Hôm sau hắn xuất viện về nhà, cảm giác không còn phải giận dỗi nữa khiến hắn thoải mái đến mức vui vẻ cả ngày, mọi người xung quanh đều được vui lây.
Mai Linh đỡ hắn ngồi xuống ghế, vốn dĩ người đã trải qua những sóng to gió lớn bao lần vào sinh ra tử như hắn thì vết thương trên vai này chẳng là gì, thế nhưng đây là cơ hội duy nhất để cô chú ý đến hắn, sao hắn có thể bỏ qua được.
- "Anh ăn cháo nha, vết thương của anh phải kiêng nhiều thứ lắm, không thể ăn tùy tiện được đâu".
Vừa đeo tạp dề vào người cô vừa nói, hắn nhìn cô đi tới đi lui trước mặt liền vui vẻ không thôi.
- "Theo ý em đi, em muốn nấu gì thì cứ nấu đó".
Tài liệu được gửi đến máy tính bảng của hắn liên tục, người đêm đó tông vào hắn đã chết từ trước do đột tử còn đám người đánh lén hắn vừa rồi cũng đã bắt được, quả nhiên đều là bọn đàn em của Hoàng Quân làm.
Hắn đọc xong liền cười khinh bỉ, thầm nghĩ đúng là lũ trẻ ranh nóng vội không biết tự lượng sức mình, chắc chắn là có người khác ở sau lưng giật dây để Hoàng Quân làm mọi việc nếu không với đầu óc của y sao lại nghĩ ra những trò mèo này được, nhưng đáng tiếc bọn chúng còn non và xanh lắm, hắn sẽ từ từ chơi chết bọn chúng.
Xóa hết những tin nhắn đó đi, trong đầu hắn dần tính toán cho kế hoạch sắp tới.
Mùi hương ngọt ngào nhanh chóng bay đến, xoa dịu cho những phiền muộn trong lòng.
Hoàng Phong bước đến ôm chầm lấy cô từ phía sau khiến cô giật mình đứng sững lại:
- "Anh đừng có cử động lung tung, em đụng trúng vết thương của anh bây giờ".
- "Không sao, anh ôm em một chút thôi".
Hắn gác cằm lên vai cô, một tay vòng qua eo cô siết lại, một tay bị thương buông thõng xuống, cảm giác yên bình này khiến hắn không dứt ra được.
Mai Linh hơi mỉm cười, cô yên lặng chờ hắn lên tiếng trước.
- "Thật ra, đêm đó anh không phải cố ý làm khó em, nhưng nhìn em niềm nở với Minh như vậy anh thấy không thoải mái lắm".
- "..."
- "Hôm đó anh đi với Minh, em biết mà, bọn anh đúng là có vào quán bar nhưng thật sự anh không có gì với ai khác ngoài em đâu, có thể là anh không cẩn thận để người khác đụng trúng..."
Lần này thì cô đậy nắp nồi cháo lại, quay người nhìn thẳng vào mắt anh, môi vẫn hơi mỉm cười dịu dàng.
- "Thật ra là có người ôm anh"
- "..."
- "Có định hôn... Nhưng anh không đồng ý nên đẩy ra rồi"
- "..."
- "..."
Ba mươi lăm năm sống trên đời hắn chưa từng mở miệng giải thích với ai nhiều như vậy đâu, sao cô vẫn không nói với hắn lời nào hết? Hay là hắn đã chữa lợn lành thành lợn què luôn rồi?!!!
Rốt cuộc thì Mai Linh cũng bật cười, cô nhón chân kéo đầu hắn xuống đặt lên cằm hắn một nụ hôn. Hoàng Phong sững sờ, hắn chưa từng thấy cô chủ động như vậy, người mà chỉ cần trêu ghẹo một tiếng liền đỏ mặt xấu hổ như cô nay lại bất ngờ hôn hắn, có thứ gì đó chạy loạn lên trong lồng ngực đang đập mạnh mẽ.
- "Anh nói với em những thứ này làm gì chứ?"
Cô nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu vẫn thản nhiên như vậy khiến hắn đoán không ra được cô đang nghĩ gì trong đầu.
- "Thật ra em chỉ muốn biết vì sao anh bị thương đến mức này, lần thứ nhất còn có thể là tai nạn, nhưng lần thứ hai đến mức này thì không bình thường nữa rồi".
Mai Linh hít vào một hơi nhìn chằm chằm đến bả vai đang băng bó của hắn.
- "Em không muốn ép buộc anh, nếu anh không tiện nói cũng không sao hết, em chỉ hy vọng anh lần sau đừng để em nhìn thấy trên người anh xuất hiện vết thương nữa, em không chịu được".
