Tôi tỉnh lại vào một ngày mùa đông, tuyết rơi trắng xóa cả một vùng trời. Những hạt tuyết bao trùm các vách tường bên ngoài cửa sổ, khoác lên mình một vẻ đẹp trong vắt thanh sạch. Cuối cùng thì tôi cũng đã thoát khỏi cái màn đêm tăm tối không có lấy nỗi một tia sáng.
Tôi rút kim tiêm trên tay, xốc chăn bước xuống giường, mở cánh cửa sổ đang đóng kín kia ra. Lạ thay, bản thân tôi chưa bao giờ có cảm giác khát vọng bình minh đến như thế.
Đây là thời điểm thích hợp để tìm cho mình một bác sĩ tâm lý, vì để bản thân sống tốt.
Côn Diễn, anh xem đi, cho dù anh đã thắng, tôi cũng chẳng hề thua cuộc.
Anh đã chết rồi, tôi là người sống, hơn nữa lại là người luôn luôn sống sót.
Tôi có thể giết chết anh một lần, thì cũng có thể giết anh lần thứ hai. Không có thứ gì trên đời này là không thể thay đổi được, chỉ có tử vong mới là bất diệt.
Có tiếng đẩy cửa vang lên, bước chân ai đó vội tiến nhanh về phía này, Kế Lăng chợt xuất hiện mà nắm lấy bàn tay tôi: "Mu bàn tay của anh đổ máu rồi, anh không thấy đau hay sao?"
Tôi cúi đầu, xem cái cách cậu ta cầm máu giúp mình, tầm mắt bất chợt chú ý đến một vật trên cổ tay. Chuỗi hạt đỏ tươi quấn nhiều vòng trên cổ tay tôi, trông vừa quỷ mị lại có chút gì đó thánh khiết vô ngần.
Tôi hỏi: "Đây là cái gì?"
Động tác trên tay Kế Lăng hơi chậm lại, rũ mắt nói: "Đây là chuỗi Phật châu mà Côn gia lên núi cầu về mới có được. Anh cứ giữ lại đi, anh sẽ không có mệnh hệ gì cả."
"Vật xích chó mà thôi." Tôi rất hiểu tác dụng của vật này.
Kế Lăng khẽ nhíu mày, lại không hề phản bác: "Anh mang đi, đừng gỡ xuống, bằng không Côn gia sẽ không vui vẻ gì đâu."
"Hắn vẫn chưa chết sao?"
"Côn gia chỉ bị thương nhẹ mà thôi."
"Tôi mê man bao lâu rồi?"
"Lâu lắm rồi, lâu đến mức chúng tôi cho rằng anh chẳng thể tỉnh lại được nữa." Kế Lăng buông tay tôi ra, rồi nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ: "Xem chừng hôm nay là một ngày lành."
"Vụ tai nạn xe cộ kia do ai giật dây?"
"Đó là sự việc ngoài ý muốn, tài xế xe vận tải điều khiển phương tiện khi đang kiệt sức, mọi thứ vẫn đang trong giai đoạn điều tra."
"Thế mà hắn không chết, đáng tiếc thật đấy." Tôi có chút tiếc nuối, không khỏi cảm khái Côn Du lớn mạng. Nhưng cũng chỉ là phút giây tiếc rẻ ngắn ngủi mà thôi, nếu hắn chết ở trong tay người khác, tôi sẽ không mấy vui vẻ đâu.
Bác sĩ tâm lý của tôi mang họ Thương, tôi hỏi tên anh ta có phải là Thương Nhĩ Thương (1) hay không, anh ta nói mình tên là Thương Diệp, vậy nên tôi gọi người này là bác sĩ Diệp.
👉 Chú thích (1)
是不是 (Shì bùshì): Từ này phát âm giống từ "phải không?". Lục Trừng Tây thấy anh này họ Thương - 是 nên dốc z đó ƪ(‾.‾")┐
Bác sĩ Diệp đeo một cặp kính, tóc tai áo quần lịch thiệp gọn gàng, khí chất xinh đẹp lạnh nhạt trông rất giống với Côn Trì. Điều ấy khiến tôi không khỏi có hứng thú muốn kể chuyện đời mình cho con người này nghe.
