Rể Quý Rể Hiền

Chương 753: Anh có tư cách gì mà kiêu ngạo?



"Con!"

Nam Phương An Khang nghe thấy vậy thì sững người ra, nổi giận nói: "Con điên rồi à? Không cót"

Tuy nói là dòng họ Nam Phương không thiếu tiền, nhưng vừa há miệng đã đòi hơn hai nghìn tỷ? Với số tiền lớn như thế, thì thiếu gì cao thủ chứ? Thậm chí đến cả những cao thủ nổi tiếng ở nước ngoài nữa, tiện tay mời một người về đây luôn cũng được.

"Con nói cho cha biết, cái tên Cao Vũ này thật sự là một cao thủ đó!"

"Nếu như cha bỏ lỡ mất người ta, hoặc là anh ta bị dòng họ khác săn đón mua chuộc mất, thì đến lúc đó cha cũng đừng hối hận nữa."

"Con đây chỉ đang nói trước mấy câu với cha thôi, miễn cho đến lúc mất người thì cha lại nói con làm việc không nên hồn!"

Nam Phương Minh Nguyệt phông mang trợn má, nói năng hùng hồn.

Nam Phương An Khang nhíu mày nhìn Nam Phương Minh Nguyệt một chút rồi nói: "Trước đó con nói với cha là tên này rất lợi hại, không phải là vì để cha coi trọng người ta, sau đó năn nỉ xin tiền tiêu vặt sao?"

"Trời ơi cha! Con gái của cha là loại người như vậy sao? Dù sao thì con cũng đã nói xong rồi, cha cứ từ từ suy nghĩ cho cẩn thận đi!"

Nam Phương Minh Nguyệt hơi sững ra, sau đó chợt như con mèo bị chọc giận, xù lông lên cãi lại.

Nam Phương An Khang hơi sửng sốt mấy giây, trong lòng đang âm thầm cần nhắc về độ đáng tin trong lời nói của Nam Phương Minh Nguyệt.

Cao thủ thì bọn họ có thể từ bỏ, nhưng nếu cao thủ lại về phe của đối thủ của bọn họ thì...

Như vậy đối với dòng họ Nam Phương mà nói, chính là một sự uy hiếp vô cùng lớn! Nghĩ tới đây, Nam Phương An Khang cảm thấy, mình thà tin tưởng vào phán đoán của Nam Phương Minh Nguyệt còn hơn.

Mặc dù Nam Phương Minh Nguyệt là một người tùy tiện thích gì làm đó, nhưng mà cô ấy cũng là một người rất kiêu ngạo.

Người mà có thể khiến cho cô ấy phải công nhận thì thật sự là không có nhiều.

Nói không chừng, cái tên Cao Vũ này thật sự có chỗ nào đó hơn người.

Tiêu nhiều thêm một chút tiền thôi cũng không phải là không thể được.

"Cha!"

Trong lòng Nam Phương An Khang hạ quyết tâm, lấy từ trong ví của mình ra hai tấm thẻ ngân hàng.

"Hơn hai nghìn tỷ thì không được! Còn đây là Sáu trăm tỷ."

Nam Phương An Khang nhíu mày nói.

Nam Phương Minh Nguyệt thuận tay nhét thẻ vào trong túi quần, phẩy tay nói: "Cha phải chịu đi! Trước tiên cứ dùng thử đi đã."2069255_2_25,60

Nam Phương An Khang đứng dậy bỏ đi thẳng, ông ta thật sự là không còn cách nào với Nam Phương Minh Nguyệt nữa.

Nói chuyện chưa tới nửa tiếng mà ông ta đã bị con gái mình gài cho mất sáu trăm tỷ? "Đúng là biết gài cha nó."

Nam Phương An Khang đi ra tới cửa, vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm một câu.

"Hừ! Bằng thực lực gài người khác của mình đây, cần gì phải ăn cướp ăn trộm vi phạm pháp luật chứ, nói vài câu là có người tự dâng tiền tới cửa rồi."

Nam Phương Minh Nguyệt nói như mình vừa làm được một việc gì đó đáng tự hào lắm.

Có được sáu trăm tỷ trong túi, bây giờ Nam Phương Minh Nguyệt đang âm thầm đắc ý.



