Rể Quý Rể Hiền

Chương 4440



Chương 4440

Lúc này đột nhiên Cao Phong quay đầu lại và hỏi Trần Anh Thảo.

“Không phải l nước Mỹ sao? Làm sao vậy?”

Trần Anh Thảo quay đầu lại, có chút khó hiểu nhìn Cao Phong và trả lời.

“Người cháu đang tìm kiếm đã đi về phía Tây của Tây Vực, nhưng không phải ở nước Mỹ, cháu không biết nơi nào khác ở phía Tây của Tây Vực ngoại trừ nước Mỹ…”

“Ở đây có bản đồ không?”

Cao Phong tạm dừng một chút rồi sau đó thử nhìn xung quanh và hỏi dì Thảo.

“Không, dì không có thứ đó, dì không dùng tới.”

Trần Anh Thảo lắc đầu và nói rằng mình không có.

Cao Phong lấy điện thoại ra xem một lượt, sau đó thở ra một hơi.

“Được rồi! Bây giờ trước hết đừng nói chuyện này nữa.”

“Dì Thảo! Cháu phải giúp dì xử lý chuyện của dì một chút.”

Cao Phong suy nghĩ vài giây trước khi nhìn Trần Anh Thảo một lần nữa.

Chắc chắn anh phải tiếp tục tìm kiếm Kim Tuyết Mai.

Nhưng trước khi tìm Kim Tuyết Mai, anh phải giải quyết mọi chuyện trong tay một cách hợp lý.

Bây giờ đã có thể chắc chắn là Kim Tuyết Mai đang an toàn, Cao Phong không cần phải lo lắng nhiều như trước nữa.

Quan trọng hơn làư thầy Thanh Tâm nói rằng hiện tại Cao Phong vẫn còn quá yếu, và đó là một lời cảnh tỉnh cho Cao Phong.

Chỉ khi mạnh mẽ hơn thì anh mới có đủ tư cách và tự tin để tìm gặp Kim Tuyết Mai và đứng trước người phụ nữ mình yêu.

Điều này cũng cần một quá trình dài thì mình mới có thể lớn mạnh dần dần được.

“Cao Phong! Tối hôm qua dì đã nghĩ tới rồi, dì vẫn nên ở lại đây.”

“Dù gì thì dì cũng đã sống ở đây mấy chục năm rồi.”

“Nếu chuyện của cháu đã được xử lý xong, cháu cứ bận bịu công chuyện của mình đi, cháu không cần phải lo lắng cho dì.”

Trần Anh Thảo cười nói với Cao Phong.

“Không thể như vậy được!”

“Mặc dù dì ở đây mấy chục năm, nhưng dì đã trải qua cuộcsống như thế nào mà bản thân dì không biết sao?”

“Không chỉ người bên ngoài coi thường dì, ngay cả người bên cạnh cũng đối xử với dì như vậy, đáng lẽ dì nên rời đi từ sớm.”

“Sư thầy Thanh Tâm cũng đã nói ;à bể khổ vô biên, quay đầu là bờ!”

“Dì Thảo, dì không nợ ai, dì cũng nên lên sống cuộc đời của mình đi!”

Ánh mắt Cao Phong nghiêm túc, giọng điệu cực kỳ kiên định.

Nhưng Trần Anh Thảo vẫn còn do dự.

“Cao Phong, mấy ngày nay cháu ở đây, đã giúp đỡ dì rất nhiều.”

“Hiện tại bọn họ đều biết rằng dì có một người thân như cháu thì chắc chắn sau này bọn họ sẽ không còn dám bắt nạt dì nữa.”

“Vì vậy cháu đừng lo lắng!”

Trần Anh Thảo duỗi tay giúp Cao Phong bẻ viền cổ áo và cười nói.

“Còn chồng của dì thì sao? Ông ta sẽ không bắt nạt dì sao?”

“Dù sao cháu cũng mặc kệ, dì phải đi với cháu, cháu thật sự không thể yên tâm để dì ở đây.”

Cao Phong nhíu mày, vẫn cố chấp giữ vững suy nghĩ của mình.

“Dù gì thì dì và ông ấy cũng là vợ chồng với nhau, mặc dù không có tình cảm gì nhưng dù sao dì luôn phải giữ gìn phẩm chất của một người phụ nữ có chồng.”

“Không có dì thì ông ấy khó mà sống sót được.” Trần Anh Thảo chậm rãi lắc đầu, trên thực tế thì bà ấy cũng không có tình cảm gì đối với cái người được gọi là chồng kia.

Nhưng tính cách của Trần Anh Thảo hiền lành và bảo thủ, lại nguyện ý gánh vác trách nhiệm này.

“Người không tự tìm đường chết thì sẽ không chết, ông ta muốn chết thì ai có thể kéo ông ta lại chứ?”

“Dì Thảo! Cháu cũng không phải đang thương lượng với dì, cháu đang ra lệnh cho dì, nhất định phải đi với cháu.”

Vẻ mặt Cao Phong nghiêm túc, trong nháy mắt giọng điệu trở nên vô cùng mạnh mẽ và cứng rắn.

“Cao Phong! Cháu không hiểu đâu.”