Rỉ Sắt

Chương 38



Lâm An có một giấc mộng đẹp.

Trong mơ, anh đi xuyên qua màn đêm nặng nề, cuối cùng cũng có thể ngừng cuộc đuổi bắt rong ruổi suốt từ đêm này qua đêm khác lại.

Từ Tân đứng giữa cánh đồng mênh mông, quay đầu nhìn anh. Lâm An nhìn người phía trước, kinh ngạc xen lẫn với mừng vui. Đến một cử động nhỏ thôi cũng không dám.

Khoảng cách từ xa xôi chợt tiến tới gần trong gang tấc. Anh vươn tay ra chạm lấy ánh mắt của người ấy dịu dàng. Nét lạnh lùng trong những giấc mộng trước đây không còn nữa.

Lâm An nhìn thẳng không rời. Gương mặt tái nhợt và cả đôi mắt ướt át lúc này đều giống nhau, cùng đỏ hồng lên.

Anh Từ.

Thế nhưng vừa mở miệng, giấc mộng đẹp liền tan đi như làn khói. Lâm An tỉnh dậy giữa cơn mê man.

Tiếng điện thoại vang lên ở đầu giường. Cơn đau đầu do say rượu đột ngột đánh ụp tới. Anh ngơ ngác nhìn trần nhà hồi lâu, giấc mộng cứ mãi quẩn quanh trong đầu không chịu rời đi. Mãi tới khi trí nhớ dần hồi phục, Lâm An mới giật mình ngồi bật dậy.

Một chiếc áo khoác không phải từ bộ âu phục của anh, được dùng đắp thay chăn, vì anh bật dậy mà rơi xuống. Anh cúi đầu nhìn, ngẩn người.

Chuông điện thoại bởi vì không ai bắt máy mà ngừng một lúc lại vang lên lần nữa, cứ thế bám riết không tha. Tầm mắt đờ đẫn của Lâm An mới hơi di chuyển, chậm như rùa với tay quờ quạng tủ đầu giường tìm điện thoại. Hai chữ ‘Cô Phùng’ đập vào mắt.

Lâm An giật mình, giờ mới nhớ ra hôm nay là thứ năm. Mà dựa vào thời gian hiển thị trên màn hình, anh đã bỏ bê công việc hơn bốn tiếng rồi.

Anh nhấn phím trả lời cuộc gọi, từ đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng Phùng Bình, “Thầy Lâm ạ, tiểu Phùng đây. Anh khỏe chưa?”

Lâm An giơ tay đỡ trán, đầu vẫn còn đang hơi nhức, khàn giọng đáp, “Tôi không sao, hôm nay…”

Chưa nói hết câu, bên kia Phùng Bình đã thì thầm, “Vậy tốt rồi. Làm tôi sợ muốn chết á. Anh không biết đâu, sáng sớm nay tôi còn đang nghĩ sao mãi mà anh chưa tới, chủ nhiệm Trần đã đi vào, mặt mày nghiêm túc mà sa sầm lắm. Tôi còn tưởng có chuyện gì cơ.”

Lâm An cố gắng vực lại tinh thần, hắng giọng hai tiếng mới hỏi tiếp, “Chủ nhiệm Trần sao thế?”

“Chịu thôi… Ổng vào văn phòng lượn một vòng, sau đó nói chuyện với cô Bành, bảo là thân thể anh không khỏe, nhờ cổ dạy thay anh một hôm. Sau đó lại mang cái bộ mặt nghiêm trọng đó rời đi.”

Lâm An nhíu mày, lại cụp mắt nhìn chiếc áo xa lạ nọ. Anh vẫn nhớ hôm qua gặp Đinh Hoa, muốn xác nhận xem có phải gã đưa mình về không. Nhưng sao chủ nhiệm Trần lại biết anh ‘thân thể không khỏe’ nhỉ? Chẳng lẽ cũng là do gã báo?

Nghĩ như thế, anh chỉ nhẹ nhàng đáp “Ừ” với Phùng Bình ở đầu dây bên kia.

Cô nàng nghe thấy giọng anh có vẻ mệt mỏi, lại còn không nhịn được khụ một tiếng, vội nói, “Ấy, thầy Lâm à, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé. Tôi chỉ là hơi lo nên mới gọi hỏi thăm chút thôi, không có việc gì đâu.”

Lâm An khẽ cười, “Cảm ơn.”

