“Mặc kệ em có muốn hay không, đều phải chấp nhận bằng hết, bởi vì đó là thứ mà tôi đã trao cho em...”
“Trừng Trừng, Trừng Trừng của tôi, tôi muốn em...”
“Lục Trừng Tây, tao có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”
Tôi đột nhiên mở mắt ra, tự mình bật dậy từ trong cơn ác mộng, mồ hôi lạnh phủ đầy sau lưng.
Tôi còn ở trong phòng của Côn Trì, không có xiềng xích, không có giường lớn, không có Mục Ngôn, cũng không có Côn Diễn. Quả nhiên, đêm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, Đàm An không thể nào chết đi rồi sống lại được.
Rõ ràng là chính mắt tôi đã nhìn thấy cậu ta chết đi, sao cậu ta có thể còn tồn tại được chứ? Cho dù cậu ta có trở thành cơn ác mộng của tôi thì sao chứ, tôi sẽ tìm được thi thể của cậu ta, băm nát của cậu ta ra hàng trăm nghìn mảnh, khiến cho cả đời này, cậu ta chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ và bị tôi giết chết.
Có chết cũng phải trông thấy xác!
Tôi xốc chăn lên định bước xuống giường, chợt cơ thể không chống đỡ nổi mà ngã mạnh xuống nền đất, cơn đau dữ dội ở mắt cá chân và khắp cơ thể xông thẳng lên đại não. Trong phút chốc, tôi chỉ có thể đứng đờ người ra.
Ý lạnh thấu xương.
“Không đứng dậy được sao?”
Tôi ngẩng đầu, đôi đồng tử co lại.
Đàm An khoanh tay đứng ở cửa, gương mặt tươi cười hiển hiện.
Không, cậu ta không phải là Đàm An, Đàm An không thể cười như thế được, cậu ta là Kế Lăng!
“Ánh mắt của anh là thế nào? Tôi không phải quỷ, cũng không phải là Tiểu An.” Cậu ta đi tới, quỳ một chân trước mặt tôi, nắm lấy cổ chân bị thương của tôi mà cười khẽ: “Đau không? Đau thì tốt rồi, để cho anh nhớ rõ, bất kể chuyện gì mà anh làm sai, thì đều phải bị trừng phạt.”
Sợi dây thừng từ trên trời giáng xuống thắt chặt lấy cổ tôi, khiến tôi không cách nào phát ra thành tiếng.
“Trừng ca, đây mới là dáng vẻ mà anh nên có, thật lộng lẫy làm sao.” Cậu ta tách hai chân tôi ra, ngón tay len vào bên trong cơ thể tôi.
Bên dưới tấm áo sơ mi đơn bạc là cặp chân dài trần trụi không thể che giấu.
“Cút… Cút đi!” Tôi nhấc chân định đá cậu ta, lại bị người này tóm chặt cổ chân bị thương mà dùng sức nghiền ép, sau cùng tôi cũng đã không còn một chút sức lực nào.
Cậu ta rút ngón tay mình ra, nhìn thoáng qua rồi nhíu mày nói: “Tiểu An, em khiến anh ta đổ máu rồi.”
“Là anh ta nợ em.” Đàm An không biết xuất hiện từ khi nào mà đứng lặng trong phòng, đôi con ngươi màu xanh lục toát ra một cảm giác u ám âm trầm đến lạ.
Tôi đột nhiên rất muốn cười, dưới ánh nhìn không chút nào che dấu của họ, tôi bật cười thành tiếng.
Rất rõ ràng là ánh mắt của loài lang sói.
Đáng cười là tôi vẫn luôn đối xử với họ như những con chó.
Chà, đều do tôi tự làm tự chịu, việc nên đến thì phải đến thôi, không có thứ gì là vĩnh hằng bất biến. Tôi không sợ thua, rơi xuống kết cục này là do tôi có mắt không tròng.
Tôi xứng đáng.
Tôi chấp nhận.
Cả đời này, tôi cũng từng trải qua hết thảy vinh quang lẫn tàn suy, đã hơn một lần nhận lấy chiến thắng về mình, cũng đã từng thua thảm. Để mà nói rằng liệu tôi có tiếc nuối hay không, thì không phải là không có. Nhưng một khi tử vong đã đến gần trước mắt, hết thảy vạn vật trên đời cũng đều được đối xử bằng một cách bình đẳng, chút ít tiếc nuối này có là cái gì?
Kiếp sau đi.
Kiếp sau đến sớm một chút.
Trao cho tôi một xác thân không trầm luân trong bể khổ.
Rèn cho tôi một lớp da không thể bị thiêu cháy.
Tìm lấy tôi nơi hoang vu vắng vẻ.
Cứu vớt tôi khỏi biển ải chúng sinh.
Đừng nói lời yêu tôi đậm sâu.
Đừng nói rằng muốn châm lửa thiêu đốt tôi.
Chỉ cần đến đây với tôi.
Chỉ cần nhìn thẳng vào tôi.
Hãy đến đây bên tôi, xem như đang thương hại tôi đi.
Tôi duỗi hai cánh tay mình ra, dùng hết sức dang rộng thân mình, thản nhiên mà nói: “Tôi sẽ chết trong tay hai cậu. Đến đây, giết tôi đi, làm nhục tôi cũng vô dụng. Năm đó tôi đã dạy các cậu như thế nào, Kế Lăng, Đàm An, đừng khiến tôi thất vọng.”
“Anh vẫn chưa nhận thức rõ tình cảnh lúc này của mình nhỉ? Nếu chúng tôi muốn giết anh, thì đã sớm động thủ rồi.” Kế Lăng ôn nhu mà nói: “Cơ mà loại người giống như anh, sao có thể hiểu được cơ chứ. Hãy coi như đây là sự trả thù của chúng tôi đi. Chúng tôi muốn anh phải trả một cái giá thật đắt, thời hạn là cả đời.”
Cậu ta bế tôi trở về giường, từ dưới đất rút ra một sợi xích thật dài, khoá vào cổ chân của tôi. Chợt, người nọ nheo mắt lại, phát ra một tiếng thở dài đầy mỏi mệt: “Nếu anh vẫn không nghe lời, tôi cũng sẽ bẻ nát đôi chân còn lại của anh. Đừng nghĩ đến việc tìm cách trốn đi, anh trốn không thoát đâu.”
“Trừng ca, ai rồi cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động sai trái của mình. Mạng của chúng tôi là do anh trao, nhưng cũng chẳng hề là rác rưởi, sao có thể nói vứt là vứt được, hửm?”
“Dù cho anh có muốn giết chết tôi, tôi cũng sẵn lòng, tôi vô cùng vui vẻ vì những việc anh để tâm đến. Anh biết không, ngay từ đầu, hắn đã không tin hết thảy những gì mà anh làm. Chúng tôi chứng minh cho hắn xem, thế rồi lại hắn hỏi, liệu chúng tôi muốn thứ gì. Anh đoán thử, chúng tôi đã trả lời câu hỏi đó như thế nào đi?”
Hắn? Hắn là ai? Là Côn Du hay lại là Hứa Thịnh chứ?
... Là Côn Du, hắn còn sống, hắn vẫn chưa chết!
Có cái gì đó ầm ầm mà đổ sụp xuống.
Là bộ hài cốt vừa được sinh ra từ bên trênn lớp tàn tro phế tích.
Máu xương chắp vá vỡ vụn sụp đổ, con tim chân thành bị thiêu đốt đến cực hạn, rơi vỡ vào bên trong vũng bùn sâu thăm thẳm.