Rỉ Sắt

Chương 37



Từ Tân rời khỏi nhà họ Mã, phóng thẳng tới đường Vĩnh Ninh, tới nơi đã gần chín giờ tối. Đinh Hoa uống rượu tưng bừng đến toát mồ hôi, ngậm điếu thuốc thư thái ngồi dưới máy điều hòa. Bên cạnh gã là Lâm An đã say đến bất tỉnh nhân sự.

“Sao hả? Em giỏi không? Anh phục em chưa?”

Từ Tân quét mắt nhìn chén bát ngổn ngang trên bàn, nhíu mày hỏi, “Uống bao nhiêu?”

Đinh Hoa đảo mắt, giơ tay miêu tả, “Yên tâm đi anh ôi, uống có—— chút xíu xíu vậy à. Không chết đâu. Tửu lượng của tiểu Lâm không tốt, anh cũng biết mà…” Vừa nói gã vừa tự xoa bụng, “Nhìn đây nè, đều ở đây cả, lo cái gì.”

Nói xong, gã đứng lên, cười hề hề đi tới bên cạnh Từ Tân, vẻ mặt thần bí, “Lão Đại à, tiểu đệ cũng chỉ có thể giúp đến đấy thôi. Không được nữa là do anh bất lực đấy nhé.”

Gã còn cố ý hạ thấp giọng, lấm la lấm lét, “Các cụ bảo rồi, rượu vào lời ra. Da mặt tiểu Lâm mỏng lắm, bình thường có cho ba gậy cũng chưa chắc nói được gì đâu. Nhưng bây giờ thì không hẳn. Người với người muốn trao đổi với nhau thì phải nói chuyện, đúng không? Lần trước hai người đã chẳng nói được mấy câu, giải quyết được vấn đề mới là lạ đó. Cho dù có chuyện gì thì cũng phải biết mấu chốt vấn đề, bắt được bệnh mới kê được đơn chứ, đúng không nè?”

Từ Tân không đáp lời, chỉ im lặng bất thường, nhìn Lâm An đang nằm gục đầu trên bàn không chớp mắt.

Đinh Hoa cười gian, “À, anh à, tiểu Vương đưa anh tới hả?”

Từ Tân ‘ừm’ một tiếng.

Đinh Hoa mặc áo khoác vào, thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, “Vậy nha Đại ca, em đi trước, hai người từ từ nói chuyện!”

Tới cửa, gã đột nhiên dừng lại, cười tít mắt, “À đúng rồi, lúc nãy em có hỏi cậu ta, mấy năm qua có bao giờ nhớ tới anh Từ không. Anh đoán xem cậu ta trả lời thế nào?”

Từ Tân nhướn mày nhìn gã.

Đinh Hoa cười hì hì, mở to mắt ‘long lanh’ nhìn hắn, “Nhớ! Nằm mơ cũng nghĩ đến!”

Nói xong liền đóng cửa, vui vẻ rời đi.

Tiếng huýt sao của Đinh Hoa ngoài hành lang xa dần, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng chào nồng nhiệt của mấy người phục vụ.

Ông chủ Đinh, đã về rồi ạ?

Sao, không nỡ hả? Thử hỏi xem ông chủ Vương nhà các cậu có vui vẻ hoan nghênh anh Đinh ngày ngày tới ăn trực này không nào?

Ha ha, ông chủ Đinh biết đùa quá, lần sau lại tới nha.

Được~ Hôm nào rảnh lại tới uống rượu với ông chủ Vương nhà các cậu, lừa ổng tăng chút tiền lương nhá. Ối, nhưng mà đừng có cho bà chủ biết đấy nhé.

Nhân viên phục vụ bị gã chọc cười khanh khách không ngừng.

Chắc là Đinh Hoa đã nhắc nhở, cho nên mặc dù người qua kẻ lại bên ngoài rất náo nhiệt nhưng không ai vào đây quấy rầy.

Từ Tân lại xoay người, trầm mặc nhìn Lâm An không nhúc nhích nằm gục trên bàn một chốc. Đoạn, hắn mới cầm cái áo khoác màu đen đang vắt trên ghế, phủ lên người cho anh. Lúc ấy, hắn lại không tự chủ được mà ngừng lại một chút.

