"Tuy rằng ở trong mắt tôi, anh ta cũng không được tính là con tôm con tép gì.
Nhưng mà tôi không thể không thừa nhận, kỹ thuật đua xe của anh ta quả thật vô cùng lợi hại."
"Ngay bây giờ tôi đang nghĩ, một đứa trẻ mồ côi sống từ bé đến lớn ở Viện phúc lợi, từ trước đến nay chưa từng sờ qua xe."
"Ra ngoài dốc sức làm việc vài năm thì kỹ năng lái xe có thể trở nên tốt như vậy à?"
"Tôi có biết một chút về chuyên ngành của những tay đua xe, bọn họ phải trải qua huấn luyện năm năm, có khi còn có thể cũng không bằng Cao Vũ."
Dương Tuấn Minh càng nghĩ, anh ta càng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Chẳng lẽ Cao Vũ này, có thể nào chính là một thiên tài đua xe hay không? "Quản anh ta là ai làm gì chứ, anh Minh à, cái loại dân bụi đời không có một chút bối cảnh nào như anh ta, anh chỉ cần nói một câu, tôi có thể lập tức dẫn người đi phế anh ta."
Gã thanh niên thấy Dương Tuấn Minh cẩn thận như vậy, gã ta cảm thấy Dương Tuấn Minh hơi chuyện bé xé ra to.
Dương Tuấn Minh suy nghĩ một lúc, sau đó anh ta vẫn xua tay nói: "Tạm thời thì không cần đâu!"
"Anh ta chỉ là một tên mồ côi ăn hại thôi, sẽ không phát sinh ảnh hưởng gì đối với tôi đâu."
"Tính cách của Nam Phương Minh Nguyệt kiêu ngạo như vậy, cô ta tuyệt đối cũng sẽ không bỏ ra nhiều tâm tư ở trên người anh ta đâu."
"Cho nên, tôi hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian di đối phó với anh ta."
"Cứ trông cho kỹ trước rồi hẵng nói sau! Nếu như không tạo thành ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi thì cứ để anh ta sống lâu thêm một đoạn thời gian nữa đi."
Dương Tuấn Minh suy nghĩ một chút rồi chốt.
Với tư cách là cậu cả của Xí nghiệp Dương Hoành ở Biển Đông, Dương Tuấn Minh đương nhiên cũng sẽ có thói kiêu ngạo của riêng mình.
Cao Vũ ở trong mắt của anh ta, chẳng qua chỉ là một tên mồ côi bụi đời, mãi mãi không thể ngang hàng với thân phận của anh ta.
Bảo anh ta tự hạ bậc mình xuống đi đối phó với Cao Vũ, chỉ lại khiến cho anh ta cảm thấy giá trị con người mình bị rớt giá.
"Vâng anh Minh, tôi đã hiểu ạ."
Gã thanh niên gật gật đầu, sau đó vội vàng rời khỏi phòng cùng với người thanh niên kế bên.
Dương Tuấn Minh cười "Haha", rồi anh ta quay đầu lại nhìn về phía hai cô nàng.
Chuyện bao phủ trong lòng anh ta đã được tháo gỡ, lúc này tâm trạng của anh ta vô cùng tốt đẹp.
Việc Cao Vũ là một tên mồ côi, đã bị anh ta vứt lên tới chín tầng mây rồi.
"Hà hà..."
Trong mắt Dương Tuấn Minh mang theo ánh sáng không đàng hoàng, cất bước tới chỗ hai cô nàng.2069254_2_25,60
"Anh Minh, anh..."
"Bốp!"
Không đợi cô nàng nói xong, Dương Tuấn Minh liền vỗ một cái lên mông của cô nàng.
Sức lực của cái vỗ mông này rất lớn, khiến cho cô nàng kia đau đến nhíu mày, nhưng cô ta cũng không dám nói gì.
Dương Tuấn Minh cứ cười "Hà hà"
không ngừng, anh ta yêu thích loại cách thức thô bạo này, sau đó cũng không chút do dự mà nhào tới.
Chỉ một thoáng sau, trong phòng phát ra tiếng "Điện chớp như sấm sét".
