Rể Quý Rể Hiền

Chương 4580



Chương 4580

“Tôi không sao, tôi có chắn bảo vệ rồi mà.” Bấy giờ khóe miệng cũng đã rỉ máu nhưng ông già đó vẫn vội vàng xua tay.

Cao Vũ gật đầu nhưng vẫn quay lưng về phía mọi người mà nói: “Có những ai ra tay đánh người? Tốt nhất là tự giác bước ra, đừng để tôi tìm được.” Nghe Cao Vũ nói, cả phòng giam chìm vào im lặng.

“Phù!” Ngay sau đó, từng tên thanh niên một quỳ xuống rồi cúi đầu.

Tám người, không thiếu một người vì không ai trong số họ dám nghi ngờ lời nói của Cao Vũ. Và chúng càng không dám tưởng tượng kết cục khi bị Cao Vũ tìm ra sẽ kinh khủng và thảm thương tới cỡ nào. Nên đó là lý do mà toàn bộ những người đã từng động thủ đều lần lượt quỳ rạp xuống đất.

“Tự vả vào miệng năm trăm cái.” Cao Vũ không quay đầu lại mà chỉ nói bằng giọng nhàn nhạt.

“Vâng ạ, vâng ạ.” Tám người đó hoàn toàn không có bất cứ sự bất mãn nào, chúng lập tức giơ tay lên rồi tự vả thật mạnh vào miệng mình.

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Tiếng bạt tai vang vọng khắp phòng giam tạo thành một bản giao hưởng. Mà Cao Vũ thì làm như không nhìn thấy gì, anh từ từ mở bọc đồ mà Richard và Moore đưa cho mình ra.

“Bộp.” Vừa mở bọc đồ ra mà đồ đạc bên trong rơi lả tả trên mặt đất ngay tức khắc.

Có hai điếu thuốc lá hạng sang xuất xứ từ việt Nam, còn có kẹo cao su và đồ ăn nhanh dùng để giết thời gian. Ngoài ra còn có đồ ăn nhanh được đóng hộp. Nói chung đó đều là những thứ mà hiện giờ Cao Vũ rất cần.

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người bên trong phòng giam đều truyền thẳng. Họ không quan tâm đến những đồ ăn thức uống kia mà chỉ để ý đến hai điếu thuốc lá hạng sang vừa rơi ra ngoài, đối với họ thì hai điếu thuốc lá đó quý như vàng vậy. Đã bao lâu rồi họ chưa được hút một điếu thuốc đúng nghĩa?

Ngày thường, nếu tâm trạng của Toss không tệ thì cậu ta sẽ thưởng cho họ một điếu. Nhưng nửa điếu thì đã bị người đàn ông trung tuổi đã chết kia hút mất, một nửa còn lại thì để dành cho họ truyền tay nhau mỗi người hút một hơi. Đến người cuối cùng thì cũng chỉ còn lại một ít tàn thuốc mà thôi.

Vậy mà bây giờ Cao Vũ lại có những hai điếu thuốc, thế nên đối với họ đây mới chính là thứ quý giá ngàn vàng.

Một người chưa từng ngồi tù thì không biết được ở những nơi như thế này thì một điếu thuốc lá quý báu và đáng giá tới mức nào.

Yết hầu của rất nhiều người đều đang lăn qua lăn lại. Ngay cả những người đang tự vả vào miệng mình cũng dừng động tác lại theo bản năng.

“Đủ năm trăm rồi à?” Cao Vũ nhíu mày rồi liếc mắt nhìn họ một cái.

“Bốp!”

“Bốp!”

Đám người đó sững người một lát rồi lại tiếp tục vả mạnh vào miệng mình. Nhưng ánh mắt của họ thì vẫn không khống chế được mà nhìn về phía hai điếu thuốc lá cao cấp kia.

Nếu đó là đồ của người khác thì chắc chắn chúng sẽ chạy tới mà cướp lấy rồi. Nhưng đây lại là đồ của Cao Vũ, dù chúng có gan cướp thì cũng phải dành thời gian suy nghĩ thử xem mình có cướp được không.

Cao Vũ chậm rãi nhặt điếu thuốc lá lên rồi mở cái bọc lấy ra một điếu khác.

Tất cả những người có mặt trong phòng giam, bao gồm cả ông già kia đều nhìn Cao Vũ bằng ánh mắt hâm mộ xen lẫn xúc động. Lúc Cao Vũ mở cái bọc và rút ra một điếu thuốc khác thì đám người đó không ngừng nuốt nước bọt ừng ực. Tất cả những khát khao và thèm muốn lộ hết ra ngoài ánh mắt mà không thèm che giấu.

Cao Vũ quăng cho ông già một điếu rồi ngậm một điếu lên miệng.

“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm.” Ông già đó vô cùng xúc động, ông ta cầm điếu thuốc lá lên rồi đưa lên mũi ngửi rất lâu.

“Lạch cạch!” Quẹt bật lửa một cái, Cao Vũ hút sâu một hơi, khói thuốc tỏa ra hương thơm, chẳng mấy chốc đã tràn ngập cả phòng giam.

“Hít!”

“Hít! Ôi cái hương thơm này…”

Bấy giờ tất cả những người bên trong phòng giam đều ra sức hít hà hương thơm tỏa ra từ điếu thuốc lá như những con nghiện.

Cao Vũ khẽ cau mày, rút ra hai điếu thuốc rồi ném xuống mặt đất.

“Cho mấy cậu.” Cao Vũ nói bằng giọng nhàn nhạt.

Đám người đó sững cả người rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, chạy nhào lên mà thi nhau giành giật. Sau khi mượn bật lửa từ chỗ Cao Vũ thì đám người đó thi nhau rít từng hơi một. Còn đám người đang quỳ trên mặt đất tự vả vào miệng mình và cả những người ở các phòng giam bên cạnh đều nhìn họ bằng ánh mắt thèm muốn.