Rể Quý Rể Hiền

Chương 893



Chương 893

Trương Quyền nhếch mép cười rồi nói: “Cậu nhóc, cậu chủ động đi theo tôi, hay là để sau khi tôi cưa chân cậu thì chúng tôi sẽ cõng cậu đi?”

Cao Phong liếc Trương Quyền một cái, sau đó chậm rãi xoay người về phía ngoài công trường.

Việc đã xong, không cần mất thì giờ ở đây nữa.

Mọi người đều sững sờ.

Cao Phong cứ thế mà rời đi? “Quái lạ, bắt cậu ta lại cho tôi!”

Trương Quyền tức giận, Cao Phong dám coi thường mình?

Hơn hai mươi thanh niên cầm thanh thép lập tức bao vây Cao Phong.

“Tôi khuyên anh, đừng tự chuốc lấy phiền phức.”

Giọng điều của Cao Phong rất bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa một sự uy hiếp mạnh mẽ.

Trương Quyền sửng sốt một lúc, sau đó bật cười.

“Ôi trời! Cậu có phải là tên ngốc không vậy?” Trương Quyền thực sự bị Cao Phong chọc cười. Nếu như Cao Phong có quyền có thể, nếu như vậy thì tự nhiên sẽ có lực lượng hùng hậu. Nhưng Cao Phong chỉ là một tên vác xi măng mà dám nói những lời như vậy?

“Đừng có phí lời với cậu ta! Ông chủ sắp tới rồi, đứa cậu ta ra khỏi đây mau.”

Mao Quang Phi nhìn xuống đồng hồ, sau đó xua tay quát lên.

Bọn người Trương Quyền nghe xong lập tức hành động, giơ thanh thép lên đánh vào Cao Phong.

Chuyện này đối với họ mà nói, đều là chuyện quá quen thuộc rồi.

Họ đã từng dùng cách này, cũng không biết là đã đánh biết bao nhiêu người công nhân đến gây sự với Mao Quang Phi rồi.

Tuy nhiên, hôm nay họ mới gặp một tên cứng đầu như vậy.

Trước sự tấn công của hơn hai mươi người, Cao Phong không hề né tránh hay hèn nhát ôm đầu ngồi xổm.

Thay vì rút lui, cậu chủ động lao vào một trong những chàng trai trẻ tuổi trong đám đó. Khi bị bao vây bởi nhiều người, nếu đứng ở giữa, vậy thì đồng thời sẽ bị những người xung quanh tấn công.

Nhưng Cao Phong lúc này đột nhiên lao tới, sẽ giảm đi sự công kích một cách đáng kể.

Nhìn thấy Cao Phong lao về phía mình, một thanh niên ngẩn người, “Quỳ xuống!”

Cao Phong hét lên một tiếng, chân phải tung ra nhanh như chớp, một giây tiếp theo đã đạp trúng chân của gã thanh niên đó.

“Bụp!”

Gã thanh niên cảm nhận được một lực lớn ập mạnh vào chân của mình, cơ thể của hắn tự giác quỳ xuống.

Trước khi gã kịp phản ứng lại, Cao Phong giật lấy thanh thép từ tay gã và bẻ cong nó.

“Bang! Ding dong!”

Cao Phong một tay nắm chặt thanh thép đã uốn cong, lấy chân phải làm điểm tựa, đột ngột xoay người. Chiếc vòng thép này va chạm vào mười mấy thanh thép khác, nổ ra tiếng đinh tai nhức óc.

Mười mấy người bị Cao Phong làm cho kinh ngạc.

“Mẹ kiếp!”

Nhiều người không khỏi thốt lên.

Tên nhóc Cao Phong này cũng mạnh đấy chứ! Ban đầu cứ tưởng mười mấy người cùng ra tay thì sẽ tóm gọn Cao Phong trong vòng hai giây.

Không ngờ rằng, một mình Cao Phong lại có thể đánh lại ngần này người.

“Người dựa vào quần thể mà phân chia, còn vật dựa vào nhóm. Nếu hòa trộn cùng với rác rưởi, thì vẫn là rác rưởi mà thôi!

Cao Phong lạnh lùng hừ một tiếng, tay nắm chặt lấy thanh thép, đột nhiên bước lên một bước.

Thanh thép dài trong tay Cao Phong giống như một cây roi dài vậy, giáng xuống tên thanh niên trước mặt.

“Bùm!”

Thanh thép đập trúng thẳng vào cổ tên thanh niên.

Hằn hét lên, buông thanh thép trong tay ra, ôm cổ ngồi xổm xuống.

Chỉ trong vài giây, anh dễ dàng áp đảo hai người. Và sức chiến đấu của Cao Phong lại một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.

“Mẹ kiếp! Gặp phải tên nhóc cứng đầu rồi! Tôi thích đấy, cùng lên nào!”

Trương quyền nhìn Cao Phong mạnh mẽ như vậy, không những không sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy hứng thú.