Đinh Hoa nói cũng đúng thật. Thời gian trôi như thoi đưa, nhưng người trước mặt dường như không thay đổi gì so với mười năm trước. Đến nỗi, chỉ cần nhìn lướt qua gương mặt này thôi cũng đủ để tất cả những chuyện năm xưa, không mời mà đến, kéo nhau xuất hiện như đèn kéo quân trong đầu.

Ánh mắt của Từ Tân rơi vào mái tóc sạch sẽ và gọn gàng của người kia, nhìn đến xuất thần.

Đinh Hoa và Trần Gia Lâu đã từng có rất nhiều bất mãn với người này. Lí do thì đủ cả. Bởi vì trông anh gầy gò yếu ớt. Bởi vì anh luôn nói chuyện nhỏ nhẹ. Bởi vì anh không biết chửi bậy nói tục. Còn chưa kể đến hồi đầu vừa thấy nắm đấm là né, thấy ai mạnh hơn là tự động run rẩy. Trong mắt mấy tên kia, tất cả đều là sai lầm nối tiếp sai lầm. Cuối cùng, chỉ vì tóc dài hơn các anh em khác trong xưởng thôi cũng trở thành tội không thể tha.

Bởi thế nên tất cả những chì chiết, giễu cợt, trêu chọc, bắt ép phải thay đổi đó đều trở thành xiềng xích chèn ép người ấy.

Từ Tân nhìn thấy không nỡ. Dạy người ấy đánh nhau không được. Dạy tán gái cũng chẳng xong. Dạy người ấy hút thuốc uống rượu, tất cả đều không thành. Cho dù chỉ là nói vài câu chửi bậy, hay là lúc gái xinh đi qua thì huýt gió làm bộ lưu manh một cái thôi, người ấy cũng giống như sắp bị ai lấy mất cái mạng nhỏ vậy. Mặt mũi đều đỏ bừng cả lên.

Cuối cùng thì không còn cách nào khác, một tối nọ, hắn dắt người kia vào một tiệm hớt tóc trong con hẻm. Hắn đã nhờ thợ cạo mái tóc thư sinh kia đi, để hẳn đầu đinh cho ra cái vẻ lưu manh một chút. Vậy mà cạo đầu xong, đưa người ấy về ký túc xá, Đinh Hoa nhìn kiểu tóc mới xong thì kêu gào thảm thiết. Nói cái gì mà không xong rồi, đến đầu đinh cũng không cứu được thằng nhóc này nữa rồi. Căn bản chính là không phải cùng một loại với bọn hắn, rất quá quắt. Gã còn hết sức khoa trương cố tình hỏi, “Đại ca, anh nhìn lông mày này, mũi này, mắt này đi. Cha mẹ ơi, đù má đây có phải là mặt đàn ông thật không đó?” Từ Tân không thèm đáp gì gã. Nhưng khi trở vào phòng, thấy người ấy một mực im lặng ngoan ngoãn giặt đồ đun nước, hắn lại không nhịn được mà giả bộ rảnh rỗi nhìn người nọ, nhìn từng đường nét khuôn mặt đến rõ ràng.

Sai lầm, tất cả đều là sai lầm. Mỗi bước hắn đi đều là nối tiếp sai lầm. Hăng hái làm việc trượng nghĩa là hắn sai. Sinh lòng thương hại người ấy là hắn sai. Đặt người ấy vào mắt, giữ người ấy ở trong lòng, hắn lại càng sai. Thậm chí cuối cùng, hắn còn tự mãn vì người ấy theo mình như cái đuôi nhỏ, dựa dẫm vào mình, thì lại càng sai tệ hạ ngu ngốc hơn nữa.

Từ Tân nhìn gương mặt không hề thay đổi chút nào gần trong gang tấc, một hồi lâu mới đứng lên đi tới bên cửa sổ.

Có lẽ vì Đinh Hoa không muốn phòng ám mùi thuốc lá nên cửa sổ mở hé một chút.

Từ Tân lười biếng dựa vào bệ cửa sổ. Ánh đèn đường sáng mờ mờ hắt lên kính cửa sổ sạch bong không tì vết. Hắn nhìn bóng mờ lốm đốm in trên cửa kính, rút trong túi ra một bao thuốc, châm một điếu.

Hút vài hơi thuốc, búng tàn thuốc đi rồi mới sửa soạn để đưa người vẫn còn đang ngủ say kia xuống lầu.

