Tôi không nghĩ bản thân sẽ dùng cách thức này để gặp lại bác sĩ Diệp.
Xem chừng anh ta cũng không chút bất ngờ trước tình cảnh hiện tại của tôi, cứ như đã sớm đoán trước được kết cục này rồi, điều này khiến tôi có đôi chút chán nản.
Người này đã sớm không còn chút giá trị gì kể từ cái ngày tôi kể hết chuyện xưa của mình cho anh ta nghe. Anh ta hiểu rõ điều này, đây cũng chính là ngọn nguồn cho sự không cam lòng của anh ta.
Nhưng tôi lại không làm gì sai cả. Anh ta là một bác sĩ, mà bác sĩ thì nên có những nghĩa vụ chính đáng của mình. Khi đó tôi chủ động phối hợp với anh ta, là vì tôi muốn như thế.
Lúc này quá trình trị liệu cũng đã kết thúc, dù là anh ta có muốn khám bệnh cho tôi thêm một lần nữa, hay là đến đây để đánh thức kẻ điên kia, tôi cũng không hề muốn phối hợp.
Hôm nay Kế Lăng ở lại trong nhà để trông chừng tôi. Không cần suy nghĩ cũng biết bác sĩ Diệp là do ai mời đến. Cậu ta nói rằng mình mời người này đến là vì anh ta là một bác sĩ có tiếng tăm. Nhưng cũng không vì thế mà tôi tán thành cho được.
Tuy vậy, tôi đã mất đi những đặc quyền tương ứng của mình, nên chỉ có thể đành bảo trì trầm mặc.
Xuyên suốt quá trình này, Kế Lăng đều dửng dưng và bàng quan, vẻ mặt vô cảm không thốt ra một lời nào cả. Rốt cuộc thì người này cũng đã có thêm một điểm tương đồng với người anh em song sinh của mình. Cơ thể tương tự, diện mạo như nhau, cái vẻ nhẫn nhịn và kiềm chế in hằn trong bộ gen của lẫn nhau. Tất cả đều có thể hủy diệt cậu ta, nhưng cũng có thể hoàn thiện con người cậu.
Có lẽ tôi không nên vạch trần cậu ta. Vậy thì tôi có thể khống chế cậu ta trong lòng bàn tay, có thể dùng thứ tình cảm mà cậu ta khao khát, có thể dụ dỗ cậu ta, đùa bỡn cậu ta, ngó xem người này lo được lo mất mà vẫy đuôi lấy lòng. Đến khi chơi đủ rồi, thì nhẫn tâm ghim một thanh đao vào cơ thể cậu, khiến con người này cũng nếm được chút tư vị chua xót.
Nhưng để cho cậu ta có được tình yêu ư? Tại sao phải như thế?
Kể từ cái ngày xuất hiện trên cõi đời này, tôi cũng chưa một lần nếm trải cái thứ mang tư vị của "tình yêu". Người khác không cho tôi bất cứ thứ gì, cũng đừng trông chờ có thể lấy được gì đó từ trên người tôi. Cho dù tôi có, tôi cũng sẽ không trao cho cậu ta. Thứ mà con tim này có thể trao đi, chỉ có thể toàn là thống khổ và hủy diệt.
Cán búa đóng đinh tôi vào một thanh thập tự giá, nhưng không phải là để cho chúng sanh tôn thờ, mà là để tôi chịu tội thay cho họ.
Tôi không phải là thánh nhân, tôi là ác đồ.
Cậu ta vọng tưởng giẫm đạp lên tôi mà đạt được cứu rỗi. Một lòng tôi chỉ nghĩ đến việc kéo cậu ta xuống cùng mình, cùng nhau đắm chìm trong nỗi đau khốn cùng và sâu thẳm.
Làm sao có thể để một mình tôi chịu khổ được chứ?
Sự im lặng của tôi khiến buổi điều trị này lâm vào bế tắc, thấy vậy bác sĩ Diệp nhanh chóng đổi sang một vấn đề khác: “Vẫn không mơ thấy ông ta sao?”
