Rơi Vào Lòng Anh

Chương 52: Tìm em



Người đàn ông điên cuồng hất tung mọi thứ trong căn biệt thự, hơi thở nặng nhọc, gương mặt bi thương nhuốm màu đau đớn, nơi bàn tay run rẩy đang chống trên chiếc bàn dài không ngừng tuôn máu, thế nhưng hắn vẫn mặc kệ mà thét lên:

- "Tìm, tìm tiếp cho tao, tìm đến khi nào ra thì thôi, MAU LÊN".

Những tên đàn em đang đứng xung quanh đó ngay lập tức răm rắp làm theo, kẻ hiện tại trước mặt bọn họ đã hóa thành quả bom nổ chậm, có thể phát nổ bất kỳ lúc nào, đôi mắt đỏ rực tựa hai đốm lửa đang hừng hực cháy khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Hắn có thể không cuống được sao. Đã gần nữa tháng trôi qua, vậy mà một chút tin tức về Mai Linh cũng không có, mỗi lần hắn cho người đi tìm là mỗi lần hắn lại nhận về thất vọng, nếu như cứ còn tiếp tục như vậy, hắn sợ chính bản thân cũng không chống đỡ nổi.

Lúc căn nhà trống rỗng chỉ còn lại riêng mình, Hoàng Phong khi này mới có thể cố sức bình tĩnh lại, hắn đỡ người dậy, bước đi giữa đống đổ nát, bàn chân đã phủ đầy vết thương từ những mảnh vỡ, thế nhưng hắn vẫn mặc kệ đau đớn, tựa như không hề cảm nhận được chúng.

Đến trước căn phòng quen thuộc, người đàn ông lưỡng lự không dám đưa tay mở cửa, hắn biết, đây là nơi vẫn còn nguyên vẹn nhất trong nhà, tất cả mọi thứ ở xung quanh có vỡ nát đến như thế nào thì nơi này vẫn sẽ được giữ lại, trở thành một phần sạch sẽ nhất trong tầm mắt hắn, hệt như chủ nhân của nó vậy.

Hít sâu một hơi, giống như đã dùng hết sức của mình, Hoàng Phong nặng trình trịch chậm chạp mở cánh cửa hé ra, mùi hương quen thuộc nhàn nhạt trong không khí khiến cho vành mắt nhanh chóng hun đỏ.

Mỗi một cảnh sắc bên trong vẫn còn đây, bàn trang điểm vẫn còn đầy ắp đồ dùng, chiếc lắc chân cùng sợi dây chuyền vẫn đặt ở đó, ga nệm trắng tinh vẫn được vuốt phẳng, lễ phục hắn mua cho cô vẫn treo ở vị trí cũ, thế nhưng, người đã sớm không còn bên cạnh hắn nữa rồi.

- "Mai Linh...Rốt cuộc em đang ở đâu, làm ơn cho anh biết đi".

Người đàn ông mệt mỏi nằm vật giữa giường, tầm mắt chăm chăm đặt ở bức ảnh lớn đang treo phía đối diện, trong tấm hình ấy, người con gái của hắn vẫn đang e thẹn đứng trong lòng hắn, gương mặt đỏ bừng, môi cười xinh như hoa.

Hoàng Phong giễu cợt nghĩ, đều là tại hắn tự làm tự chịu, ngày trước Mai Linh một lòng muốn được hàn gắn để ở bên cạnh hắn thì hắn lại không tin, bây giờ mặc cho hắn có nhớ nhung đến cách mấy, có thảm hại đến cách mấy, cô vẫn kiên quyết không xuất hiện. Trong phút chốc, điều đó khiến cho hắn không khỏi bật cười:

- "Haha, đáng đời mày lắm, đáng đời mày ngu đần, có mắt như mù, haha".

Tiếng cười lanh lãnh vang lên tựa như những âm thanh sắc bén đang đâm vào lồng ngực hắn, cho đến khi cuống họng khô khốc, đôi môi nhợt nhạt méo xệch, người đàn ông mới như kẻ mất hồn mà không ngừng lẩm bẩm:

- "Bé ngoan, có phải em đang trừng phạt anh không? Bao giờ cảm thấy hả giận rồi, có thể để anh gặp lại em một chút không? Anh biết lỗi của mình rồi, anh thật sự rất nhớ em..."