Chỉ là không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy người kia tỉnh lại từ lúc nào. Anh vẫn ngồi nguyên một chỗ nhưng sắc mặt thì tái nhợt, ngơ ngác nhìn hắn.

Từ Tân dụi tắt điếu thuốc, khẽ mỉm cười với anh, “Thầy Lâm tỉnh rồi à?”

Lâm An nhìn hắn không chớp mắt, miệng anh hơi mấp máy nhưng không nói được tiếng nào.

Thấy thế, hắn bật cười. Ngừng lại một chút, hắn mới cất bước đi về phía Lâm An. Nhưng hắn chỉ vừa bước hai bước, hai mắt anh đã đỏ lên, giọng khàn khàn gọi, “Anh Từ.”

Bước chân dừng lại.

Hình như máy điều hòa trong phòng cũng ngừng chạy. Có phiến lá đang rụng cũng ngừng rơi. Ánh sáng từ đèn treo trên trần cũng đột nhiên trở nên thật chói mắt, bao phủ lấy căn phòng an tĩnh đến bất thường.

Lâm An cứ ngây ngẩn nhìn về phía trước, qua mấy giây, miệng anh mới lại hé, gọi thêm một tiếng nữa, “…Anh Từ, là anh đó à?”

Từ Tân nhìn anh không đáp.

Sự im lặng không ngờ tới cứ lan ra mãi giữa hai người, qua một lúc, người ấy mới phá vỡ nó. Anh khó khăn bật cười, lẩm bẩm, “Em… em đuổi kịp rồi…”

Từ Tân khẽ cau mày, vô thức tiến thêm hai bước nữa, “Gì cơ?”

Lâm An không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, lại như thể chính anh cũng không rõ là mình đang nhìn cái gì nữa. Mãi tới khi trong đôi mắt mê mang dâng lên một tầng nước.

Khoảnh khắc đó, anh mới gắng gượng chống tay lên bàn, lảo đảo đứng lên.

Chỉ nhìn vào mắt anh một chốc thôi đã đủ khiến trong lòng Từ Tân dâng lên một cảm giác phiền não.

Sắc mặt người ấy tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, tưởng như giây tiếp theo sẽ có nước mắt chảy xuống. Tình cảnh này quen thuộc quá mức, không đếm nổi đã bao nhiêu đêm hắn xao động khó ngủ, cũng vì chính vẻ mặt này mà khó khăn trở mình.

Theo thói quen, Từ Tân nhét tay vào túi, nở một nụ cười tự giễu. Hắn cũng muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng khiến người ta không yên lòng này.

Chỉ là hắn vừa ngước đầu lên, người ấy đã làm trước.

Bước chân của Lâm An tuy xiêu vẹo nhưng mục tiêu lại rất chuẩn xác. Anh bước từng bước tới, ánh mắt tràn đầy khát vọng và kiên định, giống như là đang liều mạng đuổi theo thứ gì.  Trong đó có cả vội vã, lo âu, lại cùng lúc có cả khiếp sợ, do dự, cho tới khi dừng lại trước mặt Từ Tân, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhìn không rời gương mặt anh tuấn đã xuất hiện vô số lần trong mơ của mình, nước mặt rưng rưng bấy lâu cuối cùng cũng ồ ạt rơi xuống.

“Anh Từ…” Giọng anh càng thêm khản đặc không nghe rõ.

Từ Tân lại chỉ đứng yên không nhúc nhích.

“Anh Từ… Anh Từ…”

Lâm An không ngừng gọi, lặp đi lặp lại, chút lý trí thanh tỉnh còn sót lại đều đã bị nước mắt cuốn trôi hết. Anh như thể hoàn toàn sụp đổ, môi cũng không thể khống chế được mà run lên, rồi tới bả vai, sống lưng, xuống tới thắt lưng, rồi chân. Ngay cả bàn tay đang vươn ra cũng không ngoại lệ mà run lẩy bẩy.

Nhưng dẫu sao thì anh cũng đã say quá rồi. Tâm trạng buồn vui lên xuống bất thình lình khiến đầu óc càng ngày càng choáng váng. Lâm An nghiêng người đổ một cái, Từ Tân vội đỡ anh lại.