Phùng Bình hơi ngượng ngùng, “Đừng khách khích… À phải rồi, quên mất đó. Thầy Lâm nếu mai có tới trường thì nhớ mang theo bản kế hoạch mà tuần trước lúc họp có nói là muốn làm nhân dịp kỉ niệm thành lập trường đó.” Nói đến đây lại cố ý hạ giọng thật thấp “Tốt hơn hết là sửa đổi hoàn thiện đi nữa ạ. Hôm nay mấy bản đưa lên đều bị nữ ma đầu Cát Tĩnh kia mắng cho bay màu. Nghe nói là bả dính phải chuyện mẹ chồng nàng dâu không vui vẻ gì cho lắm nên bây giờ mỗi ngày đều quái gở vậy đó, không thể chọc giận đâu. Ngay cả chủ nhiệm Trần cũng bị mắng cho ủ rũ mặt mày.”
Thật ra thì lời Phùng Bình nói cũng mới chỉ là phân nửa.

Trước đây, Cát Tĩnh làm Phó hiệu trưởng ở Nhất Trung, hai năm gần đây mới được điều chuyển tới X Trung. Ở C thị, X Trung cũng được xem là đại diện của môi trường và điều kiện giáo dục tốt nhất, có điều phong cách học tập so với bên kia thì lại khác một trời một vực. Nhất Trung xưa nay có tiếng học hành vất vả, nổi danh cả nước. Từng có học sinh nói đùa là, mỗi sáng sớm đến trường, cảnh tượng đáng sợ nhất chính là – xe tải đỗ trước cổng trường. Cảnh tượng đáng sợ thứ hai chính là – một hàng xe tải đỗ trước cổng trường. Bởi vì chuyện đó có nghĩa là trong 24 giờ sắp tới, đám học sinh sẽ phải dành hết 20 giờ, dùng máu và nước mắt để hiến tế cho những giấc ngủ không bao giờ trở lại.

Thế nhưng X trung thì không giống vậy. Đừng nói là luyện đề ít hơn, ngay giờ tự học cũng là tùy chọn. Nếu như không phải trường hợp bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không giữ học sinh lại qua đêm. Tại một hội nghị nọ, cựu Hiệu trưởng của X trung còn từng nói đùa rằng: Tôi già rồi, sợ là mọi người chịu không nổi tình yêu sâu đậm đến vậy. Dù là già hay trẻ, đã kết hôn hay còn đang độc thân, thì trong cuộc sống có một chuyện quan trọng nhất không được quên, đó là ‘trở về nhà.’

Cũng bởi phong cách khác biệt như thế nên mới khiến Cát Tĩnh, người mới làm quen với X trung, cảm thấy rất khó chịu. Bà cảm thấy rằng X trung mang tiếng là một trường danh giá nhưng tinh thần học tập lại quá mức lỏng lẻo, vô tổ chức, vô kỷ luật, không có lợi cho sự phát triển lâu dài của trường. Đạo lý ở đời là không tiến thì ắt lùi, làm sao có thể lơ là cẩu thả cho được? Vậy nên, bà và các lãnh đạo khác của X trung đã cùng bàn bạc, nghiêm túc bắt đầu một cuộc cải cách dạy và học hết sức quyết liệt và bi thảm. Thêm nhiều bài thi lớn nhỏ, giờ dạy học cũng đồng loạt tăng lên. Cùng nhau chậm rì tiến lên thì có gì mà đáng tự hào, đỗ trạng nguyên phải xứng với hai chữ ‘tham vọng.’

Vậy là chỉ trong hai năm ngắn ngủi, X trung từ thiên đường biến thành địa ngục. Bù lại, Cát Tĩnh nhìn tỉ lệ đỗ đại học tăng lên, năm ngoái là 80%, năm nay đã lên tới 85%, thì vô cùng hài lòng.

Cát Tĩnh cứng nhắc ở trong mắt đám học sinh lẫn cả các giáo viên đều là người vô cùng đáng sợ. Bà không nói cười tùy tiện, sống không tình cảm, càng không thân cận với bất kì ai. Trong mắt của bà không chứa nổi một hạt cát. Thành tích là thứ duy nhất có thể thuyết phục được người phụ nữ này. Thế nên Phùng Bình không dám kể cho Lâm An nghe rằng, lúc vị Phó Hiệu trưởng Cát ‘công tư phân minh’ hay tin thầy Lâm dạy lớp 11/7 không nộp báo cáo đúng hạn, bà nở một nụ cười sâu xa.

