Rể Quý Rể Hiền

Chương 834: Nghi ngờ



"Không được! Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của cậu chủ Phong, vì vậy không thể tùy ý sửa đổi ứng cử viên người thừa kế được."

"Cậu chủ Phong thuộc dòng chính, chỉ có dòng chính mới có thể thẳng đường lên làm người thừa kế chức vị người đứng đầu dòng tộc được."

Ông Hai nhàn nhạt nói.

Ông Hai và ông Bốn chính là hai người duy nhất trong nhóm người lớn tuổi còn trung thành nhất, nguyện ý ủng hộ Cao Phong.

"Ông Hai, đã mấy tháng rồi vẫn chưa có tin tức của cậu chủ Phong, ông vẫn chưa chịu tiếp nhận thực tế này sao?"

Ông Ba cũng lạnh lùng nói.

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

"Trước khi xác định được sống chết của cậu chủ Phong thì tôi vĩnh viễn vân sẽ không ủng hộ việc thay đối ứng cử viên người thừa kế chức vị đứng đầu dòng tộc."

Ông Hai nói với giọng điệu vô cùng kiên định.

"Tôi đồng ý!"

Ông Bốn lập tức tiếp lời.

Về phần ông Năm và ông Sáu, bọn họ vẫn không nói gì.

Nhóm người lớn tuổi có tất cả sáu người, ông Đại và ông Ba ủng hộ cho Cao Anh Hạo, ông Hai và ông Bốn ủng hộ Cao Phong.

Còn hai người lớn tuổi còn lại vẫn giữ thái độ trung lập suốt mấy tháng này, không giúp đỡ bên nào cả.

Cho dù lá gan của Cao Anh Hạo có lớn hơn nữa thì bây giờ anh ta cũng không dám ra tay tấn công thành viên của nhóm người lớn tuổi, cho nên anh ta cũng cuống cuông lắm rồi những vẫn có bất kỷ biện pháp gì.

Nếu đến một lúc nào đó anh ta có cơ hội đối phó với những người lớn tuổi này thì chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này.

"Nói nhiều thêm nữa cũng vô ích thôi, bỏ phiết đi!"

Ông Đại khẽ cau mày nói: "Tôi hy vọng mỗi người các người đều có thể nhìn nhận rõ được tình cảnh bây giờ."

"Bẫy rồng không thể không có con đầu đàn cho dù là một ngày, còn chưa kể dòng tộc nhà họ Cao chúng ta vô cùng lớn cho nên dù sao đi chăng nữa chúng ta nhất định phải có một người đảm nhiệm và gánh vác vai trò người đứng đầu."

"Chỉ dựa vào sự chống đỡ của nhóm người lớn tuổi chúng tôi thì không được lòng mọi người cho lắm, dù sao thì chúng tôi cũng không phải dòng máu của dòng tộc nhà họ Cao."

Sau khi ông Đại nói những người này thì ông ta cũng là người đầu tiên giơ tay lên nói tiếp: "Tôi ủng hộ cậu chủ Anh Hạo trở thành người thừa kế chức vị người đứng đầu dòng tộc"

"Tôi đồng ý!"

Ông Ba cũng giơ tay lên.

Tiếp theo, trong phòng họp lại rơi vào một mảng yên tĩnh một lần nữa.

Những nhánh bên của dòng tộc nhà họ Cao bao gồm cả cha con Cao Bằng nên đương nhiên bọn họ không có tư cách bỏ phiếu.

Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ bỏ phiếu cho Cao Bằng.

"Chúng tôi bỏ quyền bỏ phiếu!"

Ông Năm và ông Lâm vẫn giữ lại quyết định này.

"Chúng tôi phản đối!"

Ông Hai và ông Bốn lại đưa ra ý kiến phản đối một lần nữa.

Hai phiếu phản đối, hai phiếu đồng ý và hai phiếu trống, vậy kết quả lại hòa.

Sắc mặt Cao Anh Hạo âm trầm liếc nhìn bốn người lớn tuổi còn lại.

Rõ ràng chỉ cần một phiếu nữa thôi là anh ta có thể thuận buồm xuôi gió trở thành người thừa kế chức vị người đứng đầu dòng tộc rồi.



Chỉ cần nhậm chức người thừa kế thì chuyện lấy được chức vị người đứng đầu dòng tộc nhà họ Cao chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng bây giờ, một phiếu này lại vô cùng khó khăn khiến trong lòng anh ta cực kỳ tức giận.

Tuy nhiên, anh ta lại không có bất kì biện pháp nào khác, lại càng không dám ra tay với nhóm người lớn tuổi này.