Anh ta là một vị bác sĩ đủ tư cách, nhưng lại không phải là người biết lắng nghe cho lắm. Mớ phân tích máy móc của anh ta khiến tôi cảm thấy phiền não, tôi chợt lạnh lùng nhìn anh ta, ý đồ khiến người này nhận ra sự không vui của tôi.
Tôi đem đời mình chia thành bốn giai đoạn —— trước khi bị nhận nuôi, quá trình cố gắng trở thành một đứa trẻ ngoan, sau khi mất tất cả, những ngày tháng sau khi tôi chết đi.
Sau bốn lần trị liệu, tôi đã kể xong chuyện xưa của mình, lúc này đến phiên anh ta.
Người nọ tự mình chỉnh sửa và ghi chú lại câu chuyện của tôi thành —— trước khi Côn Trì xuất hiện, sau khi Côn Trì xuất hiện, quá trình tự mình thức tỉnh, sự ra đời của một kẻ điên.
Tôi tấm tắc khen anh ta thật thông minh, không hổ là bác sĩ tâm lý. Anh ta đã thành công khiến tôi bỏ ý định thay một vị bác sĩ mới cho mình.
Sau khi giai đoạn điều trị tâm lý đầu tiên kết thúc, tôi được xuất viện, chỉ là trong thời gian dài sắp tới, chân trái tôi vẫn sẽ khó có thể đứng thẳng được, tôi đành ngồi xe lăn mà xuất viện.
Vì để tiện cho việc tập đi lại của tôi, Côn Du đã tặng cho tôi một cây gậy chống, bên trên khảm thật nhiều hồng ngọc tinh xảo sang quý. Hắn nói rằng nó trông rất hợp với tôi.
Pha lê dù có sáng bóng đến mấy cũng chỉ để tô điểm cho những con chim trong lồng, không thể tin lời nói vu vơ như thế này lại bao hàm những dụng ý sâu cay đến vậy.
Tôi vung gậy trên tay, tạo thành một trận quét gió rền vang, ngoài đẹp ra thì cây gậy này còn có thể dùng để đánh người.
Hắn đang ám chỉ rằng, tôi ngoài cái vẻ ngoài này thì cũng hoàn toàn chẳng có tác dụng gì khác cả. Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ khiến cho hắn biết khổ đau thật sự là như thế nào.
Sau khi Côn Trì từ giã cõi đời, đây là lần đầu tiên tôi trở về Côn gia ăn tết.
Đêm giao thừa ngày đó, tôi ngồi trong phòng khách đón giao thừa. Màn hình TV phát ra những thanh âm sống động rộn rã, tôi và Côn Du rúc vào cùng nhau, lặng im không ai nói một lời.
Rất nhanh sau đó, tôi đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, Côn Du đứng dậy tắt TV đi, chúng tôi tiến vào phòng hắn mà bắt đầu làm.
Tôi không thể kìm được mà phát ra thành tiếng, động tác của hắn cũng không hề nhẹ nhàng gì cả. Mỗi lần ra vào đều như chết đi sống lại, khiến cho tôi tham luyến càng muốn đòi hỏi nhiều hơn, hắn cũng không một lời chối từ.
Sau niềm vui sướng ngắn ngủi, tôi mệt đến không còn chút sức lực nào, hắn ôm tôi đi tắm rửa sạch sẽ. Trong phòng tắm, khi hắn có ý định làm một lần nữa, tôi lại nói rằng tôi đói rồi.
Hắn tắm táp cho tôi xong thì đưa tôi về phòng, sau đó bước xuống lầu nấu mì.
Không lâu sau đó, hắn mở cửa bước vào với một tô mì nghi ngút khói. Cùng lúc đó, pháo hoa bên ngoài cửa sổ được thắp lên, vô tình soi sáng cho gương mặt sắc lạnh của hắn. Những vệt sáng rực sắc ấy như cũng đồng thời đang loé lên bên trong đôi con ngươi đen thăm thẳm của người này.
Kì vĩ mà lộng lẫy.
Tiếng chuông năm mới vang lên chậm rãi, tiếng pháo tí tách tưng bừng khắp muôn nơi, con người ta tạm biệt những thứ xưa cũ mà cùng nhau đón nhận những điều mới mẻ.
Cái cũ chết đi, cái mới gọi mời.
Bánh răng vận mệnh tiếp tục di chuyển về phía trước, xiềng xích quấn thân ở lại, luân hồi lại chưa một lần đổi thay.