“Trường ta đúng là đầm rồng hang hổ, núi này cao còn có núi khác cao hơn nhỉ. Chủ nhiệm Trần, hôm nào bàn với tôi một chút xem hay là kỉ niệm trăm năm thành lập của X trung mở một đại hội võ lâm đi. Anh thấy sao?”

Chủ nhiệm Trần chỉ khẽ nhếch miệng cười.

Chuyện Lâm An bị chỉ đích danh nhanh chóng truyền đi, chỉ vài canh giờ là đã lan ra khắp các lớp học. Buổi sáng Phùng Bình lên lớp xong, ngồi ở phòng làm việc, nhìn tin nhắn QQ do người bạn tốt Bạch Tĩnh gửi tới mà đơ người. Thầy Lâm thoạt trông thư sinh nhẹ nhàng, gọn gàng sạch sẽ, so với những người khác đối xử với một ‘đứa nhóc’ như cô nàng dịu dàng hơn nhiều lắm. Thật không cách nào tưởng tượng được anh lại giống như bọn cào cào châu chấu có người chống lưng cho. Cô nàng cảm thấy ‘cào cào châu chấu’ thông thường phải là những kẻ chẳng ra gì, chó khinh người mới phải.

Bạch Tĩnh cười cợt cô nàng ngốc nghếch, bảo cứ chờ mà xem. Dù sao Cát Tĩnh cũng là người đi nhiều biết nhiều, không có lửa thì làm sao có khói cho được? Cứ nhìn danh sách đánh giá sau này thì biết. Ai được ai không là hiểu ngay thôi.

Phùng Bình cũng không muốn tin đâu. Cô nàng rất có cảm tình với Lâm An, phản đối, “Chẳng lẽ thầy Lâm không thể dựa vào thực lực bản thân à? Cô nhìn xem, học sinh thích thầy ấy nhiều như thế. Lần trước kết quả thi của lớp đó cũng không tệ đâu. Ngay cả đối với Từ Nguyên còn kiên nhẫn như thế, có mấy ai ở X trung này làm được cơ chứ?”

Bạch Tĩnh cười muốn xỉu, “Thực lực? Vậy cô nói nghe xem giáo viên ở X trung có ai là không có kinh nghiệm từ năm năm đổ lên, có ai lại không có thực lực? Đừng nói là họ, ngay cả cô đó Phùng Bình, cũng phải là học sinh xuất sắc F đại hiểu không? Phùng đại cô nương ơi, trên đời này không phải có thực lực là có tất cả đâu, cô sống theo chủ nghĩa cộng sản đấy à? Nếu như công sức bỏ ra và thành quả nhận lại không tỉ lệ thuận với nhau, thì một là do trời sinh vận cức chó, hai là ông trời đặc biệt chiếu cố, ba là sau lưng có quỷ nhé.”

Phùng Bình cực kì không tán thành suy nghĩ cực đoan của Bạch Tĩnh. Cô nàng cũng vì Lâm An vô cớ đột nhiên bị chỉ trích mà thấy buồn lòng. Cô từng đọc được một câu, đại ý là ‘Chuyện phiếm gây ra tổn thương cho một người thường cần có sự hợp tác của hai người khác.’ Cô không muốn làm một trong hai đao phủ còn lại đó. Hơn nữa, cô vẫn còn nhớ như in dáng vẻ Lâm An nhìn bài thi trắng của Từ Nguyên, rầu rĩ ngẩn người trong phòng làm việc.

Thế là cô chọn im lặng.
Lâm An ở bên này chẳng hề hay biết ở trường học đang đồn thổi ầm ầm. Anh chỉ nhẹ giọng cảm ơn ý tốt của Phùng Bình. Cúp điện thoại xong, anh lại nhìn tấm chăn mỏng trên người mình đến xuất thần.

Huyệt thái dương thi thoảng vẫn nảy lên điên cuồng. Quả nhiên việc gì trên đời này cũng là có qua có lại. Chẳng hạn như men rượu, đêm qua cho anh bao nhiêu mê đắm phóng túng, thì sáng nay bù lại bấy nhiêu đau đầu và cồn cào buồn nôn.