Cùng lúc đó, dòng họ Nam Phương.
Làm nên Thị trấn Biển Đông ở phía Nam như bây giờ, tình hình bên trong dòng họ lâu đời này cũng vô cùng phong phú.
Nơi ở của dòng họ Nam Phương, đương nhiên cũng chiếm giữ ưu thế về địa lý, điều kiện cũng được ông trời ưu ái.
Không những có giao thông tiện lợi, mà cảnh vật xung quanh cũng lại khiến người ta vui vẻ vô cùng.
Mà các tiểu khu xung quanh bên trong cách dòng họ Nam Phương hai ki lô mét, cũng chính là nhà riêng của Nam Phương Minh Nguyệt.
Lúc này, trong phòng khách, Nam Phương Minh Nguyệt đang ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên.
Mặt mày của người đàn ông trung niên đường đường chính chính, các đường nét trên gương mặt rất rõ ràng, thoạt nhìn cảm thấy là người nói cười rất cẩn trọng.
Người này là con trưởng của dòng họ Nam Phương, Nam Phương An Khang, cũng là cha của Nam Phương Minh Nguyệt.
Ông cụ dòng họ Nam Phương còn đang sống, cho nên Nam Phương An Khang cũng chưa được truyền vị trí chủ nhân cho.
Chẳng qua là Nam Phương An Khang này là con trai trưởng, rất có thể sẽ trở thành vị chủ nhân tiếp theo của dòng họ Nam Phương.
"Cha, tình hình chính là như vậy đấy."
Nam Phương Minh Nguyệt nói một mạch hết một đống chuyện, lúc này cô ta mới câm lấy nước trà ở trên mặt bàn, mạnh mẽ uống một ngụm lớn.
"Nết na chút đi! Nói với con biết bao nhiêu lần rồi, là con gái thì phải nết na!"
Nam Phương Minh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, ông ta bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.
Với tư cách là con trưởng có hi vọng trở thành chủ nhân của dòng họ Nam Phương nhất, tính tình của Nam Phương An Khang rất nghiêm khắc, ăn nói cũng thận trọng vô cùng.
Ba đứa cháu lớn bên trong dòng họ Nam Phương kia, mặc kệ là có phải con của ông ta hay không, bọn chúng đều vô cùng sợ vị bác cả là ông ta này.
Nhưng mà với đứa con Nam Phương Minh Nguyệt độc nhất của ông ta, ông ta lại không có biện pháp gì cả.
Lúc này, hai tay của Nam Phương Minh Nguyệt đang ôm chén trà, cô ta cúi đầu xuống, sau đó khẽ giương mắt lên nhìn thoáng qua Nam Phương An Khang, rồi lại tiếp tục uống trà của mình.
Nam Phương An Khang không biết làm sao nên chỉ đành lắc đầu, ông ta đối xử với cô nhóc quỷ quái này, không biết đã dùng bao nhiêu biện pháp rồi.
Nhưng cuối cùng vẫn không dạy dỗ được như cũ.
Chỉ có điều là cũng không tồi, Nam Phương Minh Nguyệt biết chuyện gì nên làm và cái gì không nên làm.
Vậy cũng sẽ không làm ra cái chuyện lớn không hợp đạo lý gì.
Nam Phương An Khang cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thuận theo con gái.
"Cao Vũ này, thật sự lợi hại như lời con nói à?"
Nam Phương An Khang hỏi.
"Đúng vậy ạ! Cực kỳ lợi hại, hơn hai mươi người luôn đó chat"
"Hai mươi tên lưu manh cầm gậy gộc trong tay, lại bị anh ta đánh ngã trong một phút đồng hồ, cha nói xem có lợi hại lắm hay không đây!"
Vẻ mặt của Nam Phương Minh Nguyệt còn rất nghiêm túc, nói dối trắng trợn mà không lộ ra chút xấu hổ nào.
Cô ta cũng không biết tại sao mình lại phải nói dối Nam Phương An Khang nữa.
Chỉ là trong lòng có suy nghĩ, muốn làm cho Cao Vũ được dòng họ Nam Phương đánh giá cao hơn.