Tựa như nài nỉ van xin, hắn hiện tại không còn quan tâm đến thể diện của mình nữa, phản bội hắn cũng được, không phản bội cũng tốt, chỉ cần cô xuất hiện, hắn nhất định sẽ sửa chữa sai lầm của bản thân, đền bù cho cô gấp trăm gấp ngàn lần.

Trái ngược với dáng vẻ ảm đạm bi thương ở trong căn biệt thự, nơi Mai Linh đang đứng lại đầy hương hoa cỏ cây, không khí thiên nhiên trong lành mát mẻ, gió nhè nhẹ thổi qua, nắng nơi vòm lá rơi xuống khe khẽ, mọi thứ ở đây đều khiến cho người ta dễ chịu.

- "Bà nội, đây là trà con vừa pha, nội uống thử đi".

Mai Linh khom người, lễ phép đặt tách trà đến trước mặt người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên chiếc ghế mây mà cô gọi là bà nội, sau đó nhẹ nhàng đứng tránh sang một bên, đôi mắt lấp lánh trở về dáng vẻ tinh khiết nhất, phiền muộn khi đó đã sớm không còn nữa.

Bà nội cười hiền quay sang nhìn cô:

- "Ở đây chỉ có hai người chúng ta, con cần gì phải giữ lễ với nội, mau, lại đây ngồi với nội nào".

Được bà nội cho phép, Mai Linh liền bước đến chiếc ghế mây còn lại rồi vuốt mép váy ngồi xuống, lưng giữ thẳng, bàn tay đặt ngay ngắn nơi đầu gối. Bà nội thấy vậy liền bật cười hài lòng:

- "Mai Linh của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan ngoãn".

Nghe vậy, Mai Linh liền thẹn thùng đỏ mặt, cô dịu dàng mỉm cười, tầm mắt rơi xuống những bông hoa mọc dại dưới chân Sau khi nhấp môi một ngụm trà thơm, người bà ngồi trước mặt cô lại đột nhiên từ tốn hỏi:

- "Mai Linh trong lòng đã có ai chưa?"

Một câu này khiến cho cô thoáng chốc ngây người, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt kiêu ngạo của người đàn ông khiến cho mình yêu đến chết đi sống lại, thế nhưng mau chóng dập tắt đi dòng hồi tưởng đó, lấy lại dáng vẻ điềm đạm, cô mỉm cười đáp:

- "Bà nội, con vẫn còn nhỏ, vẫn còn sớm mà".

Bà nội nghe cô nói xong liền thở ra một hơi, chống ghế đứng dậy, bà đưa một tay về phía cô, biết ý, Mai Linh lập tức đỡ lấy bà, hai người chậm rãi đi dạo xung quanh vườn cây, suốt cả đoạn đường không ai nói gì, cho đến lúc đã xuống đến phía dưới đồi, khi này, bà mới quay sang cháu gái mình rồi hỏi:

- "Nội nghe nói ở nhà ngoại đã sắp xếp hôn sự cho con?"

- "Dạ phải".

Mai Linh mím môi đáp.

- "Con cảm thấy thế nào?"

Dưới ánh mắt chăm chú của bà nội, Mai Linh im lặng một lúc lâu rồi chỉ có thể cúi đầu đáp:

- "Dù sao đây cũng là ý của người lớn, con chỉ là phận con cháu, sao có thể dám không nghe theo được ạ".

- "Sao lại vậy..."

Bà nội nghe cháu gái mình trả lời xong thì buồn rầu than một tiếng, trên gương mặt đã xuất hiện những vết chân chim, người phụ nữ lớn tuổi khẽ nhíu mày thở dài.

- "Ngày trước cũng chỉ vì sự cay nghiệt và cổ hủ của người lớn hai bên mà đã khiến cho cha mẹ con đều phải chịu cảnh dang dở, bây giờ cha con đã mất rồi, bà nội cũng không biết phải làm cách nào để bù đắp cho mẹ con, nếu như bây giờ mẹ con có thể đi thêm bước nữa, nội cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng Mai Linh, nội chỉ có một mình Mai Linh là cháu gái, nội mong Mai Linh của nội sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, không vì ai cả, chỉ vì con thôi".