Cảm giác mừng như điên trong mơ, và thực tế lạnh lẽo vắng lặng là sự tương phản cực lớn, khiến cho người say vừa tỉnh mộng càng thêm u buồn.

Lâm An ngồi thẫn thờ trên giường trong chốc lát, chợt nở một nụ cười tự giễu. Cười bản thân không hiểu còn đang trông đợi cái gì. Cười bản thân cứ mãi mắc kẹt trong vọng tưởng mà không chịu tự giải thoát đi.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên vô cùng chói mắt. Giàn dây leo xanh mướt bên ngoài lại càng thêm xanh ngắt.

Anh nheo mắt, lặng lẽ nhìn dây leo tưởng chừng sức sống vô hạn, nhưng cũng chỉ là một vật bất động như đã chết, đoạn mới vén chăn xuống giường.

Điện thoại vừa mới ngắt kết nối năm phút trước, lúc này lại rung lên lần nữa kèm theo một tiếng chuông ngắn.

Lâm An dịch người lại xem. Trên màn hình sáng đèn hiện một dãy số xa lạ. Do dự một lát, anh mới cầm lên xem.

Mở phần thông báo ra, có một tin nhắn mới

—— Bình giữ nhiệt trong bếp có trà giải rượu, nhớ uống.

Lâm An sửng sốt, nhưng chỉ hai giây sau, điện thoại trên tay lại rung lên lần nữa. Vẫn là từ số lạ đó, gửi thêm một tin nhắn mới.

—— Tôi là Từ Tân.

Lâm Ân sững sờ nhìn chằm chằm tin nhắn này hồi lâu. Tay vô thức run lên.

Tôi là Từ Tân…

Bốn chữ này cứ như chú nguyền rủa, không hề báo trước mà vây lấy anh. Mang tiếng là một nhà giáo nhân dân mà Lâm An cũng tự thấy mỉa mải khi không biết phải diễn giải bốn chữ này thế nào.

Gần như là chỉ dựa theo bản năng, anh luống cuống thoát khỏi mục tin nhắn trên điện thoại, sau đó mơ mơ màng mở danh bạ ra, lại mơ mơ màng màng tìm một cái tên.

Lúc Đinh Hoa nhận được cuộc gọi tới thì cũng vừa ngay lúc gã ăn cơm trưa xong, đang ở nhà ăn nhân viên dưới lầu tòa nhà công ty. Gã ra ngoài nhận cuộc gọi hiếm hoi lắm mới thấy một lần, đầu dây bên kia còn chưa lên tiếng đã nghe tiếng gã cười sang sảng.

“Ha ha tiểu Lâm à. Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây đúng không, cậu mới chịu gọi điện cho anh Đinh đây?”

Tay còn lại của Lâm An không tự chủ được mà siết chặt chiếc áo mà anh vừa nhặt lên, khàn giọng, “…Anh Đinh.”

“Ừ?”

“T-Tối hôm qua…”

Chẳng hiểu sao nói được nửa câu thì không nói tiếp được nữa…

Cũng may Đinh Hoa là một người nhanh mồm nhanh miệng. Nghe Lâm An nói đến đó là hiểu ý tiếp lời luôn, “À… Tối hôm qua ấy hả. Anh Đinh nhà cậu đây hôm qua uống hơi quá chén, say vl, anh về trước.”

Đinh Hoa nói một lèo, không có vẻ gì là đang bịa chuyện cả. Nói hết câu, gã lại hỏi thêm, “Nè, tiểu Lâm không tức giận đấy chứ? Không thề nào chớ, ha ha ha, chẳng lẽ không hài lòng với tài xế anh Đinh gọi cho à?”

Nhịp tim Lâm An đột nhiên tăng nhanh, chợt có dự cảm không lành đánh ụp tới, anh hé miệng muốn nói gì mà lại chẳng nói được thành câu.

Đinh Hoa nhận ra có gì đó sai sai, chân đang dạo bước trong vườn hoa nhà máy dược phẩm cũng dừng lại. Gã cắn răng hạ giọng, “Anh hỏi cái này, cái đó, tối hôm qua cậu không cãi nhau gì với lão Đại đấy chứ?”

Chuyện đã được xác nhận, tay chân Lâm An liền lạnh ngắt.

Cảnh tượng trong mơ nhanh chóng hiện lên rõ ràng. Khuôn mặt lạnh lùng của người đó. Bước chân lảo đảo của mình.

