- "Mai Linh, Mai Linh, con làm gì mà ngồi thừ người ra vậy?"
Giọng nói của bà nội kéo cô quay về thực tại, Mai Linh lúc này mới nhận ra mình đã lơ đãng quá lâu bèn lúng túng giải thích:
- "A, dạ, không có gì đâu nội, con, con chỉ là hơi nhập tâm suy nghĩ một chút thôi".
- "Suy nghĩ cái gì mà nội nói con cũng không nghe dữ vậy?"
Bà nội ngoài miệng tuy buông lời trách móc, thế nhưng thật tâm lại là mắng yêu cô cháu gái của mình, biết rõ điều đó, cô liền mỉm cười dịu dàng đáp:
- "Con xin lỗi nội, lần sau con sẽ không như vậy nữa đâu mà, nội đừng có giận con nha".
Vừa nói, cô vừa bĩu môi làm nũng với bà, chẳng mấy khi Mai Linh lại chịu bỏ qua lễ nghi để có thể thoải mái như vậy, bà nội liền yêu chiều ngắt nhẹ mũi cô rồi nói:
- "Thôi được rồi, con đó, cứ suốt ngày suy nghĩ suy nghĩ như bà cụ non. Mau, lại đây ăn cơm với nội".
- "Dạ".
Cô nhìn bà nội rồi vui vẻ gật đầu. Đoạn, vừa nói xong bà liền chậm rãi đứng dậy đi vào bên trong, Mai Linh để người giúp việc đỡ bà vô nhà rồi mới quay sang ông Năm nãy giờ vẫn đang ở đó vội vã dặn dò:
- "Chú Năm, lần tới nếu có ai đến đây tìm con thì chú cứ nói là con đã đi khỏi đây rồi, không biết bao giờ mới quay về, người ta có hỏi gì thì chú cứ trả lời là không biết nghe chú".
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô như vậy ông Năm lập tức căng thẳng gật đầu, lo lắng hỏi lại:
- "Nói vậy, có phải hồi nãy tôi đã làm gì sai không cô chủ? Có nguy hiểm đến cô không?"
- "Không đâu".
Mai Linh cười hiền trấn an ông:
- "Chú không làm gì sai hết, con cũng không có sao, nhưng lần sau ai hỏi thì chú cứ trả lời như con dặn là được rồi, thôi, chú đi làm việc tiếp đi".
Nghe xong, ông Năm liền vâng dạ rời đi, khi chỉ còn lại một mình, Mai Linh mới lộ ra dáng vẻ nhíu mày lo lắng.
Liệu có phải đây là người của hắn không, hay, là người của Quang Nam?
Nếu là người của Quang Nam thì chuyện này lại càng đáng quan ngại hơn.
Từ lần cuối cùng gặp mặt ở biệt thự Lan Viên đến giờ, cô đã không còn nhìn thấy anh ta xuất hiện nữa, thế nhưng điều đó khiến cho cô cảm thấy khả nghi, Mai Linh không thể biết được bước tiếp theo anh ta lại muốn bày mưu tính kế gì, sẽ còn khiến cho cô phải chịu khổ sở gì nữa đây.
Đêm đã khuya, không khí lạnh lẽo bao trùm khắp mọi nơi, Hoàng Phong đậu xe dưới chân đồi, tự mình đi bộ lên căn biệt thự vẫn còn chút ánh sáng lờ mờ.
Người con gái hắn đặt nơi đầu quả tim, người khiến hắn sống không bằng chết, người mà hắn có thể sẵn sàng móc sạch ruột gan ra dâng trước mặt, hiện tại có lẽ đang say giấc nồng ở đâu đó bên trong ngôi nhà này.
Rõ ràng là nhớ cô đến phát điên nhưng đồng thời cũng không biết nên đối mặt với cô thế nào.
Là chính hắn đã tự tay chôn vùi Mai Linh cùng tình yêu của cô dành cho mình vào hố sâu tuyệt vọng nhất, cô còn có thể ôm tâm tình gì để tiếp tục yêu hắn đây.
