Khoảng thời gian ta buộc phải chờ đợi một thứ gì đó luôn luôn trôi qua rất chậm. Tôi nhìn chằm chằm vào trong nồi, mọi thứ bên trong mãi vẫn chưa có dấu hiệu sôi bùng lên.
Đối phó với loại người như Côn Du, cho dù lộ ra một chút sơ suất cũng đã vô cùng khó nhằn. Muốn làm được, phải khiến cho hắn không có cơ hội trở tay. Cho đến khi điều đó là hoàn toàn chắc chắn, nhất định không được động thủ.
Tuy rằng hắn không hạn chế tự do của tôi, nhưng khó chắc rằng ở nơi khuất tối không có người đứng ra theo dõi. Kế hoạch cần phải thật kín đáo. Nếu có thể lặng yên không một tiếng động giết chết hắn thì...
"Nghĩ đến tôi sao?" Bóng hình cao lớn quỷ mị lặng yên không một tiếng động bao trùm lấy tôi.
Trong nháy mắt, tôi thiếu chút nữa không thể kìm chế được bản năng tự vệ của mình.
Côn Du ôm lấy tôi từ phía sau. Dùng một tư thế có tính xâm lược tuyệt đối, đôi tay như gông cùm xiềng xích, cường thế chiếm hữu từng tấc da thịt trên thân thể tôi.
Tôi cố gắng hé miệng nói: "Côn gia, ngài đã trở về rồi."
"Tôi đói bụng."
"Tôi đang nấu mỳ đây."
Hắn không nói chuyện nữa, bàn tay với vào lớp áo quần trên người tôi. Nơi đôi tay ấy chạm đến đều như được châm lửa, từng phản ứng sinh lý mang đến cho tôi những cơn rùng mình khó kiểm soát. Móng tay tôi véo vào da thịt, bỏng rát đến mức không thở được, tôi buộc phải ngửa cổ lên mà tự cứu mình.
Cái hôn của hắn không hề là một sự âu yếm nồng nàn, mà càng giống với khát vọng máu thịt của loài dã thú. Túm lông hoang dã rậm rạp dừng ở cổ, cứ như muốn ngoạm lấy tiếng van nài của tôi mà nuốt trọn vào bụng.
Nỗi sợ hãi khổng lồ vây lấy tôi, lửa lan cháy bỏng thiêu đốt con người tôi. Đại não tôi trở nên hỗn loạn, da đầu tê dại, thời khắc khải huyền giáng lâm đã định, có muốn trốn chạy cũng đã quá muộn màng.
Sẽ bị nuốt chửng mất!
Nhưng mà hắn lại không tiếp tục. Chợt, hắn buông tôi ra, nhắc nhở: "Nước sôi rồi."
"... Ừ."
Tôi cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh lại. Tầm mắt phía sau quá mức mãnh liệt, khiến tôi không cách nào lờ đi được, khẽ dò hỏi: "Ăn kèm trứng gà nhé?"
"Được."
Tôi lấy một quả trứng gà ra khỏi tủ lạnh.
"Hai quả đi."
Tôi lại lấy thêm một quả, đập vào trong nồi.
Để không lộ ra sợ hãi, tôi chủ động bắt chuyện với người kia: "Sao lại về sớm như thế? Tôi còn tưởng rằng đến khuya ngài mới về đến nhà."
"Vì anh không còn ở đó."
"Tôi có hơi vội, quên nói. Đàm An là người đưa tôi về nhà, hẳn là cậu ta đã báo cho Kế Lăng rồi, Kế Lăng đi theo ngài đó thôi."
"Ừ, đi theo tôi."
"Ngài uống say à?"
"Không có say."
"Ngài gọi tôi là gì?"
"Trừng ca."
Chắc chắn là hắn ta đã uống say!
Ngoài dự đoán, tôi lại không hề sợ hãi.
Chẳng mấy chốc, mỳ đã chín hẳn, mỗi người được chia một phần mỳ kèm thêm một quả trứng. Tôi cầm tô của mình rời khỏi gian bếp, không quên bảo người kia đi theo mình.
Lúc ăn hắn lại gọi tôi là "Trừng ca", tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, mắng hắn không được nói chuyện khi đang ăn uống.
