đứng lên, ở bọn họ trong mắt bọn họ chính là hành vi chen ngang, vì thế bắt đầu sôi nổi chỉ trích.