Không có cách nào cả, Hoàng Phong cúi đầu cười nhạt một tiếng, tay vuốt nhẹ đầu mũi đã tê lạnh. Nếu Mai Linh không muốn yêu hắn nữa, hắn cũng không có quyền oán trách, thế nhưng, hắn nhất định cũng sẽ không thể chịu được.
Nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, bộ âu phục được cắt may tinh tế cũng không thể chống đỡ được cái gió buốt giá nơi rừng thông thổi đến, nếu không có chiếc áo khoác măng tô cùng khăn quàng cổ được chuẩn bị sẵn, chỉ sợ hắn đã sớm ngã khụy xuống từ lâu.
Thế nhưng dù cho có bị cái giá rét giày vò đến đâu đi nữa, nơi đôi mắt phượng ấy hướng tới vẫn luôn là căn biệt thự xinh xắn, chứa đựng trái tim đã bị thương tổn đến tan nát.
Một đêm đó, đám đàn em được bố trí theo dõi căn biệt thự đều bắt gặp hình ảnh đại ca của mình mang theo dáng vẻ phong lưu si tình đứng dưới căn biệt thự mà nhìn lên, tàn thuốc lập lòe rơi đầy dưới đất, hắn cứ đứng đó hút hết điếu này đến điếu khác, đứng cho đến tận khi gà gáy sáng rồi mới phải bất đắc dĩ mà luyến tiếc chịu rời đi.
Mấy ngày nữa lại tiếp tục trôi qua trong sự thấp thỏm của Mai Linh, thế nhưng kỳ lạ là mọi chuyện vẫn sóng yên biển lặng, không có thêm bất cứ người nào đến tìm cô, đổi lại Mai Linh cứ có cảm giác như mình đang bị theo dõi, tựa hồ nhất cử nhất động của cô đều sẽ có người giám sát, cho dù cô đi ra ngoài hay ở nhà thì cũng sẽ có kẻ bám theo.
Mặc dù vẫn chưa phát hiện được ai đáng nghi, nhưng dù sao cũng sống chung với người đứng đầu một băng nhóm xã hội đen lớn như Hoàng Phong, ít nhiều gì cô cũng sẽ học được khả năng nhận biết nguy hiểm, chắc chắn là không thể mạnh bằng những người như hắn, nhưng dẫu gì thì cô vẫn sẽ nhìn ra được những tên cứ rình rập cô vài hôm nay hoàn toàn không có ác ý.
Đã gần một giờ sáng, mọi người trong nhà đã chìm sâu vào cơn mộng từ lâu, thế nhưng Mai Linh vẫn không thể nào ru mình vào giấc ngủ, cảm giác bức bối khó hiểu cứ thúc ép cô phải mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà.
Trằn trọc qua lại thêm một lúc, rốt cuộc Mai Linh cũng đành bất lực ngồi dậy rời khỏi chiếc giường êm ái của mình. Khoác lên người một lớp khăn choàng bằng len dày, cô khẽ khàng mở cửa muốn đi dạo một vòng, dù gì cũng không ngủ được, chi bằng thử vận động một chút xem sao.
Bên ngoài là bầu trời phủ đầy những vì sao, phía dưới đồi, ánh đèn vàng lung linh huyền ảo của thành phố vẫn còn thấp sáng, hương thơm cỏ cây thanh mát quấn quýt trong không trung, bức tranh phong cảnh lãng mạn hiếm có như đang được tô vẽ ngay trước mắt cô, bước ra vườn hít thở, Mai Linh cảm thấy tâm hồn mình như được gột rửa đi không ít phiền muộn.
Đứng nơi mỏm đá bậc thang dẫn xuống đồi, Mai Linh kéo chiếc khăng choàng lên cao, cô vuốt nhẹ hai cánh tay sau lớp len dày, mặc cho cơn gió mân mê mái tóc đen tuyền bóng mượt, đột nhiên, một cảm giác ấm nóng từ phía sau ập đến rồi cuốn chặt lấy cơ thể của mình khiến cho Mai Linh lập tức rơi vào trạng thái hoảng hốt, thế nhưng rất nhanh sau đó, mùi Long Diên Hương hòa lẫn với giọng nói trầm khàn quen thuộc làm cô không khỏi sững người:
- "Đừng sợ, là anh đây".