Hắn im lặng nhìn chăm chú người trước mặt, lúc này nồng mùi rượu, khóc không thành tiếng, rồi mới hỏi, “Cậu muốn nói gì?”

Lâm An lắc đầu.

Từ Tân nhìn người nọ dù đã say khướt nhưng vẫn không quên đưa tay túm chặt lấy áo mình, thầm nghĩ hẳn là trước đó Đinh Hoa đã nói gì đó rồi. Bằng không, dựa vào tính tình của người này, đừng nói là lúc gặp “kẻ thù”, trước đây cho dù có gặp bạn bè thân thiết mấy cũng sẽ tuyệt đối không xúc động để lộ hết cảm xúc của mình ra thế này.

Từ Tân vừa nghĩ thế, vẻ mặt cũng không còn cứng đơ như lúc đầu. Hắn nhìn thân thể xuội lơ đang gục lên vai mình bây giờ, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng bên tai anh, “Lâm An.”

Quả nhiên người anh khẽ run lên. Hắn nở một nụ cười không rõ ỹ tứ, dừng một lát mới hỏi tiếp, “Vừa rồi cậu muốn nói gì với tôi?”

Nắm tay đang siết vạt áo hắn của anh hơi buông lỏng. Anh nghiêng đầu ngước lên, hai mắt đều đã đỏ hồng hết cả, si ngốc nhìn gương mặt của Từ Tân gần sát, hồi lâu mới run run nói, “…Xin lỗi anh.”

Lông mày Từ Tân nhếch lên, mặt không đổi sắc nhìn anh, “Còn gì nữa không?”

Anh chớp mắt. Cảnh chia tay nhau đã từng lóe lên rất nhiều lần trong mộng lần lượt hiện ra. Người ấy ngồi bên bờ sông lung linh, quay đầu lại nhìn anh, vừa dịu dàng vừa bình tĩnh hỏi anh, “Lâm An, cậu muốn cơ hội này không?”

Lòng anh thắt lại, đầu đau như muốn nứt ra, nhưng vẫn run rẩy, thổn thức trả lời, “Không cần… Tôi, tôi không cần nữa…”

Từ Tân nghe không rõ, lại ghé sát thêm một chút.

Ánh mắt Lâm An lại mê mang. Từ Tân trong giấc mơ của anh lại càng dựa gần hơn, trong tay cầm một bao thuốc màu hồng, lập lòe phát sáng dưới ánh trăng. Anh cố hết sức căng mắt nhìn, nước mắt lại cứ trào ra.

Vậy là, chớp mắt một cái, đôi môi đang mím chặt của Từ Tân vì chờ đợi đáp án của người nọ lại bất ngờ bị đôi môi ấm áp khác hôn lên.

Hai mắt Lâm An nhắm lại. Nước mắt còn đọng trên lông mi, dưới ánh đèn như đang phát sáng lấp lánh.

Hơi thở bất ngờ đan xen, trong một thoáng tạm dừng lưu luyến, còn ấm nóng hơn cả hai đôi môi đang chồng lên nhau.

Tầm mắt Từ Tân hạ xuống, sau khi giây phút kinh ngạc ban đầu qua đi, dưới đáy mắt ẩn chứa thờ ơ lạnh lùng.

Mặc dù Lâm An đang thân mật với hắn, nhưng rõ ràng anh đang buồn ngủ mơ màng. Môi hôn không biết thế nào là quyến luyến, cũng không biết phải đụng chạm thế nào, qua một lúc, anh lùi lại đem theo cả hơi thở nóng bỏng của mình tránh đi.

Từ Tân chờ. Thấy người nọ lại một lần nữa gục lên vai mình, hắn mới im lặng cúi người, thoắt cái đã ôm người lên, mang xuống lầu.

Lúc bước ra khỏi tiệm cơm đã hơn 9 giờ tối. Một đoàn khách hình như cũng vừa ra về, đang đứng túm tụm lại ngay trước cửa. Ánh đèn neon sáng rực. Có người đang vui vẻ nói cười, trong khi những người khác ôm nhau chào tạm biệt.

Từ Tân bế Lâm An đặt vào xe, đóng cửa xong lại đi một vòng ngồi vào ghế phía trước.

Tiểu Vương đã bị Đinh Hoa “mượn” đi từ hơn 20 phút trước. Có lẽ giờ này cũng đã đưa người về nhà an toàn rồi. Hắn vừa khởi động xe thì điện thoại cũng rung lên.

