Rể Quý Rể Hiền

Chương 822: Chết như một anh hùng!



"Không thể được! An nguy của cậu Phong nhất định phải có người bảo vệ, tôi chỉ cần hai mươi người thôi."

"Số người càng ít thì mục tiêu càng ít, như vậy tỉ lệ thành công của chúng ta sẽ càng lớn."

Cao Thành Sâm khẽ nhíu mày.

"Thành Sâm, chuyện lần này là tôi dẫn đội."

Cao Quang Minh bước lên phía trước, nhẹ giọng nói một câu.

"Anh Minh, không được..."

"Đừng nói nữa! Tôi lệnh cho cậu, bây giờ về đội ngay!"

Cao Quang Minh quát lên Cao Thành Sâm sững sờ trong vài giây, sau đó vừa nghiến răng thể hiện sự tức không phục vừa đi vào trong hàng ngũ của mình.

Vẻ mặt của Cao Quang Minh rất thản nhiên, anh ta nhìn những khuôn mặt của mọi người phía trước, nhìn qua từng người, từng người một.

"Hoàng Đại, Đức Long, Tiểu Vũ,..."

Vào lúc này, Cao Quang Minh đọc tên của mười mấy người.

Lại thêm cả bản thân Cao Quang Minh nữa là tổng cộng có hai mươi người, đứng ở giữa.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào hình ảnh hai mươi người đứng đó.

Trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng, nhiệm vụ lần này nguy hiểm biết bao nhiêu.

Hai mười người này chính là giống như những chiến sĩ hi sinh vậy, vì để hoàn thành nhiệm vụ, đến cả sinh mạng của mình cũng không cần đến.

Vì để giải quyết những nguy hiểm mà chị em Kim Tuyết Mai lúc này phải đối mặt, cũng vì để cho nhóm người Cao Phong có thời gian phát triển.

Bọn họ không thế không gánh vác trách nhiệm này.

Không có người can ngăn cũng không có ai có lời nói gì khác.

Bởi vì lúc này, bất kể là nói cái gì đi nữa cũng đều vô ích cả.

Những người này đều là dũng sĩ! "Cậu Phong, cậu Quang Minh của nhà họ Cao, nhận được ân tình của ông Cao mà được ban họ Cao, lúc nào cũng biết ơn ân tình ấy."

"Hôm nay, Quang Minh mang theo mười chín vệ sĩ của nhà họ Cao, trở về thành phố Hà Nội, vì cậu chủ Phong mà mở ra con đường mới."

"Vẫn mong cậu chủ Phong đồng ý!"

Cao Quang Minh mang theo những người ở đẳng sau, cúi người thật sâu với Cao Phong.

Lồng ngực Cao Phong đập một cách mạnh mẽ, anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn nước mắt rơi xuống.

Sau đó, Cao Phong thở dài một cái, chậm rãi đưa tay ra, cần lấy áo vest của mình.2087657_2_25,60

"Xoẹt!"

Cao Phong kéo ra một góc của chiếc áo, xé một miếng vải, đi về phía Cao Minh Quang và những người khác.

Nhìn những thanh niên trước mặt, Cao Phong trâm mặc nhìn họ mấy giây, sau đó quỳ một chân trên đất.

"Cậu Phong, đừng làm vậy!"

Cao quang Minh kinh ngạc hô lên, rồi cùng với những người khác cũng quỳ xuống.

"Đứng lên hết cho tôi, đừng có động đậy!"

Cao Phong thấp giọng nói.



"Cậu chủ Phong, cậu...

Cao Quang Minh và những người không dám làm trái lệnh nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ khó hiểu.

Cao Phong không nói lời nào, một chân quỳ trên đất, quỷ trước mặt những vệ sĩ này, đưa tay câm lấy miếng vải, buộc vào trên cổ tay trái của từng vệ sĩ.

Sắc mặt rất nghiêm túc còn động tác thì rất từ tốn.

Nhìn thấy cảnh này, Cao Quang Minh và những người khác đều rất ngạc nhiên, sau đó mắt ai cũng đỏ hoe, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.

"Tổng giám đốc Lê, cậu Phong đây là...

Dư Văn Cường hỏi.

Vũ Hoàng Lê thở dài, trên mặt cũng tràn đầy vẻ xúc động nói: "Napoleon nhà quân sự xuất sắc nhất châu Âu đã từng kiểm soát hơn một nửa châu Âu."

"Mỗi khi binh lính của Napoleon ra ngoài, ông ấy sẽ quỳ một chân xuống và buộc ruy băng màu xanh thiêng liêng vào cánh tay của mỗi người lính!"

"Dây ruy băng màu xanh này tượng trưng cho sự tín nhiệm và cảm ơn"

Nghe xong, trong lòng Dư Hà Cương vô cùng phức tạp.

"Không có ruy băng màu xanh nên tôi lấy áo của mình thay thế, rất mong các vị không ghét bỏ."

Cao Phong buộc xong hải vải sau đó chậm rãi đứng lên.

"Cậu chủ Phong, nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của cậu!"

vệ sĩ dơ tay lên cầm lấy chiếc vải ở trên tay mình, cúi người nói với Cao Phong.

Cao Phong chầm chậm bước đến trước mặt vệ sĩ tiếp theo, trâm mặc nhìn họ vài giây.

"Xoẹt"

Một lần nữa lại xé thêm miếng vải, Cao Phong lại quỳ một chân lên mặt đất, buộc lên tay của người vệ sĩ này.