Hóa ra là anh đã thực sự nhìn thấy người ấy, cũng đã thực sự đi về phía người ấy… Thậm chí còn vươn tay ra túm lấy người ta, không kiềm chế được mà hôn lên.

Anh đã từng vô số lần hy vọng rằng những giấc mơ đó không chỉ là những mơ mộng tưởng tượng. Thế nhưng đến khi việc xảy ra thật, anh mới thấy rằng sự thật còn đáng sợ hơn. Thực tế bất ngờ không kịp đề phòng so với sự hoảng loạn của những giấc mơ tan vỡ còn xấu hổ và mất mặt hơn nhiều.

Đinh Hoa ở đầu dây bên kia vẫn không ngơi miệng, “Cãi nhau thật hả? Không phải chứ, hôm qua lúc gọi điện cho tôi tâm trạng ảnh vẫn còn tốt lắm mà.” Nói xong lại thấy bực mình, “Mà anh bảo này, cũng bực á. Hai người rốt cục có chuyện gì thế hả? Đến mức nào mà thành ra thế này. Người ta một nam một nữ hai vợ chồng nhỏ còn biết đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Hai người là hai thằng đàn ông con trai, thoải mái lên xem nào.”

Lâm An từ lâu đã chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Đinh Hoa cứ tự nói tự nghe hồi lâu, đầu dây bên kia vẫn chẳng đáp lại tiếng nào, gã còn tưởng là cúp máy rồi. Bỏ điện thoại xuống xem thử, thấy vẫn hiện thị cuộc gọi đang tiếp diễn gã mới bực mình hô lên, “Nè, nói gì đi chứ, câm à?”

Lâm An lấy lại tinh thần, mở miệng ra rồi lại thôi, hồi lâu mới không yên lòng hỏi, “…Anh… Anh ấy bây giờ đang ở đâu?”

“Anh nào?”

Lâm An im lặng. Đinh Hoa đợi mãi, thấy anh không có ý sẽ trả lời, chỉ đành bóp trán bĩu môi, chấm dứt cái trò biết rõ còn hỏi của mình đi, “Ở B thị, công tác.”

Lâm An siết điện thoại đã hơi nóng lên, lúng ta lúng túng đáp ậm ừ.

Đinh Hoa có vẻ rất không hài lòng lắm với việc thời gian gần đây Từ Tân thường xuyên ‘xuất quỷ nhập thần’. Gã càm ràm than thở với Lâm An, “Mẹ kiếp, cậu không biết đâu, mấy tháng nay lão Đại bận quá hóa điên luôn, người nhà cũng không nhận ra nữa rồi. Chuyện hỏng hóc gì cũng quẳng cho anh làm. Đù má làm như anh đây ba đầu sáu tay không bằng ấy. Từ Nguyên thế nào cậu cũng biết rồi đúng không. Cậu nói nghe coi, để một tiểu tổ tông như thế đè đầu cưỡi cổ, anh đây có thể con mẹ nó có ngày nào được thư thả hả?”

Lâm An nghe điện thoại nhưng trong lòng thì hỗn loạn. Bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng kêu ca, “Tiểu Lâm à, cậu xem anh Đinh cũng đã từng này tuổi rồi, không phải không muốn thành gia lập nghiệp đâu, nhưng mà đù má thật sự là không rảnh ấy! Mà chí ít cũng phải nói với con nhóc kia một tiếng chứ, tối nay thế nào nhỏ cũng lại la làng lên cho mà xem. Đi công tác khẩn nhưng cũng không cấp đến mức này, cậu nói xem có phải không? Kiếm tiền thì quan trọng đấy nhưng cũng đâu thể hy sinh hạnh phúc tương lai của anh em thế này chớ!”

Lâm An bị tiếng oán thán cường điệu của Đinh Hoa vây kín. Nhìn anh có vẻ bình tĩnh tập trung, nhưng thực chất thì những lời huyên thuyên không dứt của người kia chẳng lọt được vào tai mấy chữ.

Nhịp tim đập thình thịch như trống dồn khó mà bình ổn lại được. Anh miễn cưỡng ngồi xuống mép giường. Nghe tin Từ Tân đã rời C thị, anh như được cho một liều thuốc an thần, chí ít cũng giúp anh bớt đi một chút hoảng loạn và lo lắng.

