Vì đoá hoa tươi mà phá sáu nghìn cánh đồng Trong lòng Dư Văn Cường càng ước ao đến không gì sánh được, dưới tay anh ta nếu là có những người trung thành như thế này, anh ta đã sớm thống trị thế giới ngâm của thành phố Hoà Bình rồi.
"Ý tôi đã quyết, không cần khuyên nữa."
"Nếu như các người không muốn trở về, không sao cả, một mình tôi trở về!"
Nói đến đây, giọng nói của Cao Phong hơi hòa hoãn lại một chút, nó: "Tôi biết hành vi của mình có chút ngủ ngốc."
"Tôi cũng biết tôi làm như vậy sẽ phụ tâm huyết của rất nhiều người, nhưng cô ấy là người phụ nữ của tôi, là vợ kết tóc của tôi!"
"Nếu không phải cô ấy ba tháng dốc lòng chăm sóc thì sẽ không có Cao Phong tôi của ngày hôm nay, mọi người biết không!"
Hai mất của Cao Phong đỏ bừng, gầm nhẹ một tiếng, toàn thân đều không khống chế được mà run rẩy.
Hiện trường vắng vẻ không có một tiếng động.
Chốc lát sau, Khúc Đại Minh hai bước tiến lên, giống nhau quỹ trên đất.
"Anh Phong, em biết tình cảm của anh và chị dâu rất sâu đậm! Nhưng mặc dù bây giờ anh trở về, khả năng cũng chẳng có bất cứ tác dụng gì."
"Đến lúc đó không chỉ có nguy hiểm của chị dâu không có biện pháp giải quyết, mà ngay cả ảnh cũng có thể sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm"
Vũ Hoàng Lê cũng tiến lên một bước, mặc dù không có quỳ xuống, nhưng vẫn cúi mình thật thấp.
"Cậu Phong xin hãy nghĩ lại! Dựa vào lực lượng bây giờ của chúng ta sẽ rất khó để đối kháng với!"
"Coi như có thể giết chết Cao Bằng, nhưng cũng chắc chắn không chạm nổi đến nhà họ Cao sau lưng Cao Bằng, tôi biết anh so với tôi càng rõ ràng hơn nhà họ Cao ở Đà Nẵng đại biểu cho cái gì"
Cao Quang Minh gật đầu nói: "Phong thiếu gia, một ngày cậu bại lộ ở trong tâm mắt nhà họ Kim Lực, như vậy Cao Anh Hạo tuyệt đối sẽ nghĩ hết tất cả mọi cách để ra tay lần nữa với cậu!"
"Lúc này nhà họ Cao ở Đà Nẵng vẫn chưa biết tin anh không chết, cho nên bọn họ buông lỏng cảnh giác thì mới cho chúng ta thời gian phát triển."
"Nhưng nếu như lúc này chúng ta trở về...
tất cả mọi thứ, tất cả sẽ là kiếm củi ba năm đốt một giờ."2087656_2_25,60
"Tất cả mọi người phải trả giá, còn có...
Vì chuyện này bỏ ra tính mạng của năm mươi tám anh em, còn có điêu giữ vững của Lão Lâm..."
"Đồng thời tôi nghĩ, cô Tuyết Mai nếu có mất cũng không hy vọng anh đi chịu chết a!"
Cao Quang Minh nằm chặt nắm tay, từng câu phát ra từ trong tâm.
Mỗi một chữ này đều giống như nhát búa nặng ngàn cân đập vào tim của Cao Phong.
Anh không muốn gánh vác nhiều như thế, nhưng anh lại không thể không gánh vác nhiều như thế.
Vô số sự kỳ vọng tha thiết của liên minh Đế Phong, lời thề sống chết thủ vững của Lâm Vạn Quân, hơn năm mươi tính mạng của chiến sĩ nhà họ Cao, còn có vô số người từng trợ giúp mình...
Anh không thể phụ Kim Tuyết Mai, nhưng anh cũng không thể phụ những người này! "Cậu Phong, quan trọng hơn là, coi như chúng ta lấy được thành phố Hà Nội"
"Thế nhưng dựa vào lực lượng hiện tại của chúng ta, nếu như nhà họ Cao ở Đà Nẵng một lần nữa phái người tới bắt anh mà nói, sợ là chúng ta vẫn không có cách nào chống trả."
"Tranh đấu để giành thiên hạ thì dễ dàng, nhưng để giữ giang sơn thì khó."
"Lực lượng của húng ta không đủ, dù cho giết được một tên Cao Bằng, cũng sẽ có vô số Cao Bằng đến đây! Đến lúc đó, chúng ta vẫn như cũ sẽ trở thành chó nhà có tang."
