Rể Quý Rể Hiền

Chương 4579



Chương 4579

“Mẹ nó, ông còn dám ngồi ở đây à? Cút vào nhà vệ sinh của ông mà ngủ!” Ngay sau đó, có năm, sáu tên cao to, lực lưỡng y như vậy cũng đứng lên rồi mắng chửi ông già.

Những người còn lại dù không ra tay cũng không nói rằng gì nhưng trên mặt chúng cũng là vẻ khinh thường.

Lão già này ỷ có Cao Vũ nên chúng mới không dám động vào ông ta, thế nhưng bây giờ Cao Vũ đã bị người ta dạy dỗ cho một trận rồi, vậy thì bọn chúng còn phải nể nang ông lão đó làm gì nữa?

Không đánh chết ông ta đã là may cho ông ta lắm rồi.

“Con mẹ nó ông cũng thông minh phết đấy, biết ôm cột đình để mà dựa dẫm cơ mà.”

“Con mẹ nó tôi cho ông biết thế nào là ôm cột đình, thế nào là dựa dẫm này. Ông dựa dẫm cho tôi xem đi nào.”

Chỉ trong thoáng chốc mà có đến bảy, tám tên thanh niên cao to, vạm vỡ đều thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với ông già đó. Ông ta chỉ còn biết ôm đầu rồi rồi người vào một chỗ, cắn răng chịu đựng không dám nói một lời nào.

Mấy người còn lại trong phòng giam không nhịn nổi nữa nên chỉ có thể đứng dậy ngăn cản mấy tên đang đánh người lại. Thế nhưng đám người này càng kéo càng có sức, càng kéo càng muốn đánh nhau.

Bảy, tám tên thanh niên đó giống như phát điên, chúng không ngừng tiến về phía trước rồi đánh đập ông già đó. Chúng đang trút tất cả sự giận dữ của mình lên người ông ta.

Phòng giam lại trở nên hỗn loạn một lần nữa, ông già ngồi co rúc trong góc nhà, cầm cái chăn chắn ở trên người mình.

Mà bảy, tám cậu thanh niên kia hoàn toàn không nhận ra rằng đám người vốn đang bàn tán xôn xao ở bên ngoài đã trở lại với vẻ yên tĩnh từ lúc nào. Như thể thời gian đang bị ai đó nhấn nút tạm dừng vậy. Thế nhưng đám người đó hoàn toàn không nhận ra nên vẫn tiếp tục đánh đập ông già đó.

“Này thì chó cậy gần nhà, gà cậy gần chủ này. Ông cậy ai cho tôi xem nào!”

“Không phải ông ỷ vào Cao Vũ sao, con mẹ nó ông cậy tiếp cho tôi xem nào.”

“Để tôi nói cho ông biết, chắc chắn bây giờ nó đã chết rồi, nếu nó không chết thì tôi đánh nó với ông cùng một lúc luôn.”

“Từ nay về sau ông đây chính là người đứng đầu phòng giam này, chúng mày hiểu chưa?”

Tên thanh niên cao to ra tay trước tiên kia hét rống lên mà mắng chửi tất cả mọi người. Thế nhưng không có một ai đáp lời cậu ta. Bởi vì ánh mắt của mọi người đều đang hướng ra ngoài cửa.

“Con mẹ nó, tao hỏi chúng mày mà chúng mày không nghe thấy gì cả? Chúng mày không hiểu tiếng người à?” Tên thanh niên đó hừ lạnh lùng một tiếng rồi mắng tiếp.

“Hiểu rồi, cậu chính là người đứng đầu ở đây.” Đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ phía sau cậu thanh niên đó.

“Hừ, rốt cuộc cũng có một đứa biết điều mà nhận ra rồi đấy.” Tên thanh niên đó hừ lạnh lùng một tiếng rồi chậm rãi xoay người lại. Vừa xoay người nhìn sang thì cậu ta trợn to hai mắt như thể bị điện giật ngay tức khắc. Sau đó hai chân cậu ta mềm nhũn ra rồi quỳ rạp xuống mặt đất, trên trán thì rịn ra một lớp mồ hôi.

Bấy giờ bên ngoài cửa phòng, Toss đang lấy chùm chìa khóa ra mở cửa. Mà Cao Vũ thì lẳng lặng đứng ở một bên chờ, trên mặt anh là vẻ bình tĩnh.

Vẻ mặt lạnh nhạt, từ đầu đến chân đều không bị tổn thương gì.

Bộ dạng này của anh không giống người vừa bị đánh đòn cho lắm.

Chẳng nhẽ Toss không dạy dỗ Cao Vũ một trận ư?

Nghĩ đến đây thì trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

“Rầm!” Cửa phòng giam mở ra, Cao Vũ bước vào một cách đàng hoàng.

Toss nhìn Cao Vũ bằng ánh mắt phức tạp nhưng cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ khóa cửa phòng lại rồi rời đi. Bây giờ cậu ta phải đến tìm quản ngục trưởng để hỏi xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Còn nữa, cậu ta cũng phải xem xem quản ngục trưởng có thái độ như thế nào đối với Cao Vũ mới được.

Bên trong phòng giam.

Cao Vũ tay cầm cái bọc còn chân thì bước về phía trước. Anh bước từng bước vào trong phòng giam.

Tên thanh niên muốn làm người đứng đầu phòng giam kia cúi đầu khuất phục ngay tức khắc.

Cao Vũ cứ bước một bước là lại có hai người quỳ rạp xuống dưới đất, nơi mà anh bước qua.

Trong núi không có hổ thì khỉ cũng có thể xưng là thủ lĩnh. Nhưng khi hổ về núi thì loài vật chỉ biết nhảy nhót mua vui đó nào còn dám ngông cuồng như trước nữa?

“Có ai giải thích chuyện này cho tôi nghe được không?” Cao Vũ nói một cách chậm rãi.

“Ông nội, mọi chuyện là như thế này… Họ tưởng ông đã bị Toss dạy dỗ cho một trận nên mới không biết sợ là gì, sau đó họ lôi ông già đó ra để trút giận.” Bấy giờ những người không ra tay với ông lão đó bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Cao Vũ nghe.

Sau khi nghe xong, biểu cảm trên mặt Cao Vũ cũng không thay đổi là bao. Anh chỉ chậm rãi tiến lên rồi kéo ông lão kia lên nhìn một chút.