Khoảng thời gian điều trị tâm lý dài dằng dặc cuối cùng cũng đã kết thúc, tôi vượt qua bài kiểm tra của bác sĩ Diệp, thành công chứng minh với anh ta rằng bản thân đã trở lại thành một con người bình thường.
Trước khi rời đi, anh ta tỏ vẻ: “Cậu là sản phẩm thất bại đầu tiên trong cuộc đời tôi.”
Tôi vô cùng sung sướng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của người kia bị xé nát, tôi chợt lấy đi cặp kính của anh ta xuống: “Hối hận rồi sao?”
Anh ta lặng im không nói một lời.
Thứ mà tôi muốn cũng không hề là đáp án từ anh ta, người có thể cho tôi câu trả lời nay đã không còn trên đời này nữa.
Tôi che lấy đôi mắt anh ta, cúi người hôn nhẹ lên vầng trán cao của người này: “Tôi rất vui vì đã gặp được anh. Nhưng lúc này, hai ta nên nói lời từ biệt rồi, bác sĩ Diệp, hẹn ngày sau gặp lại.”
Anh ta đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, hoá ra người kiêu ngạo như thế này cũng có thời điểm cảm thấy không cam lòng: “Cậu nhìn cho rõ đi, tôi không phải là ông ta!”
“Buông ra.” Giọng điệu của tôi vô cùng bình tĩnh.
“Cậu xuyên qua tôi để chứng minh đến người đó thì có ý nghĩa gì? Ông ta đã chết, cậu lại là người còn sống. Ngài Lục của tôi, tôi có thể chữa trị cho cậu một lần này, thì tôi cũng có thể chữa khỏi cho cậu một lần nữa. Cầu xin cậu, xin hãy tin tưởng tôi thêm lần này thôi.”
Tôi đẩy đôi bàn tay của anh ta ra, cúi đầu nhìn xuống: “Tin anh sao?”
“Tôi là bác sĩ điều trị cho cậu. Chỉ cần cậu tin tưởng tôi, tôi mới có thể chữa khỏi hoàn toàn cho cậu được.”
“Những lời anh nói nghe thật cao siêu làm sao, nhưng hết thảy cũng chỉ là khát khao giành lấy chiến thắng của riêng mình anh mà thôi. Bác sĩ Diệp à, chẳng phải anh là người không thể thua được hay sao?” Tôi cười nói: “Để tôi nói cho anh biết, tôi không cần lòng tốt của anh, cũng không hề tin anh dù chỉ một khắc.”
“Tôi tin rằng cậu sẽ quay trở lại, vì chỉ có tôi mới có thể trị khỏi cho cậu.”
Đối với tôi, sự kiên trì của anh ta thật sự rất vô dụng. Nhưng anh ta lại là một bác sĩ, nên tôi tôn trọng quyết định của người này.
“Vậy thì, xin không hẹn ngày gặp lại.”
Khi tôi ra khỏi khu khám bệnh thì sắc trời cũng đã tối mịt. Hôm nay đến phiên Kế Lăng đón tôi, nhưng người đến lại là Đàm An.
Đàm An nói: “Côn gia và Hứa gia có một cuộc gặp gỡ để nói về chuyện làm ăn, anh ấy đã theo họ ra biển rồi.”
“Xem ra cậu bị thất sủng rồi, cậu trách tôi chứ?”
“Tôi không trách anh.”
“Tiểu An à, người mà tôi có thể tin tưởng chỉ có một mình cậu, cậu hiểu chứ?”
Ánh nhìn của Đàm An hướng về phía trước: “Tôi hiểu, Trừng ca.”
Ngay cả anh trai ruột thịt cũng có thể bị cậu ta không chớp mắt mà vứt bỏ, quả nhiên, cậu ta không hề khiến tôi thất vọng.
“Chờ đến thời cơ chín muồi, tôi sẽ báo trước cho cậu. Lúc đó, cho dù thứ cậu muốn có là cái gì đi chăng nữa, tôi đều có thể cho cậu.”
“Cái gì cũng được sao?” Cậu ta liếc về phía gương chiếu hậu, như thể đang muốn xác minh điều gì đó.
Tôi hứa hẹn với cậu ta: “Chỉ cần là cậu muốn, tôi sẽ giành lấy cho cậu hết, tự do, phụ nữ, tài phú, quyền lợi, bất cứ thứ gì cũng có thể. Thế nên, nếu cậu muốn bất kể là thứ gì, hãy nói cho tôi, tôi sẽ giúp cậu đạt được.”
“Trừng ca à, anh không cần làm bất cứ điều gì cả.”
Cậu ta không ý định nói ra điều đó với tôi, hoặc là cậu ta thật sự chẳng có bất kỳ ham muốn gì sao? Cho dù là vế nào đi chăng nữa, cũng không sao cả, tôi không hề để bụng.