Đầu dây bên kia, Đinh Hoa lại nói gì đó. Hình như là vừa pha trò, tự cười ha ha. Lâm An bồn chồn im lăng nghe, thi thoảng đáp lại vài câu. Vở kịch một vai của Đinh Hoa hát suốt mười phút. Nhưng dù thần kinh có thô mấy đi nữa thì gã cũng nhận ra người nghe đang không tập trung, vậy là lời hẹn ‘hôm nào lại đi ăn cơm nói chuyện nhé’ lại bị gã nuốt ngược về. Hỏi han xã giao thêm mấy câu, cuối cùng cũng cúp máy.

Xung quanh yên tĩnh trở lại. Lâm An ngồi bất động một hồi, sau đó đột nhiên đứng dậy mở cửa phòng, đi về phía phòng bếp.

Khoảnh khắc chiếc bình giữ nhiệt xuất hiện trong tầm mắt, tất cả sự bối rối và lo lắng đều trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh sững sờ nhìn bình nước sáng màu đặt trên bàn, ánh mắt lưu luyến không ngừng. Vài giây qua đi, lần này lại là cảm giác không thể chịu nổi. Tầm mắt dời đi, hô hấp rối loạn nhìn về phía tủ bát đĩa.

Cuối cùng vẫn phải phụ ý tốt của người ta rồi.

Ngay cả dũng khí mở nắp bình Lâm An cũng không có. Anh xoay người tránh đi. Vào phòng tắm, vốn dĩ muốn cố gắng rửa sạch hơi cồn đã lên men cả đêm, nhưng không ngờ không gian nhỏ hẹp và đầy hơi nước lại càng khiến những thứ anh cố quên đi trở nên rõ nét hơn. Vội vàng tắm rửa cho xong, quay lại phòng ngủ, anh muốn dọn dẹp cái giường bừa bộn nhưng nghĩ thế nào cũng không biết phải xử lý bộ tây trang để trong góc kiểu gì.

Gương mặt của Từ Tân. Giọng nói của Từ Tân. Đột nhiên rơi khỏi cuộn phim trí nhớ, từ không thể chạm tới trở thành bóng tối sâu hoắm.

Mà đấy là mới chỉ qua vài ngày ngắn ngủi mà thôi.
Lâm An chưa bao giờ cảm thấy căn nhà mình thuê lại chật hẹp và bí bách như hôm nay. Chỉ thở thôi cũng cảm thấy thật khó khăn. Anh mê mang mang ngồi trong phòng khách, chần chừ một lúc mới quyết định mặc áo khoác lên, xách túi, gần như bỏ chạy trối chết mà ra khỏi nhà.

Tin nhắn còn chưa trả lời.

Là không dám trả lời, cũng không biết phải trả lời sao. Mặc dù lòng anh rõ ràng biết chí ít mình cũng nên nhắn một tin cảm ơn thì mới hợp tình hợp lý. Cảm ơn vì người ta đưa mình về lúc say, cảm ơn vì chung trà nóng kia.

Nhưng giữa hai người họ, chẳng lẽ chỉ có từng này thứ để nói cảm ơn thôi ư?

Bước chân Lâm An hỗn loạn, vang vọng trên lối hành lang giờ nghỉ trưa không một bóng người, lại giống như có tiếng tra hỏi không ngừng ập tới.

Chỉ có từng đó thôi?

Lâm An biết rõ đáp án chứ.

Còn hơn thế nữa. Là nhà máy cũ kỹ nồng nặc mùi rỉ sắt. Là khu vườn bỏ hoang tối tăm và trống trải đầy cỏ dại. Là hành lang của tòa ký túc nơi mà trái tim đã vô số lần đập mạnh không thể kiểm soát được.

Đếm không xuể. Nói không hết.

Lâm An đột nhiên không muốn nghĩ nữa. Anh vội vã đi xuống lầu, rời khỏi tiểu khu.

Lúc đến văn phòng trường đã là ba rưỡi chiều. Phùng Bình còn đang đắm chìm trong chồng vở bài tập về nhà của học sinh chất đống trên bàn làm việc. Thấy Lâm An đi vào, sắc mặt tái nhợt, cô nàng kinh ngạc phải biết.