Sáu người lớn tuổi này đều là những người đã đi theo ông cụ nhà họ Cao và đã có rất nhiều những đóng góp to lớn.

Chưa nói đến địa vị của bọn họ ở dòng tộc nhà họ Cao cao như thế nào, chỉ cần dựa vào những gì bọn họ đã làm lúc trước đã đủ khiến cho người ở trên giữ chân bọn họ.

Dòng tộc nhà họ Cao ở Đà Nẵng có thể thịnh vượng không suy giảm là do ở trên có rất nhiều nhân vật lớn che chở cho bọn họ.

Nếu không thì ngay cả vũ khí nóng bọn họ cũng không có tư cách có.

Cho nên cho dù Cao Anh Hạo dám nghĩ ra biện pháp cô lập ông Hai với ông Bốn cũng không dám trực tiếp ra tay với bọn họ.

"Hừ! Nếu các ông muốn nhìn thấy thi thể của Cao Phong thì tôi khẳng định sẽ tìm được thi thể cho các ông"

Cao Anh Hạo hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

Đương nhiên là Cao Dương vội vàng đuổi theo, giống như một con chó nhỏ theo chân chủ nhân, nửa bước không rời.

Cao Anh Hạo liếc nhìn Cao Dương một cái, trong lòng không nhịn được hừ lạnh.

Cao Dương chính là một túi rượu túi gạo, không có tải năng gì cả, mặc dù vẫn còn tốt hơn Cao Bằng nhưng anh ta vẫn là một tên vô dụng.

Tuy nhiên chính là vậy mà Cao Anh Hạo mới yên tâm để anh ta ở lại nhà họ Cao.

Nếu không thì Cao Dương cũng sẽ bị đày đi đến các thành phố khác, để cho anh ta tự mình phát triển.

"Cao Anh Hạo! Đứng lại!"

Hai người vừa mới bước ra khỏi phòng họp thì lập tức có một giọng nói tức giận vang lên.

Cao Anh Hạo khẽ cau mày, nhìn về phía phát ra âm thanh này.

Anh ta thấy Cao Tử Hàn mặc một bộ quần áo màu đen, khuôn mặt không cảm xúc đang đi về phía anh ta.Vốn dĩ Cao Tử Hàn rất thích mặc những bộ quần áo điệu đà, nhưng từ khi biết được tin tức Cao Phong qua đời thì cô ấy không bao giờ mặc quần áo màu hồng nữa.

Bây giờ cô ấy chỉ mặc màu trắng hoặc là màu đen khiến cho rất nhiều người làm ở nhà họ Cao không khỏi than thở.

Ông Đại không cho cô ấy tư cách tham dự hội nghị cho nên cô ấy chỉ có thể đứng đợi rất lâu ở bên ngoài.

Thấy Cao Tử Hàn đi tới, lông mày Cao Anh Hạo càng nhíu chặt hơn, trong mắt lóe lên một tia không kiên nhắn.

Cao Dương hừ lạnh một tiếng, lúc này anh ta đã tiến lên hai bước.

Trong khoảng thời gian mấy tháng vừa rồi, Cao Tử Hàn không ngừng tìm ra lỗi lầm của Cao Anh Hạo rồi sẽ chạy tới chất vấn anh ta.

Hai người Cao Anh Hạo cũng biết rằng trong khoảng thời gian này Cao Tử Hàn không ngừng điều tra về cái chết của Cao Phong.

"Cao Tử Hàn, cô muốn làm gì?"

Cao Dương cau mày hỏi.

"Là các người ra tay! Chuyện của anh Phong nhất định là do các người ra tay!"

Cao Tử Hàn nhìn chằm chằm Cao Anh Hạo.

Ở dưới vành mắt của cô ấy đã thâm đen, dường như cô ấy thiếu ngủ trầm trọng.

Vốn dĩ ngoại hình của Cao Tử Hàn làm cho người khác cảm thấy rất dễ chịu, luôn cảm thấy vui vẻ nhưng mấy tháng trôi qua, cơ thế cô ấy gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cũng từ tròn trịa biến thành nhọn hoät, cả người nhìn vô cùng tiêu tụy.

"Cô nói linh tỉnh cái gì vậy? Cô còn nói linh tinh nữa là tôi sẽ không khách sáo đâu!"

Ánh mắt Cao Dương lóe lên, trong lòng hơi tức giận.

"Nếu như không phải các người thì tại sao các người lại không đợi đến ngày xác nhận cái chết của anh Phong mà đã vội vàng tới cướp chức vụ người thừa kế chứ?"