- "Bà nội..."

- "Nội lớn tuổi rồi, lại ở nước ngoài thỉnh thoảng mới về Việt Nam, khoảng cách xa xôi không thể nào thường xuyên gặp được con, nội chỉ mong trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy con được hạnh phúc".

- "Nội đừng nói như vậy mà, nội vẫn còn khỏe, vẫn sẽ sống lâu trăm tuổi với tụi con".

Mai Linh hai mắt hoen đỏ quay sang nhìn người bà của mình, đôi môi đỏ ửng mím chặt, thấy vậy, bà nội cười hiền, vỗ nhẹ lên bàn tay mềm mại của cô:

- "Đời mà con, đâu ai biết trước được chuyện gì, cho nên nội mới nói Mai Linh phải sống thật tốt, thật vui vẻ, sống theo ý mình, chỉ cần không làm việc sai trái thì con hãy cứ là chính con, mỗi người chỉ được sống một lần, dù là vui sướng hay đau khổ thì cũng là một lần duy nhất, ai có thể đảm bảo cho chúng ta có kiếp sau, mọi quyết định đều là ở Mai Linh, nhưng con hãy nhớ, dù thế nào thì nội cũng chỉ mong con tìm được hạnh phúc".



Nói xong, bà nội lại vỗ lên tay cô mấy cái rồi xoay lưng đi vào nhà, người giúp việc bên trong thấy vậy thì nhanh chóng bước đến đỡ lấy bà, cả khoảng vườn rộng lớn chỉ còn lại Mai Linh.

Cô đi bộ dọc theo sườn đồi, ngắm nhìn rừng thông bao la, gió thổi qua từng cơn mát lạnh, chiếc khăn choàng quấn quanh cổ không ngăn được những cơn buốt giá len lỏi vào da thịt ấm nóng.

Thật ra trước khi đến đây, Mai Linh cũng đã từng trở về nhà, cô dự định sẽ thử nói chuyện lại với mẹ một lần nữa xem sao, thế nhưng đáng tiếc, lần này thái độ của mẹ và ông ngoại lại càng gay gắt hơn, mọi thứ đã bắt đầu vượt khỏi ngoài tầm kiểm soát của cô, hoặc là cô bắt buộc phải kết hôn cùng Quang Nam, hoặc là từ đây cô sẽ bị gạch tên ra khỏi gia phả, ngay cả mẹ cũng muốn lấy cái chết ra uy hiếp cô phải làm theo, may mắn ngay tại thời điểm dầu sôi lửa bỏng đó bà nội đang ở nước ngoài thông báo đã về nước, muốn cô lên Đà Lạt ở cùng bà, nếu không, Mai Linh sợ rằng bản thân sẽ bị ép đến phát điên mất thôi.

Tình cảm sau bao lâu trong phút chốc tan thành mây khói, lý tưởng tự do vừa được thắp lên nhanh chóng bị lật đổ, ngay cả quyền quyết định cũng không có, Mai Linh cảm giác, tất cả mọi thứ xung quanh như đang ép buộc cô phải tuân theo những quy tắc đã được đặt ra.

Mặc dù bà nội nói rằng nên nghe theo quyết định của bản thân, thế nhưng, điều mà bản thân cô muốn, đâu phải nói quyết là sẽ quyết được, vẫn còn nhiều thứ hệ quả phía sau kéo theo đằng đẵng, chưa nói đến, lỡ như ngay tại thời khắc đó quyết định của cô là đúng, nhưng còn tương lai, ai có thể chắc chắn rằng tất cả sẽ là vĩnh cửu.

"Mọi thứ luôn thay đổi, có một điều không bao giờ thay đổi đó là sự thay đổi".

Phía xa xăm, mặt trời đã bắt đầu lặn, từng tia ánh sáng như những niềm hy vọng cũng bắt đầu tắt dần, nhiệt độ xung quanh xuống thấp, hơi lạnh tựa như một chiếc chăn khổng lồ bao trùm khắp nơi.

Thành phố đã thắp đèn.

Mai Linh ngẩn đầu nhìn ngôi biệt thự ở trên đồi cũng đã rực sáng, có lẽ bà nội đang đợi cô về ăn cơm rồi.