Cao Vũ ơi Cao Vũ, không phải anh là một người rất kiêu ngạo sao? Lần này, cô đây sẽ cầm số tiền này, dùng sức đập anh! Đập cho đến khi nào sự kiêu ngạo của anh hoàn toàn bị rụng xuống, phải chịu cúi đầu trước mặt cô đây thì thôi.

Ở khu đô thị Seaside Garden.

Cao Phong đang ngồi trước một chiếc máy tính xách tay, ngón tay thon dài của anh đang gõ lạch cạch trên bàn phím "Hắt xì!"

Mũi anh đột nhiên hơi ngứa, sau đó anh không nhịn được mà hắt hơi một cái.

Cao Phong đưa tay cầm lấy khung hình bên cạnh nhìn thoáng qua, bên trong khung hình là một tấm ảnh chụp Kim Tuyết Mai.

"Nhất định là Tuyết Mai đang nhớ mình."

Cao Phong rất tự sướng mà nói thầm với mình một câu, sau đó anh lại tập trung tinh thần, một lần nữa đưa mắt nhìn về phía màn hình máy tính.

Ngoại trừ một số tin tình báo anh nhận được từ chỗ Khúc Đại Minh còn có chút hữu ích, thì những tin tức còn lại anh vẫn nên tự mình điều tra thì sẽ yên tâm hơn.

Còn bên Vũ Hoàng Lê, ngoại trừ việc triển khai kế hoạch buôn bán, thì anh ta cũng đã tìm được vài hướng đi để kiếm được tiền nhanh nhất.

Cao Phong chuẩn bị chia ra một ít thời gian, để đi tìm hiểu qua mấy chuyện này một chút.

Thêm mấy ngày nữa, Cao Phong sẽ lấy thân phận Cao Vũ này để đi theo Vũ Hoàng Lê, chính thức bắt đầu bước chân vào xã hội thượng lưu ở thị trấn Biển Đông này, giao lưu tạo dựng được nhiều mối quan hệ hơn.

Chỉ có điều những chuyện này cũng không thể vội vàng hấp tấp để làm được, tất cả phải được tiến hành một cách chất lượng nhất.

Buôi tối, Cao Phong đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Nam Phương Minh Nguyệt.

"Theo tôi ra ngoài một lát!"

Nam Phương Minh Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, trong giọng điệu mang theo ý ra lệnh không thể chối cãi, rất ngang ngạnh nói.

"Cô có bị bệnh không?"

Cao Phong hơi nhíu mày trả lời.

Sao cái cô Nam Phương Minh Nguyệt này, cứ coi anh giống như một người hầu của mình, còn cô ta thì là công chúa vậy? Cuộc tranh tài đua xe đã qua rồi, lần mà Cao Phong anh đưa cô ta cùng với Đổng Thái Minh về nhà ấy, cô ta còn chưa trả hết tiền cho anh đâu.

Chẳng qua là, Cao Phong cũng sẽ chẳng đi đòi làm gì cả, dù sao thì thuê anh đưa về nhà mình thôi mà trả hẳn sáu mươi tỷ, nghe đúng là hoang đường.

Nam Phương Minh Nguyệt chỉ đang giận lẫy mà thôi, Cao Phong không có thời gian chạy theo để đi dỗ dành hay làm gì cho cô ta vui.

"Cao Vũ muốn chết à! Anh dám nói tôi có bệnh sao?"

Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng kêu gào điên cuồng của Nam Phương Minh Nguyệt, chẳng có chút gì giống với một tiểu thư con nhà quyền quý cả.

Nhưng, Cao Phong hoàn toàn không thèm để tâm cô ta như thế.

"Tôi thấy có vẻ cô còn bị bệnh không nhẹ đâu."

Cao Phong trả lời ngắn gọn một câu, sau đó thẳng tay cúp điện thoại di động, để sang một bên.

"Thái độ gì vậy trời."

Cao Phong lầm bầm một câu, sau đó tiếp tục tra cứu tư liệu trên máy tính.

Nam Phương Minh Nguyệt ở đầu dây điện thoại bên kia còn chưa kịp mở mồm nói một câu nào, thì đã nghe thấy âm thanh "tút tút"



khi cuộc gọi bị ngắt kết nối.

