Không ai biết nòng cốt của cơn bão này ở đâu cũng không biết nó bắt nguồn từ đâu.
Chỉ biết rằng cơn bão này đang nở rộ ở khắp nơi.
Lần này không có Cao Phong điều khiển ở phía sau nữa.
Chẳng qua anh chỉ ra một chỉ thị còn chuyện còn lại đều do đám người Khúc Đại Minh lo liệu.
Sau khi đám người Đại Minh rời khỏi kho hàng bỏ hoang này, một cơn bão bắt đầu nổi lên mạnh mẽ.
Toàn bộ thành phố Hòa Bình, đặc biệt là khu Nam Thành, tất cả các thế lực ở tầng trung và tầng dưới đều bị ảnh hưởng.
Không cân biết là trong giới kinh doanh hay là thế lực của vùng đất u ám này, toàn bộ đều không may mẫn tránh thoát được.
Đối mặt với cơn bão điên cuồng này, thế lực tầng trung và tầng dưới chỉ có hai lựa chọn.
Một là đầu hàng hai là bị đánh tan.
Tốc độ di chuyển của cơn bão này khiến cho rất nhiều người hít thở không thông.
Thậm chí đợi đến khi những thế lực tầng cao cấp kịp phản ứng lại thì đã quá muộn rồi.
Nếu cơn bão này mới chỉ hình thành thì bọn họ còn có thể bóp chết nó từ trong nôi rồi.
Nhưng sau khi trôi qua một khoảng thời gian, cơn bão này càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh, nó đã đạt đến mức kinh hoàng.
Ngay cả thế lực cao cấp nhất ở thành phố Hòa Bình này cũng không dám cưỡng ép đứng ra làm con chim đầu đàn.
Muốn đối phó với cơn bão này, e rằng chỉ có mấy thế lực cao cấp cùng nhau hợp sức thì may ra mới có thể đè ép nó xuống.
Qua đêm, cơn bão này đã quét sạch mọi thế lực tầng trung và tâng dưới của thành phố Hòa Bình.
Hơn nữa, cơn gió này vân đang nổi lên điên cuồng.
Không ai biết được cơn bão này dừng lại lúc nào.
Cũng không ai biết được rằng người nào có thể khống chế được cơn bão này.
Chỉ biết được rằng cơn bão này thực sự rất mạnh.
Tuy nhiên, nguồn sức mạnh này cũng có quy tắc và ranh giới cuối cùng, bọn họ không hề đụng chạm đến những thế lực cao cấp.
Cho nên cho dù những thế lực cao cấp có muốn hợp sức với nhau để ra tay cũng không thể tìm được lý do để ra tay.2089087_2_25,60
Còn Cao Phong thì ngồi vững ở nhà, nghe mọi người báo lên từng cái tìn tức một.
Đám người Khúc Đại Minh giống như những người lính thời xưa đang tấn công chiếm đoạt thành trì, mỗi khi chiếm được một cái thì sẽ đều có một tấm thư báo cho Cao Phong.
Đối với những tin tức này, Cao Phong cũng không quá bất ngờ.
Chỉ riêng mỗi chi nhánh của tập đoàn Thế Giới ở thành phố Hòa Bình đã là một thế lực khó có thể chống lại rồi.
Thậm chí so với dòng tộc nhà họ Nam Phương, tập đoàn Thế Giới cũng không kém xa nhiều.
Huống chỉ thế lực của tập đoàn Thế Giới không chỉ mạnh ở một thành phố.
Với sự trợ giúp bí mật của tập đoàn Thế Giới cùng với thế lực nổi lên của Cao Phong trong khoảng thời gian vừa rồi nữa nên muốn làm được những việc này cũng không khó khăn gì.
Thành phố Hòa Bình lại bởi vì cái tên Cao Phong này mà trở nên hỗn loạn một lần nữa.
Lúc này tại thành phố Hòa Bình, Cao Phong tùy ý vung tay cũng có thể vơ được hết sao trên bầu trời.
Một đêm yên lặng.
Sang ngày hôm sau.
Cơn bão ở thành phố Hòa Bình đã nổi lên suốt một đêm, không những không chịu dừng lại mà ngược lại còn trở nên mạnh hơn, nhanh hơn.
Vô số thế lực đứng đầu cũng đều thở dài, không thế đè ép được, tuyệt đối không thế đè ép được cơn bão này.
Mà một cái tên chưa từng được biết đến như tập đoàn Lân Vũ cũng rất nhanh được nhiều người nhớ kỹ.
Ở thành phố Hòa Bình, có vô số người đang suy đoán cũng có vô số người đang lo lắng thấp thỏm.
Bọn họ suy đoán xem tập đoàn Lân Vũ định làm gì tiếp theo.
Bọn họ thấp thỏm vì không biết mục tiêu kế tiếp của tập đoàn Lân Vũ có phải bọn họ hay không.
Tại thời điểm thành phố Hòa Bình đang rối ren thì nhà họ Cao ở Đà Nẵng cũng tổ chức một hội nghị họp mặt.
Trong phòng hội nghị được trang hoàng lộng lẫy, ở dưới chỉ có khoảng gần chục người đang ngồi.
Có sáu thành viên trong nhóm người lớn tuổi, hơn nữa còn có các nhánh bên của nhà họ Cao nữa, có khoảng chừng mười mấy người.
Cao Anh Hạo, Cao Dương đều đang ngồi ở bên cạnh bàn họp.
Bởi vì một người làm quan cả họ được nhờ cho nên dạo gần đây Cao Anh Hạo có quyền có thế hơn ở nhà họ Cao, thân phận địa vị của Cao Dương tự nhiên cũng được tăng lên như nước dâng thì thuyền lên cao.