Từ Tân nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia vội hỏi, “Tiên sinh, ngài vẫn còn ở đường Vĩnh Ninh chứ? Có cần tôi tới đón bây giờ không?”

Hắn đánh xe ra khỏi bãi đỗ, giọng trầm trầm, “Không cần đâu, tôi còn có việc.”

Bên kia dạ vâng đáp. Từ Tân nhìn qua kính chiếu hậu trên đầu xe, nhìn Lâm An yên lăng ngủ say ở ghế phía sau, ngừng một chút mới dặn dò, “Sáng mai cậu gọi đến trường học của Từ Nguyên, bảo là thầy Lâm dạy lớp con bé thân thể không khỏe, xin phép nghỉ một hôm nhé.”

“…Dạ.” Tiểu Vương ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút rồi cũng nhanh chóng đáp.

Cúp máy, hắn lái thẳng một mạch ra khỏi đường Vĩnh Ninh.

Ngày Quốc khánh đang đến gần, các cửa hàng dọc đường đều treo đèn trang trí lấp lánh. Hai bên đường xanh mướt cũng như bị lây niềm hân hoan ngày lễ, chẳng còn thấy đâu dấu vết hoang tàn bụi bặm của quá khứ. Từ Tân lái đi thẳng một mạch, lúc dừng xe ở ngã tư chờ đèn đỏ, hắn mới hạ cửa sổ xuống một nửa.

Con đường này, hắn đã quen thuộc đến không thể quen hơn. Lùi lại chừng trăm thước, trước đây chính là ba xưởng sản xuất. Nằm chếch ở đối diện chính là khu vườn bỏ hoang năm xưa, trải qua bao nhiêu thăng trầm bây giờ đã trở thành một công viên công cộng cho dân cư chung quanh tới dạo chơi.

Đinh Hoa mỗi khi đi ngang qua chỗ này vẫn luôn thích đùa giỡn nhắc lại chuyện ngày xưa. Gã bảo ở C thị này chỗ nào cũng tốt, chỉ là không tìm được nơi nào như nơi này ngày xưa, ngắm trăng uống rượu, cần giải quyết nỗi buồn thì có thể đi tưới cây hóng gió một công đôi việc luôn. Ngày xưa chốn này là chỗ đám lưu manh bọn hắn tụ tập bù khú, chớp mắt một cái qua mấy năm đã trở thành thánh địa tình yêu của bao nhiêu đôi trẻ rồi. Chính quyền đúng là trâu bò vãi ***! Cuối cùng gã cũng không quên trêu chọc Từ Tân mấy câu, “Nhìn coi, đến cả anh Từ luôn coi quyền lực, tiền tài như phân, cũng chọn bỏ phe bóng tối quay về chính đạo rồi. Anh mình không những chủ động cải tà quy chính mà còn cống hiến hết mình vì sự nghiệp cao cả xây dựng xã hội chủ nghĩa nữa kìa. Tinh thần này, ý thức này, cảm động làm sao. Nói không ngoa là đủ để lưu danh sử sách ấy!”

Từ Tân tựa lưng vào ghế, yên lặng nhìn đèn tín hiệu cuối cùng bắt đầu đếm ngược những giây cuối cùng. Đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, tên nào đó không kìm lòng được, hai tin nhắn lần lượt được gửi đến.

— Đại ca, nói chuyện sao rồi nè

— Ha ha có phải rất hiệu quả không?

Từ Tân khẽ mỉm cười, nhớ lại nụ hôn mà như không hôn cách đây mười phút, liền nhanh chóng nhắn lại một chữ.

— 

Màn hình hiện lên hình một chiếc phong bì đóng lại rồi bay lên, sau đó hiện thị thông báo tin nhắn đã gửi thành công. Từ Tân gần như có thể hình dung ra ngay nụ cười xấu xa của Đinh Hoa, chỉ trong vòng hai giây, điện thoại lại rung lên lần nữa.

Vừa lúc đó đèn đỏ chuyển xanh, Từ Tân bèn thuận tay tắt điện thoại. Cùng lúc đó, Đinh Hoa ở nhà đang kêu gào ầm ĩ.

— Đại ca, không nhận tin nữa à?

