Nóng quá đi mất, rốt cuộc là ngọn lửa nổi lên từ đâu? Nóng quá... Thật là khủng khiếp.
Thân thể lắc lư lay động, gần như bị nhấn chìm trong lửa nóng. Tôi giãy giụa cố gắng hô hấp, nhưng lời ra đến họng đều chỉ là những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Cơ thể... Bên trong cơ thể tôi nổi lửa!
Tôi đột nhiên mở mắt ra, lửa nóng lan rộng khắp bắp đùi, lan ra từ tận cùng bên trong thân thể. Cảm giác đau đớn cùng khoái cảm ùa về đại não sớm hơn lý trí một bước, hoàn toàn không cách nào kìm nén thêm, tôi sợ hãi hô lên thành tiếng.
"A! Hức —— Dừng... Dừng lại!"
Tầm mắt mông lung đến độ không cách nào thấy rõ bóng người đang đè lên người mình, tay tôi bấu lấy khăn trải giường, cắn chặt môi dưới. Mãi thật lâu mới phát hiện, hoá ra không phải là tôi nhìn không rõ, mà là tôi đang khóc.
Cảm giác, cứ như đã cận kề cái chết rồi.
Tôi run rẩy thốt lên: "Côn gia, đau..."
Không phải đau, nhưng tôi sắp chết rồi, tôi không biết phải diễn giải cảm giác này ra sao. Tôi chỉ biết, rằng Côn Du muốn giết chết tôi.
Tôi không muốn chết, trong đầu tôi chỉ còn duy nhất một ý niệm —— tôi phải cầu xin hắn buông tha cho mình.
Nước mắt tôi tuôn trào mãnh liệt, tôi vươn tay toan chạm vào người kia, thì chợt bị một bàn tay kéo mạnh về. Thân thể tôi áp sát vào ngực hắn, thế rồi hắn ấn chặt tôi lên đùi mình, dục hoả càng thêm tiến sâu vào bên trong, xúc cảm dâng lên cùng khắp đại não, khiến tôi gần như muốn phát điên.
Tôi van nài hắn dừng lại, xin hắn buông tôi ra. Tôi nói rằng hắn đang làm đau tôi, tôi sợ lắm. Nhưng hắn lại chỉ khẽ khàng hôn lên mắt tôi, sau cùng tôi chẳng thể thốt ra thêm một lời nào nữa.
"Đừng khóc." Hắn an ủi tôi, rồi lại mạnh bạo xỏ xuyên tôi, hết lần này rồi lại đến lần khác, mỗi một đợt va chạm đều khiến tôi như chết đi sống lại.
Tôi cũng không hề muốn khóc, chỉ là tôi chẳng thể làm gì hơn. Có trốn cũng chẳng thoát nổi, tôi chỉ có thể khóc, khóc thút thít, khóc trong sự yếu đuối bất lực, như một đứa trẻ hoàn toàn không có khả năng phòng vệ cho mình.
Tôi càng khóc rống, hắn lại càng thêm mạnh bạo. Tôi bị hắn dọa sợ, che miệng khóc không thành tiếng.
Hắn lại đến mà âu yếm đôi mắt của tôi, như là khen thưởng, hòng làm cho tôi trở nên nghe lời hơn.
Có cái gì đó sượt nhẹ qua mí mắt của tôi, làn hơi ấm nóng in hằn vào trong đáy mắt, như máu và xương tan chảy, phủ khắp nhân gian một trận tuyết đỏ. Trông xem nhẹ tựa lông hồng, thế nhưng lại cứng rắn nặng nề như sắt thép.
Tôi nhỏ giọng nức nở, tiếng khóc đứt quãng bị hắn chặn đứng, nuốt trọn vào trong cổ họng.
Nỗi khiếp sợ dành cho cái chết vẫn luôn tồn tại, mà bên trong nó, lại bao hàm cả những thứ khác.
Nó khiến tôi nhớ lại màn tái sinh từ trong cát bụi.
Nó khiến tôi muốn chết, cứ vậy mà chết đi.
Chết đi trên thể xác phàm tục của hắn.
Chết cháy tại trận lửa lớn này.
Chết chìm trong mớ tàn tro nơi hắn trỗi dậy.
Toàn bộ máu và xương đều chảy tràn vào cuống họng.
Côn Du, xin hãy thương xót tôi, thương xót tôi đi, để tôi có thể lần nữa đứng dậy từ trong mớ tàn tro của cậu.
- ----
Tiêu Bạc Niên đưa cho tôi một ly rượu, cũng chẳng nói lời nào mà cứ lẳng lặng cười như không cười nhìn về phía tôi.
Có quỷ mới biết cậu ta đang phát điên cái gì. Tôi túm tóc thiếu niên bên cạnh, trực tiếp đem rượu rót vào cổ họng cậu ta, rồi lại đưa ly rượu sạch nhẵn trả về cho Tiêu Bạc Niên: "Được rồi chứ?"
Tiêu Bạc Niên híp mắt mà cười: "Rượu này là đồ tốt đó, sao anh có thể tùy tiện cho con thỏ kia uống hết rồi, em đau lòng lắm đó anh à. Đợi lát nữa thỏ ta động dục rồi, anh sẽ phụ trách dập lửa phải không?"