Nói rồi cô quay người lại khuấy nồi cháo, người đàn ông phía sau cô vẫn đứng đó thế nhưng chỉ có hắn biết trong lòng mình đã tê dại đến mức nào. Cảm giác được cô giận dỗi vì để bản thân bị thương kỳ diệu đến mức hắn không thể nào nói nên lời, có thứ gì đó như dòng nước ấm chứa đầy dưỡng chất thấm vào tim hắn, ruột gan cũng như bị ai xoắn thành một đống không rõ hình dạng.
Người con gái bình thường này mang đến cho hắn những cảm xúc hắn chưa từng được cảm nhận qua, để hắn được đắm chìm trong những thứ ngọt ngào nhất thế gian. Giây phút đó, hắn chợt nghĩ hóa ra sau bao nhiêu năm chịu đựng đủ đau khổ, cuối cùng ông trời cũng ban cho hắn chút phước lành, cho phép hắn được đón nhận những điều mà hắn không thể nghĩ đến.
Hoàng Phong lại ôm chầm lấy cô, lần này thì cô mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, làn tóc thơm ngát quấn lấy mùi Long Diên Hương trên người hắn.
- "Bây giờ anh không thể nói với em tất cả mọi thứ được, nhưng anh hứa, khi mọi việc ổn thỏa anh sẽ kể cho em nghe, còn chuyện em vừa nói, anh sẽ cố hết sức để không bị thương nữa, anh hy vọng em sẽ không giận anh".
Hắn nhắm mắt, khẽ thì thầm bên tai cô, mong chờ một lời hồi đáp, thế nhưng một lúc lâu sau hắn vẫn không nghe được cô trả lời gì, cho đến khi mở mắt ra hắn mới nhìn thấy nụ cười mềm mại nơi khóe môi cô. Ở nơi sâu nhất, cô vẫn luôn âm thầm hồi đáp lại hắn, chỉ cần hắn quay đầu đều sẽ nhìn thấy được.
Buổi tối trước khi đi ngủ, hắn một mực muốn đổi chỗ với cô, bình thường cô sẽ nằm bên trái hắn nằm bên còn lại, nhưng hôm nay vai trái đang bị thương, hắn không thể cử động nhiều được, đồng nghĩa với việc không thể quay sang ôm cô hay làm bất cứ gì khác được, đợi lúc cô đang đi tắm hắn liền nằm xuống chỗ cô, đến khi cô đi ra nhìn thấy thì ngạc nhiên hỏi:
- "Sao hôm nay anh nằm chỗ em?"
- "Vai trái của anh đang bị đau, nằm chỗ cũ không tiện".
Hắn dùng lý lẽ hết sức thuyết phục của mình đáp, Mai Linh cảm thấy hắn nói có lý, cô liền gật đầu:
- "Cũng đúng, nếu vậy anh nằm ở đây đi, em sẽ qua phòng khách nằm, em cũng sợ tối ngủ đụng trúng vết thương của anh nữa".
Dứt lời, cô định lấy điện thoại ở đầu giường rời đi, hắn thấy vậy liền bật dậy, vết thương bị động mạnh liền nhói lên, cảm giác đau nhức khiến hắn phải ôm lấy vai trái.
- "Sao vậy anh?"
Mai Linh vội chạy đến bên cạnh hắn, cô hoảng hốt bật sáng đèn, nhẹ nhàng cởi áo hắn ra kiểm tra:
- "Để em xem thử cho, anh đừng nhúc nhích".
May mà vết thương không bị sao, chỉ có một ít máu thấm lên mặt băng trắng, cô vén tóc cẩn thận nhìn tới nhìn lui, đến khi chắc chắn rằng hắn hoàn toàn không bị sao nữa mới yên tâm thở phào.
- "Anh cẩn thận một chút, vết thương sâu khó lành anh đừng tự ý làm..."
Hắn bất ngờ nắm chặt tay cô, một nụ hôn rơi xuống nơi đỉnh đầu, hắn dùng tay còn lại nâng cằm cô lên, ánh mắt dịu dàng như rót mật khiến cô tưởng chừng mình đã chết chìm trong bể tình của hắn, khi hai cánh môi áp sát vào nhau, hắn kéo cô vào lòng, để cô tựa người vào lồng ngực hắn, làn da rắn chắc của hắn nóng hổi, ma sát với da thịt nõn nà mát lạnh của cô qua một lớp vải.