"Còn Cao Anh Hạo anh luôn miệng nói rằng muốn tổ chức tang lễ cho anh Phong, anh không đợi được nữa à, muốn anh Phong chết nhanh như vậy sao?"

Cao Tử Hàn càng nói càng tức giận, đôi mắt trong veo trừng to. . Xin ủng hộ chúng tôi tại # TRUMtruy en. NET #

"Hỗn láo!"

Cao Dương tiến lên một bước và tát Cao Tử Hàn một cái.

Bốp! Một cái tát giòn giã vang lên.

Lúc này trên mặt Cao Tử Hàn xuất hiện một dấu bàn tay màu đỏ.

"Cô dám nói chuyện với anh họ Anh Hạo như vậy sao, tôi thấy cô không nhịn được nữa rồi đúng không?"

Cao Dương hừ lạnh.

Khi đối mặt với tất cả chuyện này, căn bản Cao Anh Hạo không có ý định ngăn cản chẳng qua là đứng một bên xem kịch vui.

Ở trong lòng anh ta, bất kỳ người nào trung thành với Cao Phong đều đáng chết.

Dù sau này anh ta có trở thành người đứng đầu dòng họ nhà họ Cao thật đi chăng nữa thì những người này đều giống như quả bom nổ chậm vậy.

Cần phải diệt trừ những kẻ không cùng chính kiến.

Cao Tử Hàn bị tát một cái nhưng vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, cũng không có chút tủi thân nào, chẳng qua cô ấy vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn chăm chăm hai người kia.

"Anh đánh tôi, điều đó chứng tỏ các anh chột dạ nên nhất định chuyện này có liên quan đến các anh!"

Cao Tử Hàn cắn chặt miệng đến nôi đôi môi đỏ thắm bị cần thành trắng bệch.

"Cao Tử Hàn, tôi thấy cô chán sống rồi đấy!"

"Chúng ta đều là con cháu nhánh bên dòng tộc họ Cao, nhưng ở trong nhánh bên đâu có phân chia cao thấp đâu, cô muốn diễu võ dương oai ở trước mặt anh họ Anh Hạo, Cao Dương tôi là người đầu tiên không chấp nhận được!"

Cao Dương chửi bới, sau đó giơ tay lên chuẩn bị tát Cao Tử Hàn một cái nữa.

Ở nhà họ Cao, chẳng qua là Cao Tử Hàn được bà cụ nhà họ Cao cưng chiều nhưng mà kể từ khi ông cụ Cao qua đời, bà cụ Cao mắc phải căn bệnh tương tư, trở nên ngốc nghếch.

Căn bản bà cụ không còn năng lực đế trông coi dòng tộc nhà họ Cao nữa, nếu không thì Cao Anh Hạo cũng không lên nhanh như thế.

Ngoài trừ bà cụ nhà họ Cao ra thì bản thân Cao Tử Hàn chỉ nẫm trong một gia đình tầm trung mà thôi, cô ấy tuyệt đối chỉ là một người ở ngoài ranh giới.

Cho nên Cao Dương thực sự không sợ Cao Tử Hàn.

"Đủ rồi!"

Ngay tại lúc này, khi lòng bàn tay của Cao Dương sắp đập vào má Cao Tử Hàn thì Cao Anh Hạo cau mày kêu lên.

Động tác của Cao Dương dừng lại ngay lập tức, hôm nay ở nhà họ Cao cũng không phải là chỉ có duy nhất một mình anh ta.

Tuy rằng có hai người lớn tuổi ủng hộ nhưng anh ta vẫn phải vượt qua một điều kiện đó là nhận được sự cho phép của hầu hết tất cả mọi người thì anh ta mới đạt được mục đích.

Cho nên loại chuyện công khai đánh chửi Cao Tử Hàn này đương nhiên là anh ta không thể làm gì quá đáng cả.

"Tôi nói cho cô biết, chuyện ấy không liên quan gì đến tôi hết."

"Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy cảnh nhà họ Cao như bây rông mất con dẫn đầu chỉ vì Cao Phong mà thôi."

"Tôi tổ chức tang lễ đầu xuôi đuôi lọt, tại sao cô phải ngăn trở?"

"Hay là cô không muốn để cho anh Phong của mình được yên ổn à?"

Cao Anh Hạo nhìn Cao Tử Hàn đầy ẩn ý, nhẹ nhàng hỏi.

Chỉ cần tang lễ của Cao Phong được tổ chức trong dòng tộc thì chuyện Cao Phong là ứng cử viên của người kế thừa sẽ chấm dứt hoàn toàn.