Không biết Tiêu Bạc Niên lại đang mưu tính điều gì, lẫn hạ thuốc lẫn con thỏ này. Nhưng cho dù cậu ta muốn làm cái gì, tôi đều không chút hứng thú.
"Làm sao vậy, anh chỉ thích bị người khác làm thôi sao?" Tiêu Bạc Niên mở cổ áo tôi ra, tặc lưỡi đầy cảm thông: "Trên người chi chít những dấu vết như thế này, nếu không biết em còn tưởng rằng anh là một con thỏ đấy."
Tôi chộp lấy bàn tay đang với vào cổ áo mình: "Thằng nhãi con, cậu thiếu thốn lắm sao?"
"Anh muốn chơi em á?" Tên nhóc sáp lại gần hơn.
Tôi buông tay, đẩy cậu ta ra: "Cậu cũng xứng sao?"
Tiêu Bạc Niên mừng rỡ mà cười không ngớt, một bên má lúm đồng tiền lộ rõ, gương mặt trắng nõn lộ ra nét trong sáng ngây ngô của tuổi trẻ, hoàn toàn không cách nào liên hệ cậu ta với người thanh niên quỷ quái kéo tôi xuống bể bơi đêm đó.
Cha ruột cậu ta là nhân tố mới trong vòng tròn lẩn quẩn này. Tôi vốn không có ý định giao thiệp với Tiêu Bạc Niên. Nhưng tôi thật sự rất cần một người viện trợ từ bên ngoài, tôi không thể nào phó thác toàn bộ kế hoạch cho Đàm An được. Tuy rằng cậu ta đã trở thành con chó của tôi, nhưng tôi lại không thể hoàn toàn tín nhiệm người này được.
Tiếp cận với loại người như Tiêu Bạc Niên chẳng khác nào bảo hổ lột da, nhưng tôi lại cũng chẳng thể kén chọn được.
Vậy nên, một tháng trước, khi Tiêu Bạc Niên có ý vươn cành lựu về phía tôi, tôi đã không từ chối.
"Cậu còn muốn cười đến khi nào?" Tôi đá một chân của cậu ta, đứng dậy toan rời đi: "Tôi phải đi."
Tiêu Bạc Niên giữ chặt cổ tay tôi, ngẩng mặt, dùng một góc mặt dịu ngoan mà nhìn về phía này, trông vô cùng bất mãn: "Lần nào cũng là em hẹn anh cả, có hẹn được rồi anh cũng chẳng cho em được một sắc mặt tốt. Em cũng không phải là vật để anh trút giận đâu, nếu anh muốn dùng em, anh phải thể hiện thành ý của bản thân đi chứ. Anh cũng biết đấy thôi, tính tình của em không tốt đâu. Anh chịu nói chuyện đàng hoàng với em, em mới chịu nghe theo anh nha."
Nhóc con, ai là người nói năng không đứng đắn trước!
Tôi hất tay cậu ta rồi ngồi lại vào sô pha, tức giận mà nói: "Nếu là người khác, thì cả đời này cũng đừng mong có thể hé răng thêm được một lời nào. Tiêu Bạc Niên, tính tình của tôi cũng không vừa, tốt hơn hết là cậu đừng chọc đến tôi."
"Vâng vâng vâng, em nghe anh hết, chỉ cần anh đừng nhấn đầu em vào trong nước nữa là được. Anh nhẫn tâm lắm luôn đó, suýt chút nữa em đã tử nạn hôm đó rồi. Nhưng em cũng không giận anh đâu, ai bảo em thích anh cơ chứ."
Thích? Trong lòng tôi cười lạnh. Xúc cảm bên trong đôi mắt kia không hề là yêu thích, tôi chỉ thấy được những toan tính trong ánh mắt khi cậu ta nhìn tôi.
Tiêu Bạc Niên giơ tay đầu hàng: "Quả thật là em sai với anh trước. Nhưng muốn trách thì chỉ có thể trách dáng vẻ đứng trên bờ hút thuốc của anh hôm ấy quá hấp dẫn, khiến em nhịn không được muốn kéo anh vào trong bể. Thôi thôi, em nhận sai với anh là được, phải không?"
"Được rồi, để cậu ta ra ngoài đi." Tôi liếc mắt nhìn về thiếu niên đang co ro ngồi một góc.
"Người ta vẫn còn nhỏ lắm đó, anh thật sự không cần sao?" Tiêu Bạc Niên kêu người ngồi xuống bên người mình, nâng mặt người đó lên cho tôi xem: "Anh nhìn này, xem xem có giống Hứa tiểu thiếu gia không, em đặc biệt chọn riêng cho anh đó."
Tôi lạnh mặt: "Tiêu Bạc Niên, cậu có ý gì?"
"Không phải là em lo anh quá nhớ thương tiểu thiếu nhà người ta, nên cố ý tìm về cho anh một thế thân đó sao. Nếu anh không vừa ý tên nhóc này, em cũng có thể trở thành thế thân cho riêng anh. Em sao cũng được cả, dù sao anh cũng không thua thiệt mà."