Đá nhẹ quả thông dưới chân để nó lăn trên mặt cỏ, cô mím môi hít sâu một hơi căng tràn lồng ngực, mùi cỏ cây thấm đượm khiến đầu óc người ta không khỏi thư thái, có thể vì lẽ đó mà tâm trí cũng có phần buông lỏng.

Thôi vậy, đời mà, ai mà biết trước được, nhưng ít ra, tương lai sau này dù có thế nào, dù cho người mà cô luôn đặt tại một vị trí quan trọng có bị phủ bụi mờ năm tháng, thì tại thời khắc đó, giữa nơi phồn hoa đô hội, cô rốt cuộc cũng từng tìm được một tấm chân tình khiến mình hạnh phúc nhất, mãn nguyện nhất.

Trước cửa căn biệt thự, một bóng người áo quần nhếch nhác, đầu tóc bù xù, trên người còn đang mặc bộ đồ bệnh nhân không ngừng điên cuồng gào thét:

- "Cho tôi gặp anh Phong, tôi muốn gặp anh Phong, làm ơn cho tôi gặp anh ấy đi".

- "Sao cô ta lại ở đây, mau gọi cho người ở bệnh viện đến đây".

Một tên đàn em đứng gác trước cổng khó chịu nhíu mày, hắn ta liền quay vào trong nói với những tên khác, nghe vậy, người phụ nữ sợ hãi trợn mắt lắc đầu:

- "Không, không tôi không về đó đâu, tôi không bị điên, tôi không bị điên".

Thế nhưng dù cho cô ta có vùng vẫy đến cách mấy thì cũng không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể rú lên từng hồi như con thú dữ, giờ khắc này, ai nhìn thấy cô ta cũng sẽ cho rằng đây là một người đàn bà điên.

Rất nhanh sau đó bác sĩ và y tá ở bệnh viện tâm thần đã có mặt, dưới sự cưỡng chế của tất cả mọi người, Huyền My bị ép buộc trở về lại nhà thương điên, trước khi bị tống vào xe, cô ta chỉ kịp thời thấy được ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông đang đứng trên lầu nhìn về phía mình.

Phải, kẻ đã dùng quyền lực để tống cô ta vào trại tâm thần chính là Hoàng Phong.

Đây là những gì mà cô ta phải trả giá khi dám hợp tác cùng đám người ở nhà chính để ra tay với hắn.

Không cần biết vì lý do gì, nhưng nhất định sẽ phải chịu kết cục thảm khốc.

Ngay cả Hoàng Lan vì muốn trả thù cho Hoàng Quân và đứa con đã mất trong bụng, cũng không tránh khỏi số phận khi cũng bị hắn sai người mang ra nhốt ở nước ngoài.

Duy chỉ có một mình Quang Nam, hắn không thể hiểu được thế lực nào ở đằng sau đã giúp cho anh ta luôn thoát khỏi nanh vuốt của hắn.

Không chỉ vậy, anh ta còn có thể một tay che trời, năm lần bảy lượt khiến cho Hoàng Phong đứng ngồi không yên.

Tung hoành bao lâu nay, hắn rốt cuộc cũng tìm được kình địch của mình, điều đáng nói là kẻ đó lại thua hắn gần cả chục tuổi.

Vậy là từ nay không chỉ mỗi nhà chính, đối địch với hắn lại xuất hiện thêm một tên đáng sợ hơn.

Hơn ai hết, Hoàng Phong thấy rõ trong ánh mắt của Quang Nam có bao nhiêu phần không cam lòng.

Vì Mai Linh, mục tiêu hiện tại của Quang Nam đã là khiến cho Hoàng Phong hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, để cô chỉ thuộc về mỗi anh ta.

Một đêm nữa lại trôi qua, Hoàng Phong lại vùi mình vào chiếc váy vẫn còn vương lại mùi thơm da thịt của Mai Linh, hắn nhớ cô đến độ đã bắt đầu xuất hiện ảo giác.

- "Anh à, sao anh vẫn còn nằm đây?"