Tuy là, chính bản thân Nam Phương Minh Nguyệt cũng không biết vì sao cô ta lại có ý nghĩ như vậy.
"Cũng có phần thú vị, ở Thị trấn Biển Đông này, còn có một tên họ Cao có võ thuật được truyền lại sao?"
Nam Phương An Khang vươn tay vuốt cằm Suy Xét.
Sau đó ông ta lại ngẩng đầu lên và hỏi: "Con nhìn thân thủ từ cậu ta, có thể nào có liên quan đến nhà võ thuật quyên thế nào đó của Thị trấn Biển Đông hay không?"
"Không có, cha, thân thủ của anh ta tuyệt đối không thuộc về bất cứ một nhà võ thuật quyền thế nào ở Thị trấn Biển Đông đâu."
Nam Phương Minh Nguyệt cực kỳ nghiêm túc mà trả lời.
Nam Phương An Khang gật đầu, ông ta lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là cao thủ dân gian? Cũng không loại trừ là loại khả năng này nha..."
"Thế này đi, con cứ tiếp xúc với cậu ta nhiều hơn một chút, hiểu rõ cậu ta hơn tí nữa.
"Đợi cha điều tra kĩ chuyện, xác định không có trở ngại gì, cha có thể cho phép con dẫn cậu ta tới dòng họ Nam Phương xem xem."
Con mắt của Nam Phương An Khang híp lại, Suy Xét nói.
"Hả?"
Nam Phương Minh Nguyệt ngớ ra.
Nghe ý này của Nam Phương An Khang, đây là muốn thuận theo mà gặp mặt phụ huynh à? "Con đừng nghĩ nhiều, nếu như thân thủ của cậu ta rất mạnh, lai lịch lại sạch sẽ, vậy tuyệt đối sẽ được dòng họ Nam Phương chúng ta trọng dụng."
"Nhưng nà những điều này để sau rồi hằng bàn, bây giờ con cứ tiếp xúc với cậu ta trước thử xem đi."
Nam Phương An Khang giải thích một câu.
Nam Phương Minh Nguyệt bĩu môi, cô ta nói: "Hừ! Cha như vậy là muốn con gái đây sử dụng mỹ nhân kể với Cao Vũ đúng không?"
"Cha không sợ tên Cao Vũ kia bụng dạ khó lường, anh ta sẽ động tay động chân với con hay sao hả?"
Nghe những lời này của Nam Phương Minh Nguyệt, không những Nam Phương An Khang không mảy may lo lắng, ngược lại ông ta còn nở nụ cười.
"Con cháu của dòng họ Nam Phương, nếu như có thể bị người nào đó tuỳ ý đối phó, vậy cũng quá bôi nhọ thanh danh của chúng ta rồi nhỉ?"
"Chuyện quan trọng nhất là, cha còn không biết con có tính cách như nào sao?"
"Con không đi ức hiếp người ta thì cha đã lập tức cảm ơn trời đất rồi."
Nam Phương An Khang cười "Haha".
Nam Phương Minh Nguyệt đảo cặp mắt trắng dã của mình, sau đó cô ta nói: "vậy cha phải cho con tiền đó nha."
Vừa nói, cô ta lại vừa chìa bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra.
"Tiền?"
Nam Phương An Khang nghe con gái nói vậy thì sửng sốt.
"Đúng vậy á.ˆ Nam Phương Minh Nguyệt gật gật đầu, cô ta nói tiếp: "Anh ta không tiếp nhận bất kỳ cái gì cả, chỉ biết đến tiền thôi! Giao thiệp với anh ta, vậy phải có đầy đủ kinh phí mới được nha."
"Bao nhiêu?"
Nam Phương An Khang cũng không để ý chút nào.
Tiền đối với dòng họ Nam Phương bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một chuỗi con số mà thôi.
Nếu có thể dùng tiền để đổi lấy một cao thủ siêu cấp, vậy đây tuyệt đối là một vụ làm ăn vô cùng có lời.
"Cũng không nhiều lắm, lấy trước hai nghìn tỷ đi."