Nam Phương Minh Nguyệt hơi sững người ra, sau đó giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên.

"Trời ạ! Anh ta mà cũng dám cúp điện thoại của bà đây ư!"

"Chưa hề có người nào dám cúp điện thoại của mình cả, không ai dám chủ động cúp điện thoại của bà đây trước cải!"

Nam Phương Minh Nguyệt sắp bị chọc tức đến phát điên rồi, cái tay đang cầm điện thoại hơi giơ lên, suýt nữa đã quăng luôn cả cái điện thoại đi.

"Phù! Không tức giận! Bà đây không thèm tức giận với tên đó!"

"Tức giận như thế này chính là đang dùng sai lầm của người khác để tự làm khổ chính bản thân mình! Cho nên không được tức giận!"

Nam Phương Minh Nguyệt vừa vỗ ngực vừa hít vào thở ra thật sâu.

Một lát sau, cuối cùng Nam Phương Minh Nguyệt cũng tỉnh táo lại.

Đây là lần đầu tiên cô ta bị một người khác giới cho ăn "quả"

bơ to như vậy, chính xác mà nói, phải là đây là lần đầu tiên cô ta bị lơ đẹp như vậy từ bé đến giờ! Cái tên Cao Vũ này thật sự quá kiêu căng! Nam Phương Minh Nguyệt thật sự không thể ngờ rằng, trên thế giới này lại có một người còn kiêu ngạo hơn cả cô ta như vậy.

"Nhưng mình kiêu ngạo vì bản thân mình có vốn liếng để kiêu ngạo, còn anh ta thì sao? Anh ta chính là một kẻ thấp hèn vô dụng! Nam Phương Minh Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, lại không nhịn được mà bắt đầu tức giận.

"Không được! Chuyện này không thể cứ cho qua như thế được, mình phải đi tìm anh ta mới được!"

Nam Phương Minh Nguyệt im lặng một lúc, sau đó lại cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại của Cao Phong trong danh bạ rồi bấm gọi đi.

Bị Cao Vũ cho ăn bơ đẹp như vậy, nếu như mình cứ nén giận, thì chẳng phải người thiệt sẽ là mình sao? Không phải Cao Vũ anh rất kiêu ngạo sao? "Vậy bà đây sẽ để cho anh biết, anh, căn bản là không có tư cách để kiêu ngạo ở trước mặt tôi!"

Nam Phương Minh Nguyệt thầm nghĩ, không cần biết là như thế nào, trước tiên cứ phải kéo được Cao Phong đi ra ngoài đã rồi tính tiếp.

Cách một cái điện thoại thôi thì không được tiện lắm, cho dù lại tức giận đi nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến Cao Phong.

Sự kiêu căng của Cao Phong đã thành công khơi dậy một ham muốn từ sâu trong nội tâm của Nam Phương Minh Nguyệt - Ham muốn chinh phục! "Cao Vũ, anh mở to mắt ra mà nhìn thật kĩ cho tôi, bà đây chắc chắn sẽ phải làm cho anh biết rõ được sự chênh lệch giữa hai chúng ta lớn đến thế nào!"

"Tôi cam đoan tôi sẽ khiến anh phải ngoan ngoãn từ bỏ sự kiêu ngạo của bản thân, cúi đầu trước mặt tôi!"

Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quyết định phải gọi bằng được Cao Phong ra ngoài đã rồi nói.

Bên phía Cao Phong, chuông điện thoại của anh cứ réo vang không ngừng lại một giây.

Nam Phương Minh Nguyệt đã liên tục gọi đến ba cuộc liên rồi.

lần thứ tư có cuộc gọi tới, Cao Phong nhíu mày chọn nghe điện thoại, nói luôn: "Có phải là cô thật sự bị bệnh không?"

"Ha ha, đúng rồi, đúng là tôi bị bệnh đấy, anh ra đây giúp tôi ít việc thôi?"

Lần này, giọng điệu nói chuyện của Nam Phương Minh Nguyệt đã thay đổi hoàn toàn, không còn chút kiêu ngạo nào.

Điều đó khiến cho Cao Phong sững sờ tại chỗ.

Như thế này...

Nam Phương Minh Nguyệt như thế này thật sự khiến anh cảm thấy không được quen cho lắm.