Cô quay lại nhìn đồng hồ treo trên tường, rồi lại đặt bút xuống đứng lên đi về phía Lâm An, “Thầy Lâm? Sao anh lại tới… Không phải anh xin nghỉ vì không khỏe à? Lúc trưa tôi còn vừa gọi bảo là…”

Lâm An không đợi cô nói hết, miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ giọng đáp, “Không sao, tôi… Chợt nhớ ra có vài giấy tờ cần xem, thuận đường thì ghé qua thôi…”

“À…” Phùng Bình cũng không nghi ngờ gì. Nhưng thấy sắc mặt anh không được ổn lắm, vẫn lo lắng hỏi thêm, “Nếu mệt quá thì đứng cố quá nhé thầy. Có việc gì thì bảo tôi, nhớ để ý sức khỏe nha.”

Lâm An lại cười ý nói cảm ơn, sau đó yên lặng ngồi vào chỗ của mình.

Những suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn cuối cùng cũng lắng lại khi anh tập trung soạn tập giáo án phức tạp. Các giáo viên khác trong văn phòng đều đang có tiết dạy. Trong phòng lúc này chỉ còn lại một “bệnh nhân” và một “người nhàn rỗi”, yên tĩnh đến mức nghe thấy rõ tiếng bút viết trên giấy sột soạt. Lâm An khẽ nhíu mày, tập trung viết lên trang giấy A4. Đôi lúc anh dừng lại suy ngẫm, có lúc lại múa bút thành văn. Sách giáo khoa tiếng Trung lớp 11 mở trên bàn. Tác phẩm “Ánh trăng trong hồ sen” nổi tiếng của Chu Tự Thanh đã được Lâm An xem không biết bao nhiêu lần. Anh cẩn thận nhìn, ghi chép lại, chú thích. Từ phân đoạn đến kết cấu, biện pháp tu từ, phân tích, từng câu, từng lớp nghĩa đều được anh cẩn thận soạn lại. Đám học sinh cực kì thiếu kiên nhẫn với thể loại văn trữ tình tả cảnh thế này. Theo cảm nhận cá nhân, anh cảm thấy đây là phong cách rắc rối đứng thứ ba, sau văn của  Lỗ Tấn và cổ văn. Nếu làm tốt thì có thể nâng cao giá trị thẩm mỹ, trau dồi tình cảm, còn không sẽ thành ra thất tình.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Hai tiết học kết thúc, khu vực văn phòng giáo viên bắt đầu vang lên tiếng của các thầy cô giáo chuẩn bị về nhà.  Hành lang im ắng loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa, nói chuyện. Vài người phàn nàn với nhau về những học sinh nghịch ngợm trong lớp. Ai đó lại đang thảo luận về phạm vi ra đề cho bài kiểm tra sắp tới.

Phùng Bình vẫn chỉ đang là sinh viên thực tập. X trung cũng không bắt buộc học sinh ngoài khối 12 ở lại học muộn sau giờ học chính. Thế nên nếu không có công chuyện gì đặc biệt, cô nàng thường tan làm sau tiết học cuối cùng buổi chiều. và và X có chế độ tự học muộn không bắt buộc ngoài năm cấp 3. Vì vậy, nếu không có gì đặc biệt, cô ấy thường có thể nghỉ làm cho đến khi kết thúc buổi học cuối cùng vào buổi chiều. Lâm An cũng thế, vì anh là giáo viên chủ nhiệm lớp 11 nên bình thường, nếu không phải trong tuần thi cử thì sau khi hoàn thành công việc trong ngày là có thể về.

Nhưng hôm nay, sau khi đã thu dọn bàn làm việc xong xuôi hết cả, chuẩn bị đi về đến nơi rồi, Phùng Bình lại phát hiện ra Lâm An vẫn còn đang  chăm chú ngồi ở bàn làm việc. Anh ngồi yên không nhúc nhích, đèn bàn hắt lên gương mặt mỏi mệt, vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng. Phùng Bình lén nhìn một chút mới thấp giọng gọi.

“Thầy Lâm.”

Lâm An ngước lên.

“Có thể về rồi, anh không về à?”

Khóe miệng Lâm An hơi cong lên, lắc đầu, “Cô về trước đi. Lát nữa tôi còn muốn đi qua lớp xem một chút. Biết đâu có em nào ở lại tự học lại muốn hỏi gì đó.”

Phùng bình có chút thất vọng “À” một tiếng, nói thêm mấy câu thể hiện sự quan tâm của mình, sau đó mới đi sang phòng bên cạnh gọi bạn thân Bạch Tĩnh về chung.