Mai Linh chưa bao giờ là đối thủ của hắn, cô bị hắn hôn đến đầu óc mơ màng, thần trí rối loạn, đến lúc hắn nhìn thấy cô sắp ngất đi vì thiếu không khí thì mới không cam lòng mà buông cô ra, để cô dựa vào vai hắn thở dốc, bên dưới, người anh em đang rục rịch ngẩn đầu.
Tầm mắt của hai người đều tụ vào cùng một điểm. Mai Linh bối rối ngẩn đầu nhìn, gương mặt cô đỏ bừng lên vì ngại ngùng.
- "Anh, anh đang, đang bị thương".
Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp đó khiến hắn bật cười, một ngón tay cuốn lấy lọn tóc của cô trêu chọc:
- "Anh biết".
- "Vậy nên..."
Vậy nên không thể hoạt động mạnh được, không thể làm chuyện đó lúc này được, cô biết rất rõ điều đó nhưng lúc này hắn lại đang bắt lấy tay cô đặt vào nơi cộm lên của mình. Mai Linh cắn môi bối rối.
- "Anh, anh bỏ tay, bỏ tay em ra đi, mà".
Giọng cô nhỏ dần, lí nhí trong cuống họng, cảm giác xấu hổ xông đến, vậy mà hắn lại cởi hẳn khóa kéo ra, giải thoát cho thứ đang đứng sừng sững trước vẻ mặt ngỡ ngàng của cô.
- "Bây giờ anh khó chịu lắm, phải làm sao đây?"
Hắn đáng thương nhìn cô hỏi, thật ra vẻ mặt đó với thân hình cường tráng của hắn hoàn toàn không hợp nhau nhưng người đối diện hắn lúc này là Mai Linh, là người sẵn sàng vì hắn làm mọi việc.
- "Vậy, vậy, anh, anh muốn thế nào?"
- "Khẩu giao cho anh đi".
Mục đích cuối cùng cũng chỉ có như vậy, hắn chăm chăm quan sát kỹ nét mặt của cô, nhìn đến những biến hóa lúc xanh lúc đỏ, tuy cô không được tiếp xúc nhiều với những thứ này nhưng điều hắn nói cô vẫn hiểu được, cảm giác như có thứ gì đó đang đè vào cuống họng mình.
- "Nhưng em, em không biết..."
Cô bối rối nói, nhìn hắn khó chịu cô không đành lòng còn bắt cô làm chuyện này thì cô không làm được.
- "Anh sẽ chỉ cho em, không sao đâu".
Hắn xoa nhẹ đầu cô, từ từ ấn cô xuống đối diện với thứ to lớn đó của hắn, mấy ngày không được cùng cô thân mật, cảm giác như hắn sắp nổ tung rồi.
Mai Linh hít vào một hơi, khẽ nuốt nước bọt, mùi tanh nồng xộc vào mũi khiến cô khó chịu, nhìn đến kích cỡ to lớn đó của hắn cô cảm thấy miệng mình như sắp bị xé toạc.
- "Em liếm nó trước đi, cẩn thận đừng cà răng vào".
Nghe hắn nói, cô hơi chần chừ một lúc rồi mới chầm chậm vươn lưỡi ra, đầu lưỡi non mềm chạm vào phần thân thô cứng khiến hắn thở ra một hơi.
Cô nhăn mặt, vị mặn mặn này lạ quá.
Hoàng Phong tiếp tục xoa đầu cô, dỗ dành:
- "Nào, tiếp tục đi em".
Cô lại một lần nữa mở miệng, đầu lưỡi liếm láp thân "gậy" to dài, vụng về trúc trắc, khi cô liếm lên đến đỉnh cự vật, hắn suýt chút nữa thì không kìm lòng nỗi, chính vì sự ngây ngô đó vô tình chạm vào những điểm nhạy cảm khiến hắn tưởng như mình đã ra đến nơi.
Khi thứ nam tính đó của hắn bị cô liếm đến ướt sũng thì hắn mới nâng đầu cô lên một chút, để cô giữ lấy phần gốc khẽ tuốt lộng.
- "Em ngậm nó đi, đừng có cắn".
Giọng hắn trầm khàn, dục vọng đã dâng tràn nơi đáy mắt.
Mai Linh ngoan ngoãn mở miệng, nhưng chỉ ngậm được đến một nửa cây thì đã chạm đến cuống họng của cô, cảm giác buồng nôn dâng trào khiến cô nhíu mày, hai mắt long lanh thấm lệ.
Cực kỳ khó chịu.
- "Nào, bé ngoan, em giỏi lắm, mau lên, chuyển động đi".
Hắn nóng lòng thở ra từng hơi, theo nhịp tay của hắn, cô liên tục phun ra nuốt vào cự vật ngày càng to ra trong miệng, phần dưới thân không thể ngậm hết thì liên tục xốc lộng.
