Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Chương 15: Rớt Đài



Tôi đi xuống đài cao, ngã vào trong địa ngục, chịu cảnh thiêu thân mình nơi biển lửa, chỉ để luyện nên một bộ khung xương mới, quyết bò về nhân gian mà báo thù.

Năm ấy Côn Diễn tròn 22 tuổi, vào cái đêm trước khi chính thức tốt nghiệp đại học và thừa kế công ty của Côn Trì, anh ta chợt chết thảm trong một vụ tai nạn xe cộ.

Tôi làm.

Tôi lái trên chiếc xe chất đầy hoa hồng cùng bom mìn, không tiếc mạng mình, cũng muốn kéo theo anh ta chôn cùng.

Tôi muốn khiến Côn Trì phải hối hận vì đã mang tôi về nhà, tôi muốn khiến ông ta chịu nỗi đau mất đi người thân, tôi hận ông ta, nếu không có được, chi bằng huỷ diệt hết đi.

Trong trận lửa lớn, có máu thịt Côn Diễn, cũng có cả của tôi, ngày sau đốt thành tro tàn, quyện lẫn vào nhau, ở nơi chín suối tuy hai mà một. Sang năm sau tế bái cũng có một phần cho tôi, cũng xem như là tâm nguyện được đền đáp.

Côn Diễn cũng điên rồi, trên đường đi đến hoàng tuyền, anh ta trao cho tôi một nhánh hoa hồng, sau đó quyết tuyệt mà đẩy tôi ra khỏi cửa xe.

Anh ta dùng vẻ mặt dữ tợn gào về phía tôi, ngay sau đó đã bị biển lửa cắn nuốt.

Anh ta đã chết rồi. Chết không toàn thây, tro tàn cũng chỉ có của mình anh ta.

Tôi vì ảnh hưởng của vụ nổ mà nằm viện suốt một tuần liền, không biết sự tồn tại của bản thân có ý nghĩa gì.

Côn Diễn đã chết, Côn Trì cũng biết đau lòng, nhưng ông ta vẫn chẳng đặt tôi vào mắt. Dù cho tôi có hại chết thân sinh cốt nhục của ông ta, ông ta vẫn chẳng hề nhìn lấy tôi dù chỉ là một cái liếc mắt. Nhưng để chính tay tôi giết chết ông ta, tôi lại không làm được.

Cơ mà may mắn thay, tôi có thể chờ được người có thể trao cho một ông ta cái chết bi thảm.

Tôi nhìn về phía gương chiếu hậu, người đàn ông mặc vest đen khẽ híp hai mắt lại. Nhìn theo một góc độ nào đó, trên người hắn đang hiện hữu bóng dáng của Côn Trì.

Đôi mắt của Côn Trì quá lãnh đạm, chẳng dung nổi bất cứ thứ gì. Mà người đàn ông này lại có một đôi con ngươi quá đỗi hung bạo, không hề giữ lấy bất cứ xúc cảm nào nơi đáy mắt.

Đều là những kẻ chẳng thể chấp nhận dù chỉ một hạt cát lọt vào tầm mắt mình, không hổ là cha con ruột.

Người đàn ông nọ mở trừng hai mắt mà nhìn thẳng về phía tôi.

Tôi thu hồi tầm mắt: “Côn gia, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

“Anh nhớ ông ta?”

Tôi không rõ ra sao: “Cái gì?”

“Côn Trì.”

“Ông ấy là cha nuôi của tôi, tôi vô cùng biết ơn vì năm đó ông ấy đã nhận nuôi tôi.”

“Mấy năm nay, sao anh lại không đến thăm ông ta?”

“Ông ấy ra đi đột ngột như thế, tôi sợ mình sẽ tức cảnh sinh tình.” Tôi sợ bản thân sẽ đào mồ cuốc mả ông ta ra mất.

Không thể tin rằng con người đó thế mà đã chết thật rồi, không một chút chân thật. Nhưng chính tôi hiểu rõ, tử vong mới thật sự là kết cục sau cuối của ông ta. Cả đời này tôi vĩnh viễn cũng không chiếm được người đó, một khi đã như thế, không bằng để cho ông ta chết quách đi thôi.

“Tôi giống ông ta sao?” Côn Du hỏi.

Câu hỏi có hơi kỳ lạ thì phải, hai người họ là cha con ruột, đương nhiên là giống nhau rồi.

“Đôi mắt của ngài giống với ông ấy.”

“Côn Diễn, cũng giống ông ta chứ?”

Tôi chợt nhớ đến ánh nhìn của Côn Diễn trước giờ phút anh ta tán thân mình trong biển lửa, dừng một chút: “Không, anh ta thì không giống, chỉ giống được mỗi gương mặt kia mà thôi.” Nhưng chung quy, anh ta cũng chỉ là một món tàn thứ phẩm, trong ánh mắt của anh ta chất đầy những thứ tình cảm vô dụng. Hết thảy đều đã bị tôi châm một ngòi lửa mà hóa thành mớ rơm rạ, thổi bừng lên ngọn lửa hủy diệt, truy điệu cho linh hồn của anh ta rồi.