Đây cũng là điều là Cao Anh Hạo cố ý muốn làm, cố ý tỏ ra thái độ làm thân với mọi người, ai đi theo anh ta cũng có thế đạt được địa vị cao hơn, đương nhiên là sẽ có rất nhiều người nguyện ý đi theo sau lưng anh ta.
Sau vài tháng, các chi nhánh của dòng họ nhà họ Cao ở Đà Nẵng đã bị Cao Anh Hạo khống chế phần lớn.
Cuộc hội nghị ngày hôm nay được tổ chức không phải vì chuyện Cao Bằng ám sát.
Mặc dù anh ta là con em của nhà họ Cao nhưng chỉ là một nhánh bên, nên không có tư cách lớn đến mức để mọi người mở hội nghị vì anh ta.
Chỉ là vì hôm nay, người lớn tuổi trong nhà họ Cao mở cuộc hội nghị họp mặt thường lệ một tháng một lần mà thôi.
"Anh Hạo à, cháu cũng biết chuyện con trai Cao Bằng của tôi bị ám sát ở thành phố Hà Nội có đúng không?"
"Cho nên chú cảm thấy cần phải cử một số người đi bảo vệ Cao Bằng, có đúng hay không?"
Một người đàn ông trung niên đứng lên, trực tiếp hỏi ý kiến của Cao Anh Hạo.
Rõ ràng vị trí người lớn tuổi nhất có người ngồi nhưng cha của Cao Bằng lại hỏi ý kiến của Cao Anh Hạo.
Có thể tưởng tượng được vị trí của Cao Anh Hạo trong nhà họ Cao ngày hôm nay cao như thế nào.
"Chú ba yên tâm, cháu đã cử một đám người đi đến đấy bảo vệ Cao Bằng rôi."
"Ngoài ra còn cử thêm một vài cao thủ chuyện nghiệp hàng đầu trong danh sách cao thủ của nhà họ Cao đến bảo vệ cậu ta rồi, đảm bảo cậu ta sẽ bình yên vô sự"
Cao Anh Hạo trả lời không một chút do dự.
"Tốt quá!"
Cha Cao Bằng gật đầu không ngừng.
Những người khác nhìn cha Cao Bằng bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, có thể để cho mấy cao thủ của nhà họ Cao đi bảo vệ thì có thể thấy Cao Bằng rất được coi trọng.
Quả nhiên, đi theo Cao Anh Hạo là một quyết định sáng Suốt mà! Trong lòng những người ngôi trong đây đều đã có ý nghĩ riêng của mình.
Đây là khuyết điểm của một đại gia đình, bề ngoài thì có vẻ hòa thuận nhưng thực chất lại có rất nhiều mưu mô bí mật, môi người đều tính toán nhỏ nhặt riêng.
Cái gọi là tình cảm gia đình ở trong mắt bọn họ chẳng là cái gì cả.
Ở trong cái xã hội hiện thực này, tình cảm đắt hơn hay vàng bạc đắt hơn? Sáu người lớn tuổi ngồi đấy, có hai người trong sau người nhìn nhau một cái, sau đó có một người đứng lên.
"Rốt cuộc Cao Bằng đang làm cái gì ở thành phố Hà Nội, tại sao không có một tin tức gì được báo về?"
Người lớn tuổi này hỏi.
Trong tất cả các người lớn tuổi ở đây chỉ còn có hai người lớn tuổi là còn trung thành với ông cụ nhà họ Cao, vẫn một lòng ủng hộ Cao Phong.
Chẳng qua trong khoảng thời gian mấy tháng này, cuộc sống của bọn họ rất khó khăn, gần như biến thành trạng thái bị cô lập hoàn toàn.
"Ông Bốn, ông hỏi cái này làm gì?"
Cao Anh Hạo nhàn nhạt trả lời.
Mà lúc này những người khác cũng bắt đầu cau mày, rối rít lên tiếng phản đối câu hỏi của ông Bốn.
Đây đâu phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.
Mỗi khi bọn họ muốn nói ra ý kiến gì thì ngay lập tức sẽ bị tấn công, sẽ bị đám người này đả kích bằng miệng lưỡi sắc bén.
Đối với tình huống này, hai người lớn tuổi này cũng đã quen từ lâu rồi.
"Trong gia quy của nhà họ Cao ở Đà Nẵng của chúng ta có viết rõ, người nhà họ Cao khi đi ra ngoài làm việc phải lấy khiêm tốn làm chủ, không thể tùy tiện tham gia vào các cuộc tranh chấp bên ngoài."
"Mà bây giờ Cao Bằng bị người ta ám sát, nhất định là đã gây thù hẳn gì với nhà kia rồi, điều này đã vi phạm vào gia quy của nhà họ Cao chúng ta."
Ông Bốn đúng mực nói.
Khi ông Bốn nói những lời này đã thành công chặn miệng mấy người ở đây lại.
Cao Anh Hạo khẽ cau mày, sau đó nói: "Ông Bốn, chuyện ở thành phố Hà Nội vẫn luôn do tôi xử lý, ông không nên hỏi nhiều."
"Có rất nhiều chuyện không đơn giản như những gì ông tưởng tượng đâu, tôi sẽ xử lý tốt."
Cao Anh Hạo nhàn nhạt nói.
Ông Bốn còn định nói cái gì đó nhưng người ngồi ở vị trí người lớn tuổi nhất vẫy tay ý bảo ông Bốn ngồi xuống.
"Những người khác cũng không phải nói gi nữa, Anh Hạo sẽ xử lý tốt mọi chuyện, hôm nay tổ chức hội nghị gặp mặt này là vì một chuyện."
"Đó chính là, tôi đề nghị chọn Cao Anh Hạo làm người thừa kế dòng tộc nhà họ Cao, là người đầu tiên bước vào trong danh sách ứng cử."