Lâm An nhìn cảnh đóng lại trước mặt, giơ tay lên day day huyệt thái dương.

Làm việc liên tục mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng tạm áp chế lại nỗi hốt hoảng hồi sáng. Anh nhìn tài liệu giảng dạy bày ra trước mắt. tĩnh tâm lại, thở phào một hơi. Ban sáng thì quá mức căng thẳng, sau đó lại quá mức tập trung làm việc. Đến bây giờ đầu óc mới được thư giãn chút thì cơ thể lại càng mệt mỏi hơn. Đóng nắp bút lại rồi dùng bút thay đánh dấu sách kẹp vào giữa quyển sách giáo khoa, Lâm An im lặng nằm dài trên bàn.

Đầu óc trống rỗng, lắng nghe từng chuyển động nhỏ xung quanh. Ngoài cửa sổ, gió hiu hiu thôi. Từ phòng từ học cách đây không xa, truyền tới tiếng học sinh nô đùa đuổi nhau cười vang. Có cả tiếng xe cộ huyên náo từ ngoài cổng trường vọng vào. Những còn người đến từ những thế giới khác nhau, trở về những nơi khác nhau, lại chợt có lúc hòa mình vào cùng một khung cảnh, rồi lại tách ra lẻ loi một mình.

Lâm An nhắm mắt lắng nghe. Cơn buồn ngủ vốn bị đè nèn bấy lâu đột nhiên ập tới, suýt chút nữa thì đã lỡ mất cuộc gọi từ chiếc điện thoại đang rung lên trong túi.

Cũng may là người gọi không có ý định bỏ cuộc sớm như vậy. Gọi không được, thì lại gọi thêm lần nữa, cho tới khi Lâm An chú ý tới thì thôi.

Anh ngồi dậy, với lấy túi ở đầu bàn rồi rút điện thoại đang rung không ngừng ra. Nhưng vừa thấy dãy số hiện trên màn hình, mặt anh lại tái đi.

Dãy số 11 số, tuy anh mới chỉ thấy một lần, nhưng chúng cũng giống hệt như chủ nhân của mình, khiến cho người ta khó mà quên được.

Lâm An cứ nhìn dãy số trên màn hình mãi. Không dám từ chối cuộc gọi nhưng cũng không dám bắt máy. Anh không ngờ là lại nhanh như thế, chỉ mới qua có mấy tiếng thôi, Từ Tân đã lại tìm tới lần nữa rồi.

Đang lúc đắn đo suy nghĩ không biết phải làm sao, cuộc gọi cũng tự động ngắt. Tâm tình hoảng loạn của Lâm An cũng theo đó bình tĩnh lại. Nhưng cũng chỉ một giây thôi, một tin nhắn đã được gửi tới. Chỉ có hai chữ.

Lâm An.

Sau đó lại bất ngờ rung lên.

Anh ngẩn ngơ. Có một loại cảm xúc không diễn tả được đột ngột trào dâng từ đáy lòng. Gương mặt tái nhợt của anh bỗng chốc cũng phiếm hồng. Anh nghiến răng, bất động nhìn màn hình sáng đèn. Trước khi cuộc gọi dừng lại lần nữa, anh nhấn phím trả lời.

Điện thoại kêu ‘Bíp’ một tiếng. Trên màn hình đổi từ ‘Cuộc gọi đến’ thành ‘Đang gọi’. Lâm An chậm rãi đưa điện thoại đến bên tai.

Cả hai bên đầu dây đều im lặng thật lâu.

Từ Tân không nói gì. Điện thoại chỉ truyền tới tiếng hít thời nhè nhẹ.

Lâm An siết chặt điện thoại trong tay, im lặng nghe. Một hồi lâu sau anh mới lên tiếng, dùng giọng nghèn nghẹn chào hỏi người kia, “Chào anh, Từ… Từ tiên sinh…”

Từ Tân không đáp ngay mà lại im lặng nữa, khiến cho tay Lâm An cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy.

Mãi một lúc sau, đầu dây bên kia mới vang lên một tiếng bật cười khẽ. Lâm An còn tưởng mình nghe lầm rồi. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì người ấy là nói trước.

“Cậu gọi tôi là gì cơ?”

Lâm An ngây người.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp ở đầu đây bên kia lại vang lên, “Mới qua một đêm mà đối đãi đã khác biệt thế cơ à? Hửm? Thầy Lâm?”