— Ôi đúng là có cây quên hoa mà huhu…

(Lâm = cây, Hoa trong Đinh Hoa)

Hức, có phải rất không tử tế, rất là ‘qua sông rút ván’ không? Đây là chuyện nam tử hán đại trượng phu nên làm ư?

Từ Tân thong thả lái xe trở về, không đoái hoài gì tới trận bom tin nhắn dữ dội của tên kia.

Bên kia, Đinh Hoa vẫn còn đang chìm đắm trong những giả thuyết về tình nghĩa anh em thân thiết của hai người kia, không thoát ra được. Có lẽ gã đã lăn lộn ở cái chốn xa hoa cao vời vợi này, nơi dối trá đã trở thành lời đơn giản đầu môi, quá lâu rồi. Chỉ một chút thành thật đơn thuần thôi cũng trở nên lóa mắt.

Hơn nữa, trong những lời “thú tội” của mình, khoanh tay đứng nhìn bạn bè ngày xưa gặp nạn là Từ Tân, thờ ơ không giúp đỡ anh em của mình cũng là Từ Tân, cuối cùng cũng lại chính là Từ Tân là nguyên nhân gây ra bất hòa với Lâm An, để cuối cùng đổ vỡ hết cả.

Lần này Đinh Hoa bị thuyết phục rồi. Thậm chí gã còn cố gắng lục lọi lại những chuyện trong quá khứ, tìm ra nhiều bằng chứng khiến chính gã cũng không khỏi bật cười. Cuối cùng gã tự kết luận: Khó trách, bảo sao lại thế. Anh Từ và tiểu Lâm ngày đó lúc nào cũng lúc nóng lúc lạnh, chợt xa chợt gần. Có lúc thân thiết dính nhau như sam, có lúc lại lạnh lùng thờ ơ cứ như người dung ấy.

Hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một khu dân cư ở khu vực phụ cận X trung.

Lâm An đã không còn cảm xúc mãnh liệt như lúc còn ở trong tiệm cơm “Tam Sơn Bố Y” cách đây không lâu. Anh lúc này nằm nghiêng ở băng ghế sau, chìm vào giấc ngủ say.

Từ Tân đứng ở ngoài xe hút điều thuốc, ngước lên nhìn khu căn hộ trước mặt.

Khu này tên là Thúy Phương Uyển, dân cư sống quanh đây hay đùa gọi là ‘Quan Uyển’. Lí do là bởi lúc khu này mới được xây dựng vào năm 2000, do vị trí địa lý ưu việt của nó, rất nhiều cán bộ thời bấy giờ đều bị thu hút đến đây mua nhà ở. Khi đó Từ Quang còn chưa bị điều chuyển khỏi C thị nên cũng đã mua một căn hộ bốn phòng ngủ ở đây. Chỉ là không ngờ mới chỉ ở được nửa năm đã bị điều B thị cùng với Lý Bình.

Sau này Từ Nguyên lại vào X trung, Từ Quang liền có ý định cho người sắp xếp ở đây. Nói là cho cháu gái ở, cũng tiện cho cô nàng đi học. Chỉ là cô nàng nhất định không đồng ý, cứ sống chết đòi đi theo chú Ba ở căn biệt thự ngoại ô ‘hoang tàn vắng vẻ’, mỗi ngày ‘đi sớm về hôm’, không ngại cực khổ vạn dăm xa xôi đi học.

Về việc vì sao Từ Nguyên đặc biệt yêu thích và dựa dẫm mình, chính Từ Tân lúc đầu cũng hoài nghi. Trên thực tế, mặc dù lúc còn trẻ hắn đều là kẻ ngoại đạo trong mắt mọi người, nhưng riêng đối với vấn đề dạy dỗ Từ Nguyên thì lại cực kì nghiêm túc, nghiêm khắc. Nếu không phải vì quá bận rộn với công việc kinh doanh, Từ Nguyên căn bản không có cơ hội lẫn can đảm giở trò càn quấy trước mặt hắn.