Quả nhiên hắn không còn thốt ra câu từ nào nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn nốt phần mỳ của mình, kể cả lúc ăn cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Trong lòng tôi tấm tắc kinh ngạc. Đã lâu rồi tôi không thấy được dáng vẻ say rượu của Côn Du. Tôi cũng đã sớm quên bộ dạng khi hắn say rượu là như thế này đây, hệt như hổ rừng bị rút sạch nanh vuốt, không chút đáng sợ.
Sau khi ăn xong, tôi hỏi hắn: "Ăn ngon không?"
Hắn nói món ăn rất được.
Thế rồi tôi bảo hắn đi rửa chén, hắn cũng nghe theo mà lập tức bắt tay vào việc. Quá ngoan, ngoan đến mức khiến tôi cảm thấy nếu mình giết chết hắn ngay lúc này, hắn cũng sẽ không chút phản kháng.
Nhưng lại quá nguy hiểm, tôi không thể đánh cuộc.
Tôi không tin hắn.
Trở lại phòng mình, tôi khoá chặt cửa lại, nhắm mắt lim dim ngủ.
Lại là giấc mộng đó.
Gương mặt cậu thiếu niên đỏ bừng đến lạ vì cơn sốt cao triền miên. Cậu gian nan mở mắt ra, khóe mắt ửng đỏ gợi lên vài phần yếu mềm dụ hoặc. Ánh nhìn đó hướng về tôi đầy chăm chú, đôi con ngươi đen láy sáng trong đến kinh người.
Cánh môi khô nứt mấp máy liên tục, lặp đi lặp lại những lời gì đó. Tôi ghé sát lại gần để nghe, hoá ra là hai chữ "Anh ơi".
Đứa trẻ đó cho rằng tôi đến để an ủi nó, nhưng không hề, tôi chỉ đến đây để tận mắt chứng kiến cái chết của cậu ta.
Tựa như tôi từng chứng kiến sự ra đi của Côn Diễn.
Tôi mỉm cười nhìn lấy cậu ta, dùng sự thờ ơ cùng cực nhìn thẳng vào nỗi đau và sự bất lực của người kia. Dù sao cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Khi cậu đối diện với tử vong, lẽ ra cậu nên tôn trọng sinh mệnh của mình, thay vì là xem thường hết thảy.
Cái chết đã cận kề, vẻ thờ ơ biến mất khỏi ánh nhìn trong vắt đó. Nhưng đó vẫn không phải là điều mà tôi muốn nhìn thấy. Tôi muốn nhìn thấy cậu ta ra sức vẫy vùng trong nỗi khiếp sợ nhưng vẫn mãi mãi chìm đắm. Tôi muốn cậu ta phải chịu lấy nỗi đau đớn vì nỗ lực cầu sinh của thể xác và sự bất lực sâu thẳm trong tâm hồn. Một đứa trẻ lần đầu tiên một mình đối mặt với sự phản bội của cái chết, nhưng trong mắt chỉ có một ngọn lửa đen nóng rực.
Cậu ta thả một ngòi lửa, dùng để thiêu cháy chính mình. Bên trên lớp tàn tro, nhận về cho mình một kiếp sống mới.
Tôi đoán là mình đã ghen tị.
Thân xác thối rữa vẫn đang vùi sâu trong mớ tro tàn. Máu xương rỉ sét thấm đượm vào lòng thổ nhưỡng. Oán hận ngày qua ngày cắm rễ ngầm nơi đất mẹ. Bị hủy diệt trong tàn tro và cát bụi. Tại tột cùng của tuyệt vọng, đoá hoa ác nở rộ. Những khối u độc ở khắp muôn nơi. Rắn độc và loài kiến hôi tung hoành. Chỉ biết thân này càng lún thêm sâu. Càng không cách nào chạm đến ánh mặt trời thêm một lần nào nữa.
Tôi cho rằng tất cả họ đều giống với mình.
Mãi đến một ngày, trước mắt tôi là một trận lửa đen lan rộng. Ngọn lửa không kiêng nể bất cứ thứ gì mà bùng lên thiêu đốt, dùng sức sống cạn kiệt hợp thành nhiên liệu, càng thiêu càng rực, càng thiêu càng lớn, càng thiêu càng sáng bừng lên...