Thoáng chốc, lời nói ấy hóa thành giọt sương đêm lạnh lẽo rơi vào đáy lòng tĩnh lặng của người con gái.
Như vết thương cũ lâu ngày không nhìn tới, đến lúc kiểm tra lại mới phát hiện ra nó đã mưng mủ sưng tấy, cứ nghĩ đã lành, không ngờ lại còn gây đau đớn hơn lúc trước.
Người đàn ông cả người run rẩy, hơi thở nặng nề hỗn loạn, chỉ biết ôm chặt lấy cô rồi thì thầm bên tai:
- "Mai Linh, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh biết, anh đã sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh không cầu xin em tha thứ cho anh, nhưng anh van em, đừng rời bỏ anh, đừng biến mất như vậy, anh, anh sẽ không chịu nổi mất".
Nước mắt tự động tuôn trào nơi khóe mi, những lời nói của người đàn ông đang ôm chặt cô vào lòng tựa một hồi chuông dài khiến cho cả người cô tê dại. Mai Linh ngơ ngẩn nhìn xuống phía dưới, vô tình phát hiện chiếc xe hơi đắt tiền đang đậu sẵn nơi chân đồi.
Cuối cùng thì Hoàng Phong cũng thông suốt tất cả, chỉ tiếc là lòng cô đã sớm lụi tàn.
Nhắm mắt hít sâu một hơi, mạnh mẽ giằng tay người đàn ông ra khỏi eo mình, Mai Linh mỉm cười quay người lùi lại mấy bước rồi nhìn hắn, nụ cười trống rỗng xa lạ như đẩy người đàn ông rơi xuống địa ngục.
- "Chào anh, đã muộn như vậy rồi anh vẫn còn ở đây sao?"
- "Mai Linh..."
Hoàng Phong như không tin được vào tai mình mà ngơ ngác gọi một tiếng, đầu óc vốn luôn sáng suốt mưu mẹo trên thương trường, vậy mà nay lại phải xoắn xuýt như hồ nhão, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì thêm. Trái lại, Mai Linh mới là người điềm tĩnh đến khiến hắn phát sợ.
- "Xin lỗi vì đã rời đi mà lại không báo trước với anh một tiếng, để anh phải cất công đến đây tìm, là lỗi của tôi".
- "Không, không, em đừng nói vậy..."
Mai Linh đưa tay ra hiệu cho hắn im lặng, cô lùi ra sau mấy bước, đôi môi lại cong lên nụ cười công nghiệp:
- "Nếu anh cũng đã đến được đây rồi, tôi có lẽ cũng nên nói một lời mới phải, hẳn là... nên kết thúc ở đây thôi, thời gian qua cảm ơn anh đã đối xử rất tốt với tôi, nhưng thật đáng tiếc, có lẽ cả tôi và anh đều không thể hiểu được nhau, chắc là chúng ta không thích hợp để dành cho nhau rồi..."
- "Đừng, không phải vậy đâu mà, em trách anh có đúng không? Anh biết là em trách anh, em chắc chắn đang giận anh lắm, nhưng anh xin em, đừng nói những lời đó có được không. Anh không muốn chia tay, chúng ta sẽ không chia tay".
Hoàng Phong bối rối nắm chặt lấy tay cô, gương mặt hốc hác tua tủa râu thoáng chốc trở nên mờ mịt, hơi lạnh nơi núi rừng bủa vây quanh thân hắn, khiến cho người đàn ông vốn luôn kiêu ngạo nay lại càng tăng thêm phần bá khí, dù cho đang trong tình trạng thê thảm nhưng vẫn không ai sánh bằng.
- " Mai Linh, tha thứ cho anh, anh sai rồi..."