Cho đến một lần Đinh Hoa lỡ mồm nói với hắn rằng cô nhóc này từ nhỏ chẳng hiểu đã trúng cái tà gì. Chẳng thừa hưởng được tẹo nào sự cơ trí nhanh nhạy của người cha Từ Trung, lại suốt ngày cắm đầu đọc mấy cái sách ba lăng nhăng gì. Cô nàng chẳng thích gì mấy quyển sách về anh hùng chính phái trừ gian diệt ác, mà toàn đọc mấy cái truyện ‘Quỷ kế đa đoan’ với lại ‘Tiểu nhân gian trá’, hay là truyện ‘Lưu manh ác ôn’ không chuyện gì không dám làm, còn hưng phấn gào thét ầm ĩ, hai mắt phát sáng. Lớn lên một chút, hình như cảm thấy chỉ đọc thôi chưa đủ mà quyết tâm là học phải đi đôi với hành luôn, bắt đầu làm mấy trò ngu ngốc. Chỉ khổ nỗi Từ Trung quản thúc cô nàng rất chặt. Đừng nói gì tới ‘xông xáo giang hồ’, cho dù chỉ là quậy một chút trong lớp, để thông báo về nhà là cũng ăn đủ răn dạy. Thế là một ngày nọ, lúc cô nàng tình cờ biết được chú út Từ Tân nhà mình năm đó là đại ca cầm đầu, xưng vương xưng bá ở đường Vĩnh Ninh thì liền kích động sùng bái không thôi.

Tiểu Đinh suốt ngày bị cô nàng quấn chân bắt kể ‘thành tích’ năm xưa cho nghe. Nào là thiên hạ bất khả chiến bại lấy một chấp mười, rồi thì mỹ nhân số khổ bị lưu manh bắt gì đó. Đúng là chạm trúng công tắc của thiên hạ đệ nhất khoe khoang rồi. Từ Nguyên vui vẻ lắm, mỗi lần đều kích động khua tay múa chân loạn xạ. Có lúc còn khoa trương đến mức sống chết muốn bái Đinh Hoa làm thầy, nói cái gì mà muốn học chút võ công đánh đấm. Đinh Hoa tất nhiên là không nhận rồi. Thật ra những chuyện này đều cũ rồi, chẳng qua gã cứ quen miệng ba hoa chích chòe kể cho vui vậy thôi. Chuyện gã kể cũng chỉ toàn những chuyện vui vẻ, đã gạt bỏ hết những thứ phiền não không đáng nhắc tới nữa rồi. Lại nói, xã hội thời nay, khi mà những đòi hỏi ngày càng rõ ràng thì sao lại phải dùng đến nắm đấm để giải quyết những chuyện có thể giải quyết bằng tiền?

Tất nhiên đấy là gã nghĩ trong đầu thế thôi chứ ai lại nói với trẻ con mấy lời như thế. Có điều thi thoảng lúc nói chuyện với Từ Tân, gã cũng sẽ thở dài than ngắn. Gã cũng từng kín kẽ hỏi riêng Từ Nguyên vì sao lại luôn tràn đầy khao khát và tò mò đối với những hành vi tiêu cực “không được đưa ra ngoài sáng” này. Làm thế hệ tinh anh giới thượng lưu chẳng lẽ không vui thích à, cớ gì lại cứ muốn phân tranh cao thấp với đám du côn lêu lổng. Chẳng lẽ cô nàng thật sự là trời sinh tính tình nổi loạn? Ai ngờ cô nhóc trợn mắt há mồm, khinh thường bảo, “Đinh ca! Anh hỏi thật là không có văn hóa. Tôi thế này gọi là thuận theo tự nhiên. Thà là tiểu nhân thật chứ không làm ngụy quân tử!”

Đinh Hoa không nói nên lời, hiển nhiên là không tin. Sau đó cô gái nhỏ lại cười xấu hổ, ngượng ngùng giải thích, “Đùa thôi, thật ra là do mọi người đối với tôi rất tốt. Đặc biệt là chú Đinh đây, so với ông bác tôi còn thú vị hơn nhiều lắm. Thế nên tôi cũng muốn được giống như các chú, không có ý gì khác đâu.”

Đinh Hoa vừa thích thú vừa cảm động. Lúc kể lại chuyện này cho Từ Tân, gã không nén được tiếng thở dài, “Thằng khốn nào bảo con bé không giống anh hai nhà anh chớ? Miệng dẻo thế này nặn cũng không ra đâu.”

Từ Tân nhả khói thuốc, nhìn những khung cửa sổ sáng đèn trước mặt, để mặc cho dòng suy nghĩ chạy miên man.

