Rể Quý Rể Hiền

Chương 4439



Chương 4439

Nếu câu này là nói với Cao Phong thì chắc chắn nó ẩn chứa rất nhiều ý tứ.

Còn hiểu được đến mức nào thì còn tùy thuộc sức lĩnh ngộ của chính Cao Phong.

“Cao Phong! Chuyện này đã giải quyết xong chưa?” Trần Anh Thảo bước vào phòng và nhẹ giọng hỏi.

“Coi như đã giải quyết xong rồi.”

Cao Phong dừng lại một chút nhưng cuối cùng vẫn đáp lời.

Mặc dù sư thầy Thanh Tâm cũng không nói cho Cao Phong những tin tức đặc biệt chính xác.

Nhưng vài điều ông ta nói cũng đủ để Cao Phong cảm thấy rất hài lòng.

Từ đầu Cao Phong cũng không trông mong rằng sư thầy Thanh Tâm có thể cho mình biết vị trí chính xác của Kim Tuyết Mai.

Nếu đúng như vậy thì ông ta đúng là thần thánh.

Ông ta có thế giúp Cao Phong suy tính ra phương hướng chung đại khái thì cũng đã là chuyện không dễ dàng rồi.

“Sao rồi?”

“Có tin tức gì về người mà cháu đang tìm không?”

Trần Anh Thảo vội vàng bước tới, nhìn Cao Phong và hỏi.

Hai ngày qua bà ấy nói chuyện với Cao Phong, bà ấy cũng biết được Cao Phong đến Tây Vực để tìm một người rất quan trọng.

Nhưng về phần đó là ai thì Cao Phong không nói cho Trần Anh Thảo.

Những chuyện như thế này sẽ chỉ làm cho những người thân thiết với anh thêm lo lắng mà thôi.

Vì vậy Cao Phong không nói thật mà chỉ nói đại khái.

“Có một tin tức, ít nhất cháu có thể chắc rằng bây giờ cô ấy vẫn an toàn.”

Cao Phong gật đầu, giọng điệu có chút nhẹ nhõm và vui vẻ.

Trong khoảng thời gian này, anh ấy đã lo lắng rất nhiều, bởi vì anh không biết liệu Kim Tuyết Mai có thực sự an toàn hay không.

Ngay cả khi nhân viên thu ngân ở khách sạn đã nói với anh rằng những người kia đã đưa Kim Tuyết Mai đi cũng rất lịch sự với Kim Tuyết Mai nhưng Cao Phong vẫn không hề thả lỏng.

Sau khi nói chuyện với sư thầy Thanh Tâm, Cao Phong thực sự chắc chắn rằng Kim Tuyết Mai đã an toàn.

Thậm chí có lẽ cô còn đang sống rất tốt.

Bởi vì từ lời nói của sư thầy Thanh Tâm, Cao Phong đã có thể nhận ra rằng Kim Tuyết Mai bị một người nào đó từ một thế lực lớn bắt đi.

Thế lực của đối phương mạnh mẽ đến nổi Cao Phong chỉ có thể ngẩng mặt nhìn lên.

Bằng không thì không thể giải thích rõ câu nói kia của sư thầy Thanh Tâm, có lẽ trong tương lai, độ cao của Kim Tuyết Mai còn cao hơn cả Cao Phong.

“Chắc chắn Tuyết Mai đã bị một thế lực lớn nào đó ở phía Tây Tây Vực bắt giữ đúng không?”

“Nhưng thế lực đó là thế lực kiểu nào chứ?”

“Tại sao họ lại bắt Tuyết Mai, hay Tuyết Mai có ích gì cho họ?”

Cao Phong vắt óc cũng không nghĩ ra tại sao.

Ngay cả anh cũng là lần đầu tiên anh đến Tây Vực, Kim Tuyết Mai cũng chưa bao giờ ra nước ngoài.

Khi mới vào đại học, cô cũng từ bỏ cơ hội đi du học và học tập tại Việt Nam.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ ra nước ngoài lần nào.

Vì vậy cô càng sẽ không trêu chọc ai, cũng không thể nào liên quan đến những người ở nước ngoài.

Đây cũng là điều mà Cao Phong cảm thấy rất khó hiểu.

“Chẳng lẽ là mình đã suy nghĩ quá phức tạp sao?”

Cao Phong hơi nhíu mày, đột nhiên cảm thấy trước giờ mình đã chui rúc giữa sừng trâu.

Anh luôn nghĩ rằng người bắt Kim Tuyết Mai phải là kẻ thù của anh.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng liệu đó có phải là một người xa lạ hay không?

Có lẽ có một thế lực lớn tình cờ đến Tây Vực làm gì đó, sau đó lại tình cờ cứu được Kim Tuyết Mai thì sao?

Cao Phong suy nghĩ hàng trăm lần mà vẫn không hiểu được, càng suy nghĩ thì trong đầu càng hỗn loạn.

Nhìn thấy Cao Phong vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ, Trần Anh Thảo không dám quấy rầy, lại rót cho Cao Phong một tách trà.

“Phía Tây của Tây Vực….”

“Dì Thảo! Phía Tây của Tây Vực là chỗ nào vậy?”