Thật lâu sau đó, Côn Du ra mệnh lệnh: “Trở về đi.”

Hắn thay đổi ý định rồi ư. Nhưng hôm nay rõ ràng là ngày giỗ của Côn Trì, vì sao hắn lại đưa ra quyết định này? Gương mặt kia vẫn không bao hàm một chút xúc cảm nào cả, cũng chẳng cách nào xem rõ hỉ nộ. Tôi từ bỏ việc suy đoán, rồi vội vàng bẻ lái tại một ngã tư nọ.

Phanh!

Tiếng gầm rú nhanh chóng lấp đầy đại não, trước mắt tôi là một gam màu chói rực của máu tươi.

Tôi dần mất đi ý thức giữa một khung cảnh đất trời nhuốm đỏ.

Giấc mộng của tôi hoàn toàn là trống rỗng. Tôi dạo bước trong màn đêm dày đặc, không có đích đến, cũng không thấy được lối về, cứ mò mẫm từng bước, hướng về phía trước mà đi. Tôi không hề biết bản thân mình đã lạc vào nơi nào, bốn phía xung quanh duỗi tay cũng không thấy rõ năm ngón tay mình. Thân này giờ đây bị cầm tù trong khoang bụng của dã thú, chẳng hề có lấy một lối thoát thân.

“Trừng Trừng, tôi muốn em, em là của ta, tôi sẽ đối xử tốt với em.” Bàn tay của Côn Diễn khẽ khàng vuốt ve gương mặt tôi. Trong màn đêm đen, anh ta hiện thân thành loài ác quỷ dữ tợn mà gào thét: “Lục Trừng Tây, tao có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”

Tôi kinh hãi mà đẩy anh ta ra, xoay người định chạy trốn, lại bị vấp phải thứ gì đó mà ngã ra trên đất.

“Chẳng phải anh đến để cứu em hay sao?” Tôi hoảng sợ quay đầu lại, thì thấy được một Mục Ngôn xinh đẹp kiều diễm đang nằm trong vũng máu. Gương mặt "người đó" nhỏ xuống những giọt máu tươi và dịch trắng, hệt như một con lệ quỷ, cậu ta nắm lấy ống quần của tôi mà khóc lóc cầu xin: “Đưa em đi đi, em không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa. Em sợ lắm, em sẽ chết mất thôi, hắn ta biết hết tất cả! Xin anh đưa em rời khỏi đây, chúng ta cùng nhau trốn khỏi nơi này đi. Em chỉ muốn được ở cạnh anh mà thôi!”

Tôi la thét thất thanh, dùng mọi sức lực mà đá văng cậu ta. Chợt cơ thể tôi nhẹ bẫng đi, rồi ngã lên chiếc giường trắng tinh trải đầy cánh hoa hồng.

“Trừng ca, em thích anh, em yêu anh rất nhiều.” Hứa Thanh Hà bò lên người tôi, đôi tay dùng sức bóp chặt lấy cổ tôi, đôi mắt đỏ hoe kinh hoàng gào lên: “Lục Trừng Tây, tôi đã làm gì sai cơ chứ? Sao anh có thể đối xử với tôi như thế chứ! Đồ nhát gan! Anh không có trái tim! Vì bản thân không dám yêu mà dám cho rằng tình yêu khắp thiên hạ đều là bẩn thỉu! Dựa vào đâu mà anh lại không cần tình yêu của tôi chứ?! Anh nghĩ rằng bản thân đang nắm giữ tình cảm của kẻ nào hả? Là tình cảm của Hứa Thanh Hà tôi đây! Tôi chưa bao giờ yêu một người đến mức này! Tên khốn khiếp! Tôi sẽ hận anh suốt đời này...”

Những cánh hoa hồng hoá thành một trận mưa máu đỏ, nhấn chìm tôi bên dưới đáy sâu không lối thoát.

Bóng đen đặc quánh đặt tôi lên trên giàn hoả, thiêu chết tôi.

Trốn không thoát, tôi trốn không thoát, Côn Diễn đã chết cũng chẳng hề buông tha cho tôi. Anh ta bò ra từ trong lòng địa ngục, lẻn vào tâm trí tôi, không ngừng truyền cho tôi những lời dẫn dụ không cách nào chối từ. Anh ta dùng danh nghĩa tình yêu, mà khiến tôi dần dần trở thành một kẻ điên loạn vặn vẹo.

Chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể biến thành Mục Ngôn, cũng có thể hoá thân thành Hứa Thanh Hà. Tôi lấy đi mạng sống của anh ta, anh ta lập tức muốn tôi sống không bằng chết.

Tôi vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi bóng ma của con người này.

Anh ta đã thắng.