Ngữ điệu của Từ Nguyên nghe sao mà quen tai. Giống như một đêm ngột ngạt khó nhịn năm ấy, có một người cũng từng thổ lộ với hắn những lời tương tự.

Điện thoại đột nhiên rung lên mấy hồi. Từ Tân mở ra xem thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cái tên hiện lên là ‘Văn Vĩ’.

Hắn nhíu mày, bấm nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng xun xoe, “Từ Tân, đang ở đâu đó?”

Giọng Từ Tân trầm hơn bình thường, “Có việc gì?”

Bên kia cười ha ha, “Không có gì, không có gì. Chỉ là đang dở ván bài tự nhiên chú lại đi mất, mọi người cũng hết hứng chơi. Vừa giải tán rồi. Họ Mã bảo nghỉ sớm quá mất vui, muốn gọi mấy người tới quán của chú Vương cho thoải mái…”

Nói xong lại hơi ngập ngừng, thăm dò, “Chú Ba, có…muốn đi không?”

Từ Tân không đáp. Văn Vĩ chỉ im lặng được hai giây, đột nhiên lại ‘khụ’ một tiếng rồi nói tiếp, “À đúng rồi, cái đó, em họ của Mã Dật Phù hình như tháng sau sẽ về nước đấy. Bao giờ đến C thị thì chưa biết nhưng đã nói trước là muốn gặp chú rồi. Bảo là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhất định muốn mời chú ăn một bừa cơm. Chú Ba, dù sao cũng là tiểu thư nhà người ta, tôi cũng không dám đáp bừa…”

Có lẽ vì nhận ra sự im lặng bất thường của hắn, Văn Vĩ nói tới đây thì ngượng ngùng dừng lại.

Đại tiểu thư họ Mã đã hết lần này tới lần khác bày tỏ lòng mến mộ với tam thiếu gia Từ Tân. Chuyện này trong giới không ai là không biết.  Mấy năm trước còn giấu diếm chỉ muốn tìm cách nói chuyện. Vài năm gần đây, cô ta đi nước ngoài về thì lại càng trở nên si mê, lại còn bộc trực cởi mở hơn trước nữa. Từ Tân nhiều lần đều từ chối những lời mời của cô với lý do bận công việc. Chỉ trừ phi họ Mã và họ Từ phải đụng mặt nhau bàn chuyện kinh doanh thì mới gặp, bằng không thì hắn đều không tiếp khách.

Mã Giai Kỳ tuy vấp phải nhiều trắc trở nhưng lại cứ như gỗ, càng đốt càng cháy lớn. Lần này còn chưa thấy người về nước, đã cho người đánh tiếng truyền lời trước.

Từ Tân dụi tắt điếu thuốc, xoay người lại nhìn qua kính cửa sổ đã hạ một nửa. Người ngủ say trong xe hình như có hơi ngột ngạt, mặt nhăn mày nhíu, giơ tay giật mở cổ áo, sau đó lại trở mình. Vì vậy, trong tầm nhìn không rõ ràng lắm, Từ Tân dường như nhìn thấy thứ gì đó rơi ra từ túi áo khoác của anh.

Hắn nheo mắt, mở cửa xe ra. Dưới ánh sáng đèn yếu ớt, một chùm chìa khóa cũ kỹ xỉn màu nằm yên tĩnh trên thảm sàn xe.

“Alo? Chú Ba? Còn nghe không đó?”

Ánh mắt tìm kiếm của Từ Tân đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nhìn chùm chìa khóa. Một lát sau mới lại khom người đứng lên.

Văn Vĩ vẫn còn đang vắt óc, cố nói nốt, “Chú Ba nếu thấy không vui thì cứ coi như tôi chưa nói gì nhé, dù sao…”

“Được.” Ánh sáng nhạt nhòa phản chiếu trong mắt Từ Tân. Hắn cẩn thận nghịch ngợm đồ vật trong tay, đột nhiên lớn tiếng đáp lại.

Văn Vĩ hiển nhiên là phản ứng không kịp với lời đáp bất thình lình này, không tin nổi mà “Hả?” một tiếng.

Từ Tân bỏ chùm chìa khóa kia vào túi mình, không để ý đến câu hỏi nghi vấn đầy mừng rỡ của đầu dây bên kia nữa và lập tức cúp máy, cúi người chui vào xe.