Mặc cho những rung cảm dữ dội trong lồng ngực, Mai Linh rũ mi nhìn xuống, dáng vẻ tuy ảm đạm nhưng lại quật cường. Nụ cười mỉm hơi cong lên:
- "Chuyện cần nói cũng đã nói hết, thôi, muộn rồi, anh mau trở về đi".
Nói xong, còn không chờ hắn trả lời cô đã nhanh chóng bước vào trong, nhìn cánh cửa đóng sầm ngay trước mắt mà người đàn ông đứng như trời trồng.
Ngay lúc này, Mai Linh ở bên trong vừa đi được hai bước đột nhiên đứng sững lại, Hoàng Phong đã thực sự tin vào phép màu xảy ra chớp nhoáng, thế nhưng Mai Linh không quay người nhìn hắn, cô chỉ nén giọng, nhắm chặt mắt rồi lạnh lẽo cất lời:
- "Từ nay... chúng ta đừng gặp nhau nữa!"
Dù cho mưa giăng ướt áo, dù cho nắng chói nghiêng đầu, dù là trời long đất lỡ, cũng không cần gặp lại nhau, sống chết thế nào cứ theo nó mà định, quay lại khởi điểm, vẫn là hai cá thể độc lập chưa từng bước vào cuộc sống của đối phương.
Một lời đó, hoàn toàn đẩy Hoàng Phong trở về đầm lầy đen tối mà cô từng tự tay kéo hắn thoát khỏi.
- "Không, Mai Linh, anh không thể, Mai Linh, em quay lại nghe anh nói đã, Mai Linh..."
Mặc cho người đàn ông đứng bên ngoài không ngừng van cầu, Mai Linh vẫn đè chặt môi chạy vội vào trong. Áp lưng vào cửa kính, cô cúi mặt rơi nước mắt, hàm răng trắng ngà đè chặt vào môi hồng mềm mại đến rướm máu, lúc nãy, nếu như còn phải tiếp tục đối diện với hắn thêm một khắc nào nữa, cô sợ rằng mình sẽ thật sự không chịu nổi.
Sương xuống ướt đẫm đôi vai rắn rỏi, hắn nhìn theo bóng người đã khuất vào màn đêm đen mà trở nên mờ mịt, mắt phượng mông lung không thấy lối.
Đã biết trước mọi việc chắc chắn sẽ không thể giải quyết đơn giản, thế nhưng cũng tránh không khỏi thất vọng.
Nhìn căn biệt thự rơi vào tĩnh lặng trước mặt, Hoàng Phong chỉ có thể bất lực xoay người rời đi, sau bao ngày sống không bằng chết, sức lực của hắn cũng đã sớm cạn kiệt, nhưng dù sao cũng đã gặp lại được Mai Linh, tuy là cô vẫn không tha thứ, nhưng ít nhiều gì điều đó cũng thắp lên niềm tin hy vọng cho hắn.
- "Bọn người nhà chính chúng mày đúng là vô dụng, chỉ có vài chuyện nhỏ bé như vậy thôi mà cũng không làm được, tao thấy nếu còn tiếp tục tình hình này thì con chó kia sẽ không bao giờ bị hạ bệ đâu".
Một tiếng choang vang lên, chiếc ly thủy tinh bị sự phẫn nộ của Quang Nam hất xuống nền nhà vỡ nát, hai huyệt thái dương của anh ta nổi đầy gân xanh, cơ thể căng cứng bị bó chặt trong bộ âu phục hiện đại.
Thế nhưng đối mặt với điều đó, người ngồi phía trước nhìn anh ta đang phát hỏa không có chút gì là hoảng sợ mà vẫn bắt chéo chân nhởn nhơ đung đưa, nụ cười mị hoặc càng cong lên khiêu khích:
- "Anh bình tĩnh chút đi, đừng tưởng rằng bản thân anh thật sự có tài, nếu không phải nhờ có sự bảo hộ của tôi thì anh cũng đâu thể nào toàn thây như vậy".