Người con gái khiến hắn ngày nhớ đêm mong giờ đây đột ngột xuất hiện trong mắt hắn, cô đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của hắn, gương mặt xinh xắn vẫn nở nụ cười dịu dàng, đôi lún đồng tiền ẩn ẩn sau hai bầu má tròn trịa.

Hoàng Phong ngây người ra nhìn.

- "Nào, mau dậy ăn sáng đi, em đã chuẩn bị đồ ăn cho anh rồi, chẳng phải anh nói hôm nay công ty còn có cuộc họp quan trọng sao? Nếu không mau lên anh sẽ bị trễ giờ đó".

Mai Linh nói xong liền khúc khích cười, hương thơm ngọt ngào quấn quanh chóp mũi của hắn, khiến cho trái tim trong lồng ngực không ngừng đập liên hồi. Còn chưa kịp vươn tay chạm vào cô, nỗi đau đớn của thể xác khi bị rơi xuống khỏi giường khiến hắn nhanh chóng choàng tỉnh khỏi mộng đẹp.

Chẳng có Mai Linh nào trở về cả, chỉ là hắn đang nằm mơ thôi, là hắn tự mình dệt nên mộng ảo.

Mờ mịt nhìn một vòng xung quanh căn phòng lạnh lẽo, hắn không buồn ngồi dậy khỏi mặt đấy, đặt bàn tay to lớn che đi tầm mắt, Hoàng Phong đau đớn cười một tiếng, ngực trái như bị ai nện vào thật mạnh.

Hắn thật sự nhớ cô đến sắp điên rồi, nếu còn không tìm được, thể nào hắn cũng phát điên mất thôi.

Trong căn biệt thự được thiết kế có không gian mở, người con gái đang ngồi bên bệ cửa cắm từng cành hoa cẩm tú cầu vào bình, những ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng nâng niu từng nhành hoa, mái tóc mượt mà được xõa sang một bên, nắng ấm từ phía ngoài rọi vào, phát họa lên bức chân dung yên bình mà đẹp đẽ.

- "Mai Linh".

Giọng của bà nội ở phía sau vang lên khiến cho cô vội vàng quay lại, bà nội đang được người giúp việc đỡ xuống cầu thang, trên môi vẫn đang nở nụ cười hiền hậu.



- "Bà nội".

Mai Linh nhẹ nhàng đỡ lấy tay bà, chiếc váy hoa nhí cổ điển kín đáo khiến cho người con gái càng thêm phần đoan trang, vạt váy lay động theo từng bước chân của cô.

- "Hôm nay bà nội muốn đi chợ, con đi với nội có được không?"

Bà nội mỉm cười nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, mặc dù hai người rất ít khi gặp nhau, nhưng trong số bảy đứa cháu của mình, bà chỉ có một mình Mai Linh là cháu gái, cô là chị cả mà lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện được lòng người, thế nên là đứa cháu mà bà thương nhất, dù ở cách nhau nữa vòng trái đất, nhưng Mai Linh là người thường xuyên được bà gọi điện hỏi thăm hơn.

- "Được ạ, để con đưa nội đi".

Mai Linh mỉm cười lễ phép đáp, sau đó cô nhìn sang người giúp việc đang đứng gần mình rồi dặn dò:

- "Em đưa nội đi chợ, chị cắm tiếp giúp em lọ hoa đó rồi đặt nó ở bàn bếp giùm em nhé!"

- "Dạ".

Người giúp việc ở đằng sau cúi đầu đáp, lúc này Mai Linh mới quay lại phía bà của mình, dịu dàng nói:

- "Mình đi thôi nội".

Vì ở ngay dưới chân đồi có một khu chợ nhỏ nên cô và bà nội chỉ cần đi bộ một lúc là đến, không ngờ Mai Linh chân trước vừa bước đi, chân sau đã có người tìm đến cửa.

Người làm vườn của căn biệt thự này thường được gọi là ông Năm, ông đã ngoài sáu mươi, tính tính trung hậu thật thà, vì là người hiền lành nên được bà nội giữ lại để chăm sóc vườn tược đến tận bây giờ. Hôm nay đương lúc lúi húi cắt tỉa cây cảnh, chợt ông nghe thấy có tiếng ai gọi ở ngoài cổng:

- "Bác ơi, cho tôi hỏi một chút".