"Đồng thời đến lúc đó, anh đã bị bại lộ, dù chúng ta còn muốn phát triển âm thâm thì căn bản cũng không có khả năng."
Vũ Hoàng Lê cũng mở miệng khuyên một câu.
Cao Phong đứng tại chở, bàn tay anh dùng sức nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào trong thịt, thân thể càng run rẩy dữ dội hơn.
Bên trong cặp mắt của anh đây tơ máu lần nữa dần dần hiện ra làm người ta sợ hãi.
"Chẳng lẽ mấy người muốn tôi trơ mắt nhìn hai người Kim Tuyết Mai rơi vào vòng tay xấu xa độc ác của Cao Bằng sao? Mấy người có biết không, tôi không muốn phải chờ đợi thêm một giây nào nữa."
Cao Phong nói đến đây, anh chậm rãi nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt to như hạt đậu chảy ra từ trong hốc mắt của anh.
"Tôi muốn quay trở về! Sau khi tôi đi, chuyện lớn nhỏ ở Thành phố Hòa Bình này sẽ do Quang Minh quản lý, mọi người hãy giúp đỡ Quang Minh tiếp tục phát triển nhé.
Nếu như tôi có thể quay lại, tôi sẽ tiếp tục dẫn theo mọi người! Nếu tôi không vẽ...
Vậy từ nay về sau mọi người hãy mai danh ẩn tích, cố gảng sống tốt quãng đời còn lại.
Đừng tuỳ tiện chống lại nhà họ Cao."
Anh nói ra những lời này làm mắt của tất cả mọi người đỏ lên, bao gồm bảy mươi tám chiến sĩ của Cao Quang Minh và đám người Khúc Đại Minh.
Cao Phong nói xong, anh quay người đi ra ngoài cửa.
Anh không thể vì chuyện riêng của mình mà kéo theo đám người Cao Thành Sâm rơi vào miệng cọp.
Vả lại chính bản thân anh cũng không biết bản thân phải quay lại thế nào.
"Cậu Phong!"
Đột nhiên Cao Thành Sâm đứng dậy ôm lấy Cao Phong.
"Cậu Phong, cậu tuyệt đối không thể bại lộ! Tôi đã nghĩ kỹ rồi, trước mắt có thể tạm thời giải quyết nguy cơ chỉ có một, đó chính là xử lý Cao Bằng! Anh không cần đi xử lý chuyện này mà chúng tôi sẽ đi!"
Cao Thành Sâm rống lên một tiếng.
Nghe thấy câu nói này của Cao Thành Sâm, đám người đều hai mắt tỏa sáng.
Không tệ, trước mắt người có thể uy hiếp được Kim Tuyết Mai chính là tên Cao Bằng có tính tình kỳ quặc ở Thành phố Hà Nội này.
Cao Bằng là mầm mống tai hoạ của mọi chuyện.
Cho nên muốn giải quyết chuyện này thì nhất định phải tiêu diệt Cao Bằng.
Chỉ cần tiêu diệt đi Cao Bằng, chí ít có thể có được một khoảng thời gian yên bình.
Dù là nhà họ Cao lại phái người vào Thành phố Hà Nội thì cũng có thể để cho đám người Cao Phong có một khoảng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức và phát triển lực lượng.
Cho đến lúc đó thì Cao Phong đã có đầy đủ lực lượng, anh làm chuyện gì cũng không cần bó tay bó chân như thế nữa.
"Anh Sâm..."
Cao Phong vừa mới gọi một tiếng là Cao Thành Sâm đã trực tiếp cắt ngang lời Cao Phong.
"Cậu Phong, tôi biết cậu muốn nói cái gì, nhưng những lời thế này thì cậu không nên nói thêm một chữ nào nữa! Coi như chúng tôi van xin cậu, có được không?"
Cao Thành Sâm nói xong đã trực tiếp quay người nhìn một đám chiến sĩ nhà họ Cao nói: "Hiện tại mọi người có bằng lòng đứng về phía Thành phố Hà Nội với tôi không?"
"Bạch bạch bạch!"
Đám người Cao Quang Minh đều đứng dậy đi vê đăng trước mấy bước.
Ai cũng biết lần này tiến đến Thành phố Hà Nội sẽ cửu tử nhất sinh.
Nhưng bảy mươi bảy người này lại không có ai lùi bước.
Cao Phong đỏ vành mắt, anh chỉ có thể yên lặng nhìn đám người.
Anh đang không ngừng phấn đấu không biết mệt mỏi.
Chính vì anh ở vị trí này, cho nên anh không thể đưa ra lựa chọn theo cảm tính.
Một tướng công thành ngàn bộ xương khô, đây là đạo lý không thể nào thay đổi.
Vì không phụ lòng nhiều người, anh chỉ có thế phụ lòng vài người.