Nói rồi, người đàn ông kia cúi xuống, tay chống lên bàn, đôi mắt sắc bén quen thuộc nhìn thẳng vào gương mặt đằng đằng sát khí của anh ta:
- "Anh nên nhớ, anh và cả thằng khốn đó đều có cùng một điểm yếu, đó là Mai Linh, nhưng rõ ràng anh vẫn có thể biến điểm yếu của cả hai trở thành điểm mạnh của mình mà".
Lời người đàn ông kia nói làm cho Quang Nam nhíu mày suy nghĩ, anh ta ngờ vực hỏi:
- "Ý của mày..."
Giống như chỉ chờ có nhiêu đó, phía đối diện cất lên tiếng cười trầm khàn, ánh mắt tăng thêm phần hung hiểm:
- "Tấn công từ phía gia đình của cô ta, gây sức ép, kẻ tê liệt cuối cùng sẽ là Hoàng Phong".
Dứt lời, Quang Nam như vừa tìm thấy được bến bờ lý tưởng mà đôi mắt lập tức bừng sáng, anh ta à một tiếng, ngay sau đó, cả hai đồng thời cất lên giọng cười khoái trá.
Mai Linh lạnh lùng khoanh tay đứng trên lầu nhìn xuống cửa sắt, giai đoạn này đang là kỳ nghỉ hè, cô thì có thể thảnh thơi, nhưng người đàn ông dưới kia vẫn còn phải đi làm, vậy thì thời gian đâu mà chiều nào hắn cũng có mặt điểm danh đầy đủ ở đây cho đến khi cô tắt đèn đi ngủ thì mới chịu rời đi được?
Như cảm giác được ánh mắt của người thương, Hoàng Phong đang đứng dựa vào thân xe vội vã ngước nhìn lên lầu, ngay khi vừa chạm mắt với nhau, hắn liền mỉm cười rạng rỡ, muốn giơ tay vẫy với cô nhưng lại bị cô phớt lờ, rốt cuộc chỉ đành thất vọng tiu nghỉu thả tay xuống.
Đột nhiên, một bàn tay mềm mại đặt trên vai cô, giọng nói ấm áp của bà nội vang lên ngay sau lưng:
- "Mai Linh"
Nghe thấy tiếng của bà, cô lật đật quay người lại, đỡ lấy tay bà từ người giúp việc:
- "Bà nội, sao nội lại ra đây? Con, con cứ tưởng hôm nay nội phải đi chùa..."
Bà nội thấy cháu gái cuống quýt thì cười cười, vỗ nhẹ lên tay cô:
- "Đáng lý ra hôm nay nội phải đi chùa, nhưng mà thấy trời âm u quá, nội sợ mưa to nên quyết định ở nhà".
Nói rồi bà liền nhón người nhìn xuống rồi hỏi:
- "Dưới lầu là bạn con sao?"
- "Ơ, dạ, dạ không..."
Mai Linh như bị nói trúng tim đen thì vội vàng đáp, ánh mắt lúng túng không dám nhìn thẳng. Bà nội thấy vậy liền mím môi cười:
- "Không phải bạn, vậy sao chiều nào con với người đó cũng đứng ở đây nhìn nhau hả?"
Đối diện với câu hỏi khó của bà nội, Mai Linh chỉ có thể ấp úng cắn môi quay đi, đôi gò má đỏ ửng lên bất thường.
- "Con, con..."
Bà nội thấy vậy liền tiếp tục:
- "Thôi, trời sắp mưa rồi, có chuyện gì thì mời người ta vào nhà rồi giải quyết sau, bà nội dù sao cũng là ở trời Tây trở về, tư tưởng cũng không còn khắt khe đâu".
- "Nội..."
Lời của bà nội nói ra khiến cho cô không khỏi xấu hổ, vừa nhìn bà nội đã đi vào trong nhưng tiếng cười khoái chí vẫn còn vang vọng lại chỗ mình, vừa nhìn xuống tên đầu xỏ phía dưới, Mai Linh tức tối nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng người đàn ông đang bị cô oán đến chết kia vẫn không biết gì, còn vô tư mỉm cười ngọt ngào với kẻ đang rủa mình.