"Cậu chủ Phong, nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của cậu!"

Giọng người vệ sĩ vang lên, mọi người đều nhận ra được giọng người vệ sĩ đã vô cùng nghẹn ngào.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, cảm xúc trong lòng đã không khống chế được, nước mắt anh cứ vậy mà chảy ra.

Hôm nay anh có thế buộc dây vải này cho mọi người nhưng anh biết, anh có thể mãi mãi không có cơ hội làm như vậy một lần nữa.

Thậm chí, ngay cả việc muốn gặp họ một lần cũng là hi vọng xa vời.

"Xoẹt!"

"Xoẹt"

Cao Phong không ngừng lặp lại những động tác trước, quỳ một chân xuống đất, đứng dậy, rồi lại quỳ một chân xuống đất...

từng sợi dây vải cũng được buộc lên cổ tay trái của các vệ sĩ.

Tất cả những người xung quanh đều cảm động không nói nên lời, ánh mắt mỗi người đều đỏ hoe.

Nhìn thấy Cao Phong đứng lên ngồi xuống không ngừng, chậm rãi buộc dải vải lại, tất cả những vệ sĩ của gia đình nhà họ Cao đều đau lòng khôn xiết.

"Cậu chủ Phong!"

Sau khi cổ tay của Cao Quang Minh được buộc dây vải, anh ta cũng không nhịn được mà khóc ngay tại chỗ.

Lúc đầu bọn họ từ nhà họ Cao đi tìm Cao Phong, bị mang tiếng xấu là kẻ phản bội, bị Cao Anh Hạo phái người truy sát khắp dọc đường.



Một trăm ba mươi sáu người, năm mươi tám người đã mất, chỉ còn lại bảy mười tám người.

Trong suốt vài tháng, bọn họ phải mất rất nhiều máu và mồ hôi, chịu vô số khổ cực nhưng họ không rơi một giọt nước mắt nào cả.

Nhưng vào lúc này đây, họ hoàn toàn không kiểm soát được tâm trạng của bản thân.

Hai mươi vệ sĩ nhà họ Cao đứng thẳng người, vải trên cổ tay buộc chặt.

Những giọt nước mắt cứ rơi, tích tắc tích tắc rơi xuống đất.

"Cậu chủ Phong..."

Cao Quang Minh hai tay đỡ Cao Phong.

"Nhờ cậy vào mọi người!"

Cao Phong từ từ đứng dậy, một lần nữa cúi đầu trước mọi người.

"Phù phù! Phù phù!"

Hơn hai mươi người, ai cũng quỷ hai chân xuống đất.

"Cậu chủ Phong, nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của cậu!"

Hơn hai mươi người nước mắt lưng tròng, nói lên một cách mạnh mẽ.

Những người lính mặc áo giáp sau rất nhiều trận đấu, nhưng nếu những tên xâm lược vẫn còn thì họ sẽ không thể trở lại nhà của mình! (Đây là ý của một bài thơ thể hiện tình thân cao quý của người lính để bảo vệ quê hương, còn với nghĩa trong bài có thể hiểu là bảo vệ sự an nguy của Cao Phong và người nhà của anh!) Cao Quang Minh và mọi người từ từ đứng dậy, sau đó cũng không có chút do dự nào, xoay người bước ra cửa.

"Anh Minh!"

Cao Thành Sâm quát nhẹ một tiếng.

"An nguy của cậu chủ Phong, phải giao cho mọi người rồi."

"Bất kể lúc nào, bất kể là ai trong chúng ta đều có thế chết nhưng cậu chủ Phong thì không thể có chuyện gì được!"

Nói xong, Cao Quang Minh cũng không quay đầu lại, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.

"Tôi, tôi hiểu rồi!"

Cao Thành Sâm cố gắng hết sức để kìm nén sự đau thương trong lòng, gật đầu đồng ý.

Ngược lại, Cao Phong vẫn luôn trong tư thế cúi đầu, nhất thời không hề nhúc nhích.

Cao Thành Sâm một mình đứng ở phía trước, đằng sau là mười chín vệ sĩ, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước về phía trước.

Cho dù họ biết rõ ràng là đi tìm cái chết nhưng vì tiếng gọi "cậu chủ Phong"

này, thì bọn họ cũng không từ chối.

Ngay cả đây là chết thì cũng là một cái chết vinh quang! "Vì các tráng sĩ, tiễn biệt!"

Dư Văn Cường bước lên phía trước, hướng về phía ngoài cửa hét một tiếng lớn.

Hàng trăm anh em ở bên ngoài kho, đồng loạt tách ra tạo thành một con đường, trên mặt hiện lên nét tôn trọng nhìn về phía Cao Quang Minh và những vệ sĩ kia.

Trong bóng tối, hai mươi người xuyên qua một đội hàng trăm người, rồi nhanh chóng trốn vào trong đêm tối.

Với một nhiệm vụ gian khổ và trong lòng cũng biết rằng mình nhất định phải chết, bọn họ trở về thủ đô Hà Nội.

Gió hoang và nước lạnh, kẻ mạnh không bao giờ trở lại! Ánh trăng trên bầu trời hơi mát, đêm gió lạnh...

Gió rét, nước lạnh, tráng sĩ đi mãi không vẽ! Ánh trăng trên bầu trời man mát, ban đêm gió lạnh từng cơn...