Không hổ danh là bác sĩ tâm lý.
Khi trước tôi khiến cho anh ta có vết nhơ đầu tiên trong sự nghiệp, hiện tại, anh ta lấy ngay điểm yếu của tôi ra mà đe doạ.
Rất tốt.
Tôi nhướng mày mà nhìn anh ta: “Anh muốn nói về cái gì?”
“Tôi có thể khiến cho cậu mơ thấy ông ta.” Đầu óc anh ta thật nhạy bén, tự biết thả mồi trước khi thốt ra những điều lệ bên trong bản hợp đồng ác ma, dẫn dắt khiến tôi tự mà cắn câu.
Nhưng vẫn không quá thông minh. Dù sao thì anh ta chỉ là một tên bác sĩ tâm lý, cũng không hề là quỷ ma có thể nhìn trộm lòng người.
Anh ta chỉ biết rằng Côn Trì là nhược điểm của tôi, lại quên mất rằng đây là nhược điểm mà tôi tự mình đưa cho anh ta. Kể từ ngày tôi đưa nó ra ánh sáng, tôi đã bắt đầu tính toán đến việc xoá bỏ nó rồi.
Tôi đã bị mắc kẹt trong đó nhiều năm. Cả thảy thương nhớ đêm ngày của tôi suốt thời niên thiếu đều là nó, châm ngòi cho ngọn lửa khát vọng nơi con tim tôi cũng là nó. Đã từng vì điều ấy mà rớt xuống đài cao một lần. Đã từng chuốc lấy khổ đau, lại càng không thể nhớ đến lúc được cho ăn mà quên đi những lần bị đánh.
Lời cáo biệt đã trôi tuột ra khỏi con tim này.
Đã dâng lên lòng thành của mình mà nguyện cầu với ơn trên.
Trừ khi trên đời này không còn bóng hình của tôi nữa.
Trừ khi người xót thương cho đời sau của tôi.
Đành thôi, nơi bờ bên kia của cõi chết, hồng thủy ngập trời, nghiệp hỏa sáng tỏ.
Niềm mong mỏi của anh ta đã bị cắt đứt, chỉ vì một lời nói của tôi: “Kiếp sau đi.”
Dường như trong ánh nhìn kia, có thứ gì đó đang dần tiêu tán.
Tôi đã từng đặt thứ đó vào bên trong. Lúc này đây, cũng chính tôi là người đã xóa bỏ nó hoàn toàn.
Cái gọi là nhân quả, cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông. Ông ta đã chết, tôi lại được giải thoát.
Đây vốn dĩ là cái kết tốt đẹp nhất cho tất cả mọi người.
Côn Trì, kiếp sau, nếu chẳng may ta lại vô tình va vào nhau, hãy đừng nghĩ đến việc được sống yên ổn.
Tôi đứng trước cánh cửa sổ sát đất, nhìn theo bóng lưng bác sĩ Diệp rời đi. Bên trong tấm kính trong suốt là dáng hình xiêu vẹo của một "tôi" khác. Nó bị xiềng xích quấn chặt cổ chân, băng gạc bao kín cả gương mặt. Nó nhìn tôi chăm chú, ánh mắt thản nhiên mà bình tĩnh, mơ hồ có thể thấy được linh hồn cuồng loạn thét gào bên trong.
Kẻ điên chưa bao giờ rời khỏi.
Tôi đã giấu nhẹm nó đi.
Nó là của riêng tôi. Nó xuất hiện từ bên trên lớp tàn tro của bản thân, nó thoát kén, trèo ra từ túi da máu thịt của tôi, biến mình thành cái bóng trung trinh nghe theo mọi điều sai bảo của tôi, nó thốt ra những điều mà tôi muốn nói, nó làm hết thảy những việc mà tôi muốn làm, giết những người mà tôi căm hận. Sau cùng, nó đến bên tôi, dung nhập xác thịt vào nửa còn lại của mình, cùng nhau bước tiếp một con đường đã sớm định sẵn.
Nhiều năm cứ thế qua đi, chúng tôi tuy hai mà một.