“Có thuốc lá không?” Tôi nhìn màn đêm đang dần buông xuống ngoài cửa sổ xe.
“Ngài phải kiêng thuốc lá.”
“Những đợt trị liệu đã kết thúc, tôi có thể làm bất cứ thứ gì mà tôi muốn. Dừng xe ở phía trước đi, tôi muốn mua một bao thuốc lá.”
“Để tôi cùng đi với ngài.”
“Nghe lời nào, Tiểu An, là một con chó thì phải có dáng vẻ của một con chó chứ, đừng chọc tôi không vui.”
“Vâng, Trừng ca.”
Tôi xuống xe bước chân vào siêu thị, lấy một hộp thuốc, nhận một chiếc bật lửa mà châm thuốc, thanh âm tí tách của nó trùng điệp với tiếng nổ lớn ầm vang trên đường. Trong nháy mắt, đêm cũng như ngày, lửa cao lên đến tận trời.
Trên khắp siêu thị hỗn loạn cả lên, sắc mặt nhân viên thu ngân kinh hãi tột độ: “Thưa ngài, kia là xe của ngài phải không ạ...?”
Tôi tùy tiện liếc nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng phủ nhận: “Đương nhiên là không phải rồi.”
Tôi đưa bật lửa trên tay cho Tiêu Bạc Niên, khoé môi cong cong, trên đời làm gì có cảnh sắc nào có thể so được với trận hỏa ngục chấn động ngày hôm nay?
Khi ra khỏi siêu thị, Tiêu Bạc Niên dùng một ngữ điệu không rõ mà nói: “Thật là một con chó trung thành, nói chết đã chết rồi. Anh không cần thì có thể tặng cho em mà, lãng phí làm sao, đôi mắt và màu tóc như thế vô cùng khan hiếm đấy.”
“Cũng không thấy ai kia nương tay lúc thả bom vào bên trong nhỉ?” Tôi liếc nhìn cậu ta một cái, cái vẻ không thể nhận thức được tình hình hiện tại của cậu ta, khiến tôi vô cùng khó chịu.
“Được rồi, chết thì chết đi, cũng không phải là em, em cũng không cảm thấy đau lòng gì cả. Hai ta nhanh chân đến xem đi? Không biết thi thể tên này có bị hóa vàng hay không...”
Tôi ngắt lời cậu ta: “Bên kia thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, tất cả đều được tiến hành dựa trên kế hoạch của anh. Đưa toàn bộ những việc mà Hứa Thanh Hà gặp phải đến tai Hứa Thịnh, lại âm thầm dẫn đường khiến cho hắn nghi ngờ rằng đây là âm mưu của Côn gia. Dù cho có e ngại cảm tình hay xung đột lợi ích giữa hai bên, hắn ta vẫn sẽ động thủ, ngay trong tối nay mà thôi.”
“Em rất tò mò, thời điểm anh đối xử như vậy với Hứa Thanh Hà, anh cũng đã thấy trước được một tương lai như thế này sao?”
“Cậu thấy thế nào?” Tôi hỏi ngược lại.
Cậu ta cười giảo hoạt: “Chỉ cần anh cân nhắc em đã vì anh làm trâu làm ngựa ra sao, và không bị anh đối xử giống như thế, em đã cảm thấy vui mừng khôn xiết rồi.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Chỉ cần cậu ta nghe lời.
“Đương nhiên rồi, em đứng ở cùng chiến tuyến với anh mà, chỉ sợ anh không cần em, chứ không có chuyện em phản bội anh đâu.”
“Tiêu Bạc Niên, tôi không tò mò mục đích thật sự của cậu làm gì. Sau khi chúng ta kết thúc hợp tác, cậu sẽ có được thù lao mà cậu xứng đáng, những thứ còn lại tôi sẽ tự mình xử lý.”
Tôi giẫm tắt điếu thuốc, mở cánh cửa chiếc xe đang dừng ở ven đường, rồi bảo tài xế lái xe rời đi.
Quá khứ và hiện tại, ác mộng và chân thật, có người chết thảm trong biển lửa rực cháy, cũng có người trỗi dậy từ bên trên lớp tàn tro. Ngọn lửa tận sâu đáy vực vẫn chưa bao giờ tắt hẳn, địa ngục trần gian vĩnh viễn không một ngày ngơi nghỉ.
Tôi ấy mà, đã không thể chờ đợi thêm nữa rồi.
Không thể đợi thêm, không còn biện pháp nào có thể cứu vãn hết thảy, đây là kết cục tốt nhất, đây là cái kết mà tôi dành cho tất cả bọn họ. Chỉ có cái chết, mới là công bằng, mới không hề bội bạc.