Chưa đầy năm phút sau, mây đen vốn chỉ lác đác bắt đầu giăng kín cả bầu trời, tiếng sấm giật ì đùng vang lên, cơn mưa như trút nước mà không hề được báo trước tựa như một màn lụa mỏng che kín cả không gian.
Mai Linh đang ngồi rót trà cho bà thì bị giật mình run tay, cô liền đứng dậy, còn không thèm để ý đến gia quy đi nhẹ nói khẽ mà hấp tấp chạy vội lên lầu.
Dưới màn mưa, người đàn ông vẫn như tượng đá mà đứng ở đó, dáng vẻ thẳng tấp không hề nao núng, ánh mắt sáng như gương không ngừng tìm kiếm bóng hình người yêu. Ngay lập tức, nơi đáy lòng của cô quặn lên từng cơn đau nhức.
Thế nhưng trái với sự lo lắng trong thâm tâm, Mai Linh ngoài mặt lại lạnh lùng bỏ xuống dưới nhà, tuy rằng vẫn thể hiện bản thân vô cùng bình tĩnh, nhưng bàn tay đang siết chặt lại bán đứng cô.
Bà nội tay cầm tách trà nóng, vừa thổi nguội, vừa điềm tĩnh đợi cô cháu gái mình ngồi xuống rồi mới nói với người làm đứng gần đó:
- "Chị Sáu đi ra coi thử dùm tôi mưa lớn hay nhỏ, tôi sợ mai đường trơn, đi dễ ngã đó".
- "Dạ".
Bà Sáu là người chuyên nấu ăn và chăm sóc cho bà nội, hai người tuy là chủ tớ, nhưng thân thiết đến độ hình như tâm linh tương thông, bà Sáu sau khi đi ra thì liền vội vã trở vào, vẻ mặt có phần hoảng hốt:
- "Bà chủ ơi, thưa bà chủ, ngoài trời mưa càng lúc càng to, cây cối bị quật ngã gẫy đổ hết rồi, đợi đến lúc tạnh mưa e là phải đến sáng mai đó".
Ngay lập tức, Mai Linh như đang ngồi trên đống lửa mà đứng phắt dậy, cô lo lắng mà không ngừng nhìn ra bên ngoài, quên mất rằng bà nội vẫn còn đang ngồi đó.
- "E hèm".
Tiếng tằng hắng của bà khiến cho Mai Linh giật mình mà quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười bí ẩn trên gương mặt đã lão hóa, cô lúc này mới biết mình đã rơi vào bẫy do bà nội đặt ra, thế nhưng dù vậy trong lòng vẫn không thể ngừng lo lắng, ruột gan như bị thiêu đốt.
- "Cũng đâu phải quen biết gì nhau, sao con nãy giờ cứ đứng ngồi không yên vậy? Dù sao thì người ta có bệnh hay có xảy ra bất trắc gì... thì cũng đâu có liên quan đến con".
Sau lớp kính lão, ánh mắt vẫn còn tinh tường của bà nội nhếch lên âm thầm quan sát vẻ mặt của cô.
- "Nhưng... con...con..."
Thấy đứa cháu ngoan của mình đã sốt ruột đến nỗi tay chân vặn vẹo, bà chỉ cười cười ra hiệu cho bà Sáu, hiểu ý, bà Sáu liền đưa cho cô một cây dù rồi nói:
- "Cô chủ cẩn thận bị ướt".
Mai Linh lúc này không nén nổi bất ngờ liền quay lại nhìn bà nội của mình, đôi mắt rưng rưng cất lệ, một lúc sau, cô mới có thể run rẩy nói:
- "Con cảm ơn nội".
Dứt lời, cô liền vội vã bung dù mở cửa chạy ra ngoài, trong nhà chỉ còn bà nội và bà Sáu nhìn nhau mỉm cười thích thú.