Ông Năm ngước lên nhìn rồi nhanh chóng bước ra:

- "Các cậu tìm ai?"

Trước mặt ông là hai người thanh niên đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai rằn ri, mang quần jean, khoác áo gió, trong tay đang cầm một bức ảnh đang đứng ngoài cánh cửa sắt.

- "Chào bác".

Hai người gật đầu với ông Năm, một người trong số đó chìa bức hình ra rồi hỏi:

- "Bác cho tôi hỏi, bác có biết hay từng gặp người trong bức hình này bao giờ chưa?"

Xuyên qua cánh cổng sắt, ông Năm nhíu mày nhận lấy tấm ảnh mà người thanh niên đưa, lúc đã thấy rõ, ông liền thảng thốt kêu lên:

- "Đây là cô Mai Linh mà, sao mà các cậu lại có tấm hình của cô?"

Ngay lập tức, hai người thanh niên quay sang nhìn nhau, nén lại vẻ vui mừng, người thanh niên kia bình tĩnh đáp:

- "Tụi con là bạn học của Mai Linh, hiện tại cô ấy có đang ở nhà không bác?"

Nghe nói là bạn học của cô chủ, ông Năm cũng thả lỏng hơn, tuy vậy ông cũng không có ý định sẽ mở cánh cửa này ra, dù sao không có cô ở đây, ông cũng không dám tự ý hành động.

- "Ờ cô Mai Linh đi ra ngoài với bà chủ rồi, chắc là một chút nữa mới về đó, hai cậu có muốn tôi gọi cho cổ về liền không?"

- "Không cần đâu bác, nếu vậy ngày mai tụi con sẽ quay lại tìm cô ấy sau, xin phép bác".

Nói xong hai người thanh niên gật đầu chào ông Năm rồi ra về, nhìn thấy cả hai đã đi xa, ông Năm lúc này không nghi ngờ gì mà quay vào bên trong làm tiếp công việc đang dang dở, chỉ là ông không biết, sau cuộc nói chuyện ấy, xung quanh căn biệt thự này đã bắt đầu có người luôn theo dõi.

- "Cái gì? Tìm được rồi?"

Hoàng Phong ngồi trong văn phòng ở công ty sau khi nhận được tin tức của đàn em thì như người nghèo bắt được vàng, ánh mắt hắn sáng rực, dáng vẻ luống cuống như kẻ ngốc, hoàn toàn mất đi hình tượng oai phong lẫm liệt thường ngày.

Vì hưng phấn mà cả cơ thể hắn run lên không ngừng, nụ cười vui vẻ đã lâu rồi mới xuất hiện lại trên đôi môi mỏng bạc tình.

- "Mau, mau đưa tao đến đó, nhanh lên".

Nói xong, hắn mặc kệ tất cả mà cùng mấy tên đàn em xông ra bên ngoài, tiếng cười thỏa mãn khiến người ta không khỏi lạnh gáy, ngay cả Minh đang làm việc ở tầng dưới cũng bị hắn dọa cho nổi hết da gà.

Mai Linh đỡ bà nội ngồi xuống chiếc ghế trong vườn, người làm bưng ra hai tách trà atiso vẫn còn ấm nóng, dù sao khí hậu ở đây cũng thoáng đãng mát mẻ, ngoài việc có hơi mỏi chân một chút vì phải leo dốc thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ngay lúc hai bà cháu đang chuyện trò vui vẻ, ông Năm liền đi đến nói:

- "Cô Mai Linh, khi nãy có hai người thanh niên đến tìm cô, họ có nói họ là bạn của cô, vì lúc đó cô không ở nhà nên họ hẹn lại ngày mai sẽ đến".

Nghe vậy, Mai Linh thoáng ngờ vực, cô ngẩn đầu nhíu mày hỏi:

- "Họ nói họ là bạn của con hả chú?"

- "Dạ phải".

Khi thấy ông Năm gật đầu khẳng định với mình, Mai Linh lại càng cảm thấy đáng nghi hơn. Bạn? Bạn nào? Cô có bạn khác giới nào mà tìm đến tận đây?

Đột nhiên, một luồng suy nghĩ thoáng qua khiến cô giật mình đến độ siết chặt tay vịn của ghế.

Có khi nào, đó là người của hắn không?