Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Chương 17: Anh Ta Phải Chết



Ở giai đoạn thứ hai, bác sĩ Diệp muốn tôi kiêng hút thuốc đi, anh ta còn dạy cho tôi cả cách chơi cờ và thiền định. Anh ta nói rằng việc này có thể giúp tôi tu dưỡng tâm tính của mình.

Tôi đã làm theo.

Trong lúc chơi cờ, anh ta sẽ trò chuyện với tôi về những vấn đề râu ria nào đó. Nếu như vô tình những điều đó có liên quan đến câu chuyện xưa của tôi, tôi cũng vô cùng phối hợp mà đàm đạo cùng anh ta.

Tôi dần không còn thua cờ nữa, cái ngày mà tôi đánh ngang tay với anh ta, đề tài của các buổi nói chuyện đã tiến vào trung tâm của những câu chuyện cũ.

"Ngài Lục, về cái chết của ngài Côn Trì, tôi cần ngài tóm lược đôi chút. Tôi cần phải biết năm đó đã xảy ra những việc gì, và ngài đóng vai trò gì bên trong câu chuyện đó."

Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của anh ta khiến lòng tôi dâng lên một cơn giận không biết tên, tôi u ám nhìn chằm chằm gương mặt của anh ta. Người này cũng không chút nhún nhường, mà lại bình tĩnh đối diện với tôi.

"Ngài Lục à, ngài Côn Trì có một vị trí không thể nào thay thế trong cuộc đời của ngài. Cái chết của ông ấy, đã ảnh hưởng rất sâu sắc đến ngài, có lẽ ngài không ủng hộ, nhưng xin ngài hãy phối hợp cùng tôi. Tôi là một bác sĩ, tôi sẽ không hại cậu, cậu có thể kể cho tôi nghe chuyện xưa của cậu được chứ?"

Tôi trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc bại trận.

Tôi sẽ không thừa nhận bản thân mình hoàn toàn bại lộ dưới cái nhìn chăm chú của người kia. Chỉ bởi vì anh ta là bác sĩ, tôi là người bệnh, thế nên tôi phải vâng theo lời dặn của bác sĩ mà thôi.

"Tôi có hơi không nhớ rõ khi đó là ngày nào."

"Ông ta vốn không cần đứa trẻ hoàn mỹ ưu tú kia, tôi đã giả vờ quá lâu, cũng đã chán lắm rồi. Khi tôi lộ ra bản tính thật sự, ông ta cũng như trước mà vờ như không thấy. Cứ như bất cứ thứ gì mà tôi làm thì ông ta cũng đều dung túng cả."

"Ông ta còn trẻ như vậy, lại một lòng chỉ nghĩ đến việc thoái vị, từ đó Côn Du chính thức trở thành người thừa kế mà ông ta tỉ mỉ bồi dưỡng. Nhưng, chỉ cần là việc mà người đó muốn làm, tôi nhất quyết sẽ không để ông ta được như ý nguyện."

"Anh cũng biết, việc mà tôi hạ quyết tâm phải làm cho bằng được, thì chưa một việc nào là tôi thất bại cả. Tình cảm giữa tôi và Côn Du càng một thăng tiến, hắn nghe lời tôi còn hơn là Côn Trì nữa."

"Hắn không biết rằng "Trừng ca" mà hắn tin tưởng vẫn luôn trêu đùa tình cảm của bản thân, lại cố ý khiến hắn mắc sai lầm trước mặt cha mình mà chịu trừng phạt. Hắn càng không biết, rằng cha hắn rõ ràng đã biết hết mọi rắp tâm hiểm ác của tôi, lại chưa một lần vạch trần hết thảy."

"Ngay từ đầu, tôi cho rằng đây là sự dung túng mà ông ta giành cho tôi. Mãi đến về sau, tôi mới hiểu được, đây là màn thử thách mà ông ta giành riêng cho Côn Du."

"Người duy nhất chẳng hề hay biết gì chỉ có một mình tôi. Côn Du giấu nhẹm đi dã tâm của mình, lòng dạ sâu không thấy đáy. Hắn đã lừa gạt tôi, xem tôi như hòn đá kê chân của hắn, mà dùng tôi như một cách thức để chứng minh cho Côn Trì, rằng hắn đã có đủ tư cách để ngồi vào bàn tròn lợi ích."

"Tôi đã bị hắn ta bỡn cợt."

"Tôi và người đó xé rách lớp mặt nạ giả dối, cùng đối đầu với nhau trong việc làm ăn lẫn những việc trong bóng tối, thắng thua chia đều cho song phương."

"Vào lần cuối cùng, tôi tàn nhẫn hạ thủ, rốt cuộc cũng đã chọc giận hắn rồi. Hắn muốn giết tôi, nhưng tôi lớn mạng mà may mắn tránh được. Nhưng đó cũng là lần cuối cũng tôi thấy được Côn Trì."

"Hắn gọi tôi đến thư phòng. Bên trong lại chỉ còn lại thi thể của người kia, ông ta đã chết..."

"Côn Du đứng ở bên cạnh thi thể, quay đầu hỏi tôi..." Dịch vị bên trong dạ dày sôi trào từng cơn, chực trào muốn ra khỏi cổ họng, tôi che miệng lại, vọt vào toilet mà nôn khan, lại chẳng nôn ra được bất cứ thứ gì.

Mặt gương phản chiếu đôi mắt đỏ ngầu của tôi, có thứ gì từ trong đầu muốn chui ra, đầu tôi đau đớn như muốn nứt toạc. Bên trong xác thân này cứ như không hề là tôi, mà lại là kẻ điên và dã thú đã nhẫn tâm cướp đoạt thân thể của tôi.