Hoàng Phong đứng dầm mưa đã hơn một giờ, đôi môi bắt đầu chuyển màu tái nhợt, gương mặt vì lạnh mà trắng bệch như tờ giấy, thế nhưng hắn vẫn kiên trì không chịu rời đi. Đột nhiên, trong màn mưa mù mịt, hắn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang cầm ô hớt hải lao về phía mình.
- "Mai Linh".
Mừng rỡ gọi thành tiếng, hắn vui đến độ ngây ngốc mỉm cười, vốn tưởng là mình đang gặp ảo giác, cho đến khi một cái tát như trời giáng từ người đối diện xé tan giấc mộng của hắn, lôi hắn từ trong mơ màng về thực tại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ
2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3. Có Nó, Rồi Hắn Sẽ Yêu Ngươi
4. Không Để Em Hay Biết
=====================================
Vẫn là gương mặt bầu bĩnh xinh xắn, vẫn là đôi con ngươi long lanh đẫm lệ, vẫn là nốt ruồi nho nhỏ nơi sóng mũi, chỉ là làn da vốn trắng nõn nay lại vì tức giận mà trở nên ửng đỏ. Mai Linh cắn môi nghẹn ngào:
- "Anh bị điên hả, có phải muốn chết không? Không thấy trời mưa hay sao?"
Vừa nói, cô vừa đấm thùm thụp vào lồng ngực đẫm nước của hắn, thế nhưng Hoàng Phong không tức giận, hắn lại còn mỉm cười vui vẻ mà ôm cô vào lòng:
- "Mai Linh, anh nhớ em quá, em ra đây có phải vì lo lắng cho anh không?"
Giọng nói của hắn vì nhiễm phải hơi lạnh mà lại càng trở nên trầm khàn quyến rũ, phút chốc, khiến cho cơ thể ấm nóng của người con gái chìm vào tê dại, da thịt thơm ngọt quen thuộc không ngừng công phá từng giác quan của hắn, đánh thức dục vọng sâu thẳm của người đàn ông.
- "Ai, ai mà thèm lo lắng cho anh chứ, mau buông tôi ra, trời mưa to lắm, anh mau trở về đi, đừng có đến đây tìm tôi nữa".
Chiếc ô bị gió thổi lung lay khiến mưa rơi vào mi mắt của Mai Linh, đồng thời giúp cô tỉnh táo trở lại.
Mai Linh không ngừng vùng vẫy khỏi vòng tay rắn chắc của hắn, thế nhưng người đàn ông sau bao ngày chìm trong tuyệt vọng nay mới thấy lại được ánh sáng, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn càng siết chặt vòng tay hơn, như thể ép cô phải nhập vào làm một với mình, để cả hai từ nay cùng sinh cùng diệt:
- "Không, Mai Linh, anh biết em hận anh, nhưng xin em hãy cho anh cơ hội để có thể chuộc lại lỗi lầm của mình, cho dù em không cần anh nữa thì cũng hãy để anh theo đuổi lại em, Mai Linh, cả đời này của anh ngoài em ra thì không cần ai nữa, chỉ có một mình em".
Từng lời nói của hắn như từng giọt axit đậm đặc nhỏ vào lòng cô khiến nó bỏng rát, thế nhưng mọi thứ đã quá muộn, cô không thể nào tiếp tục cùng hắn được, càng níu kéo sẽ càng thêm đau khổ.
- "Không cần, anh mau buông tôi ra, chúng ta chấm dứt rồi, anh hãy mau trở về, mau...ưm..."
Miệng nhỏ nhanh chóng bị chặn lại, đôi môi lạnh như băng của hắn đang ép chặt vào chiếc miệng thơm ngọt ấm áp của cô.
Hoàng Phong giữ chặt lấy đầu của người con gái trong lòng, eo thắt đáy lưng ong cũng bị cánh tay còn lại siết mạnh, rất nhanh sau đó, cơ thể vốn đang vùng vẫy kịch liệt cũng theo sự dẫn dắt điêu luyện từ người đàn ông mà hòa vào nụ hôn quen thuộc không ngừng đòi hỏi của hắn.