Tiết tấu ngày càng nhanh, khoái cảm dâng trào khiến hắn như chìm đắm trong cảm giác khác lạ, nhìn người con gái đang quỳ phục dưới thân hầu hạ mình, cảm giác chiếm hữu càng lấn át mạnh mẽ, hắn muốn giam cầm cô, xích chặt cô bên cạnh hắn cả đời.
Mai Linh bị thứ to lớn của hắn đè ép đến không thở nổi, quai hàm cô mỏi nhừ, miệng như sắp bị nứt toạc ra, không biết đến bao nhiêu lâu thì đột nhiên hắn ấn chặt cô xuống khiến cho phần đầu dương v*t đè sát xuống cổ họng cô, cảm giác buồn nôn dâng tràn khiến cô mở to mắt, lệ nóng thi nhau chảy ra, cô có thể cảm nhận được những nhịp đập mạnh mẽ từ đường gân trên thân dương v*t, bất chợt, một dòng tinh dịch nồng đậm bắn thẳng vào miệng cô, phần lớn đã bị cô không cẩn thận nuốt xuống, số còn lại vẫn nằm trong miệng, một ít tràn ra khóe môi.
Hắn ở trên ngửa đầu thỏa mãn, đợi khi hắn buông tay ra cô lập tức ngồi dậy ôm miệng ho sù sụ, cảm giác cuống họng như vẫn bị thứ gì đó chèn vào, mùi vị tanh nồng tràn ngập trong vòm miệng.
Đây đều là do cô cam tâm tình nguyện làm cho hắn, không có giận hờn, không có oán trách.
Hoàng Phong vội kéo cô vào lòng để cô nằm trên người hắn, đầu gác nơi ngực phải ho từng tràn. Hắn giúp cô vuốt lưng nhuận khí, khoái cảm đi qua để lại một nỗi hối hận trong lòng, nhìn cô yếu ớt co người khó chịu vì mình mà hắn cảm thấy bản thân tội lỗi không thôi, cô bé ngốc này toàn bị hắn bắt nạt.
- "Xin lỗi em".
Hắn liên tục xoa xoa lưng cho cô, những nụ hôn rơi xuống mặt cô thật nhẹ, cô vẫn còn thở dốc nhưng cơn ho đã ngừng.
- "Có phải khó chịu lắm không, để anh lấy nước cho em".
- "Không, đừng, để em, để em tự lấy cũng được, đừng động, coi chừng vết thương".
Cô yếu ớt nói, tự mình đứng dậy đi qua bàn trà trong phòng rót nước uống rồi lại vào nhà vệ sinh rửa mặt, nghe thấy tiếng xả nước từ bên trong vọng ra, hắn đột nhiên cảm thấy căm tức chính bản thân mình, sao lại có thể chỉ vì dục vọng ích kỷ mà khiến cô khó chịu như vậy chứ, cô còn mới vừa khỏi bệnh không lâu.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của hình ảnh tương phản trong gương, cô ngạc nhiên không còn nhận ra chính mình nữa, lần đầu tiên nếm trải thử cảm giác được yêu một người không ngờ lại có nhiều xúc cảm đến như vậy, đời này, kiếp này, chỉ sợ hắn sẽ trở thành người đặc biệt nhất trong lòng cô, dù cho hai người chắc chắn không thể nào có kết quả.
Đợi khi bình tĩnh hơn, Mai Linh trở lại giường vặn nhỏ đèn ngủ, hắn nhìn cô, vội lên tiếng:
- "Em ngủ ở đây đi, sẽ không sao đâu".
Thấy cô chần chừ chưa đáp hắn lại nói:
- "Ngủ cùng anh đi, mấy đêm rồi em chưa ôm anh ngủ".
Cô nghe vậy thì mỉm cười nằm xuống giường, hắn mở tay để cô gối đầu lên ngực mình, một lúc sau, nghe tiếng hít thở đều đều từ người bên cạnh, Mai Linh chầm chậm mở mắt, khẽ nhìn hắn một lúc cô thầm nghĩ, hóa ra khi mình có tình cảm với ai đó, thì dù cho họ muốn mình làm gì đi nữa thì bản thân cũng sẽ vì họ mà dốc sức làm, không hề có bất cứ oán trách nào, bảo sao, người ta vẫn nói tình yêu là thứ diệu kỳ nhất.
Nở nụ cười hạnh phúc, cô vùi đầu vào cổ hắn, bắt lấy mùi Long Diên Hương quen thuộc chầm chậm chìm vào giấc ngủ.