Tôi một quyền đập vỡ mảnh kính pha lê, những giọt máu tươi chảy dài trên khắp những đốt ngón tay, nhưng tôi lại không hề cảm thấy đau đớn gì cả.

Bác sĩ Diệp đưa tôi ra ngoài mà băng bó miệng vết thương, không chút e dè mà hỏi: "Người kia hỏi cái gì?"

Tôi khẽ cụp mắt, trong đầu đều bị lấp kín bởi cơn ác mộng, nơi Côn Du cầm súng mà nhìn chăm chăm vào tôi: "... Hắn hỏi tôi, A Trừng, anh vừa lòng rồi chứ?"

"Hắn vì dã tâm của bản thân mà ra tay giết chết Côn Trì, nhưng lại làm như những tội ác đó là xuất phát từ bản thân tôi. Hắn ta là ma quỷ, hắn ta có thể nhìn thấu tâm can con người, hắn biết rõ tôi muốn giết Côn Trì mà không cách nào hạ thủ được. Vì thế, hắn nắm lấy bàn tay của tôi, giơ nòng súng lên, hướng Côn Trì mà nổ súng, khiến cho cả tôi và hắn đều đeo tội trên lưng. Hắn làm cho tôi cảm thấy khó chịu, làm cho tôi thấy đớn đau, hắn làm cho tôi... Hoàn toàn bị hủy hoại!"

"Bác sĩ Diệp, anh có tin rằng trên đời này có quỷ không?"

Bác sĩ Diệp nói: "Nếu anh cho rằng nó có tồn tại, vậy thì nó sẽ tồn tại."

Tôi nở nụ cười điên loạn mà đè lấy bả vai anh ta: "Trên đời này thật sự có quỷ, hắn khoác tấm da người lên mình mà đến tìm tôi!"

"Ngài Lục à, ngài nên nghỉ ngơi đi thôi." Anh ta không hề tin.

Tôi đẩy anh ta ra, cười thật lâu, mới nói: "Bác sĩ Diệp, có thể bắt đầu giai đoạn điều trị thứ ba rồi chứ?"

"Được rồi."

Giai đoạn thứ ba của quá trình này, là trị liệu bằng thuốc.

Mỗi lần uống thuốc xong, tôi cứ cảm thấy rằng thân thể mình ngày một trở nên suy yếu, cũng thích ngủ hơn trước. Đại não mê man, đêm ngày đảo điên, đôi lúc vô thức tỉnh dậy và không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Bác sĩ Diệp nói, đây là hiện tượng bình thường cả thôi.

Tôi cảm thấy thất vọng với anh ta. Sau cùng, tôi đã chọn giấu nhẹm đi giấc mộng của mình.

Trong mộng, tôi bị Côn Diễn, Mục Ngôn và Hứa Thanh Hà truy giết xuyên suốt. Cảm giác sợ hãi cái chết và cảnh tượng giết chóc thảm khốc khiến tôi dần bị lạc lối giữa hai tầng thực và mơ. Dã thú trong đầu tôi cười lên điên dại. Cũng có lần, nó từ trên thi thể của tôi mà tái sinh một lần nữa, dáng hình từ nơi hư ảo dần dần trở nên chân thật.

Tôi không còn cách nào hơn, chỉ có thể tự cứu lấy mình.

Tôi cố gắng chống cự mà dùng mọi thủ đoạn. Trong cơn mơ, dã thú và tôi cùng tham gia vào một cuộc rượt đuổi một mất một còn, từ tầng nông nhất đến tầng sâu thẳm, từ giả dối đến chân thật, từ ban ngày đến khi màn đêm buông xuống, thương tổn ngang nhau, lại không cách nào dừng lại.

Nhưng tôi rồi sẽ giết chết nó, tôi sẽ, điều đó đã được quyết định ngay từ ban đầu, bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi. Nó sẽ chết, không thể nghi ngờ gì hơn.

Rốt cuộc cũng có một ngày, tôi uống một lượng lớn thuốc vào cơ thể, chìm đến tầng sâu nhất của cơn mơ. Không biết là qua bao lâu, cuối cùng thì con quái vật kia cũng đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Trong một khoảnh khắc, những mảnh vụn kim sắc ánh lên thành tia sáng lấp lánh, rồi lại nhanh chóng lịm dần đi nơi lòng bàn tay tôi.

Tôi đứng ở nơi vực thẳm của giấc mộng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao rộng lớn, không biết vì lẽ nào, tôi chợt muốn khóc vô cùng.

Tôi đào ra bộ hài cốt mà chính mình chôn vùi bên dưới lớp tro tàn, nó rỉ sét, rách nát, tàn tệ, khiếm khuyết, mục ruỗng và đầy giòi bọ, càng không cách nào chống đỡ được một xác thân máu thịt mới.

Tôi ôm nó khóc ứa nước mắt.

May mà, theo năm tháng, tôi sớm đã luyện nên một con tim cứng rắn đến bất khả xâm phạm, bao quanh nó, là một khung xương sắt thép vững chãi vô ngần.

Tôi sẽ không phải cảm nhận nỗi đau thêm một lần nào nữa.

Nhưng vẫn chưa đủ, dã thú đã chết, ma quỷ vẫn còn ở đây. Nếu anh ta bất tử, làm sao tôi có thể tái sinh từ bên trên lớp tàn tro của anh ta đây?

Anh ta phải chết, phải chết mới thôi.