Khi màn đêm đang dần buông xuống, tôi lấy ra một mảnh sứ mà bản thân lén giấu từ trước, lặng lẽ cứa vào cổ tay mình.
Kế Lăng đã đi vào giấc ngủ, cậu ta sẽ không bao giờ biết rằng tôi đã hạ quyết tâm đến mức nào, mới khống chế bản thân không cắt vào yết hầu của cậu ta. Chỉ mong cho người này được một đêm yên giấc. Vì nếu không có bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra, thì đây sẽ là giấc ngủ bình yên cuối cùng của đời cậu ta.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, mỗi lúc lại càng chậm hơn.
Cái chết đã ngày một đến gần, nhưng đầu óc tôi lại càng thêm phần thanh tỉnh và quyết đoán đến kì lạ.
Đây mới chính là dáng vẻ mà tử vong nên có.
Bên ngoài cửa sổ, là vầng trăng bàng bạc đang soi sáng khắp cả nhân gian. Có lẽ hôm nay là một đêm trăng tròn đi.
Không biết là qua bao lâu, bên cạnh truyền đến tiếng ai đó đang xoay người, Kế Lăng từ phía sau mà ôm lấy tôi, rồi vùi đầu vào hõm vai của tôi. Không biết rằng trước khi rời đi bác sĩ Diệp đã nói điều gì với con người này. Mà ở hiện tại, cậu ta đã gần như hỏng mất.
Tôi cười khẽ: “Cậu không giả vờ ngủ nữa sao?”
“Tôi sẽ không để anh được như ý nguyện.”
Là một lời uy hiếp, nhưng thanh âm lại trầm thấp nhỏ vụn đến mức dường như không thể nghe thấy được.
Giống hệt như tiếng than thầm của loài dã thú, nước mắt gần như đã chực trào đợi sẵn.
Tôi nói: “Kế Lăng, cậu có còn nhớ rõ cái ngày mà tôi cứu hai cậu ra khỏi nơi đó không?”
“Khi đó các cậu đã gần như bị đánh chết, không hề có khả năng chống cự. Nhưng tôi lại thấy được đây chắc hẳn là hai tên tiểu quỷ kiên cường. Tôi tin tưởng rằng chỉ cần tôi cho các cậu một cơ hội, các cậu nhất định sẽ phấn đấu thay da đổi thịt, nhất định sẽ không khiến tôi thất vọng.”
“Câm miệng.”
Tôi vẫn cứ mắt điếc tai ngơ: “Nếu đã thống khổ đến thế, vậy thì cùng rời đi với tôi đi. Khổ đau chỉ càng tô đậm hơn cho nỗi bất hạnh của cậu, cũng chẳng chứng minh được bất kỳ điều gì cả. Cậu còn cố kiên trì vì điều gì cơ chứ? Cậu đã từng chứng minh cho tôi thấy một lần rồi, rằng không phải cứ qua mỗi lần như thế đều sẽ có người trao cho cậu một cơ hội khác. Cho dù lúc này cậu chọn từ bỏ cuộc đời này, tôi cũng sẽ không trách cậu.”
“Đừng nói nữa… Câm miệng!” Cậu ta xoay người đè tôi dưới thân, bàn tay đè chặt cổ tay vương đầy những máu của tôi, phẫn nộ gào rống: “Đừng dùng những lời lẽ đó để mê hoặc tôi thêm một lần nào nữa! Tôi biết rõ mục đích của anh là cái gì, đừng nghĩ đến việc tôi sẽ giúp anh trốn đi!”
Tôi khẽ mỉm cười, tại thời điểm dần đánh mất tánh mạng mà mở to hai mắt: “Kế Lăng, tôi không cứu được cậu rồi.”
“...Kẻ lừa đảo.”
Cậu ta che lấy đôi mắt của tôi. Trong bóng tối dày đặc, chỉ có những tia lửa đang từ từ rơi xuống, thiêu bỏng túi da tôi.
Tôi biết, cậu ta đã dao động.
Tôi trao cho cậu ta những lựa chọn, vốn dĩ con người này có thể chọn sẽ tiếp tục bàng quan, nhưng cậu ta lại không hề làm như vậy.
Lúc này đây, cậu ta vẫn không làm tôi thất vọng.
Đạt được kết quả như mong đợi, tôi không khỏi cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà ngất đi.
Khi lần nữa tỉnh lại, tôi đã gặp được Côn Du như bản thân mong muốn.
Trong phòng bệnh, một người đàn ông đứng lặng từ xa, sau lưng hắn ta là cảnh hoàng hôn diệt thế nối dài vô tận cùng bức chạm khắc khổng lồ về thời khắc nơi phía chân trời đổ sụp. Không một ai có thể biết được rằng kẻ kia đang nhìn vào thứ gì.
Tôi chống đỡ cơ thể nặng nề của mình và nhìn lướt qua cảnh tượng Tu La (1) điên đảo ngổn ngang, nhưng lại chẳng trông thấy được bất kỳ thứ gì.
👉 Chú thích (1)
Từ gốc là Tu La loạn tượng - 修罗乱象. Tu-la 修罗 là một loài giống như quỷ thần, là một đạo trong sáu cõi luân hồi Thiên, Nhân, A-tu-la, Súc sinh, Ngạ quỷ, Địa ngục. Giải thích theo Hán ngữ, tên gọi A - tu - la có nghĩa là "phi thiên" - không phải trời. Đây là loài thần có phước báo hơn loài người nhưng kém hơn chư Thiên, chỉ có một số phước báo gần bằng chư Thiên nhưng không hoàn thiện như họ.
Câu này hiểu nôm na là thay vì dùng từ "nhân gian loạn tượng" - cảnh tượng nhân gian điên đảo ngổn ngang thì anh Lục thay nhân giới bằng cảnh tượng Tu La điên đảo ngổn ngang.
Để hiểu rõ câu nói này thì ta cần biết rằng trong vòng luân hồi, nếu một người tu luyện có nhiều phước báu nhưng vẫn nặng nghiệp sân, mạn và nghi thì vẫn sẽ đầu thai vào loài A-tu-la. Những ai thường giận dữ, nóng nảy, ưa gây gổ, hung hãn và hiếu chiến, tự cao tự đại, khinh khi coi rẻ người khác, luôn nghi ngờ xét nét mọi người, mọi việc, không có lòng tin, là nghiệp nhân tái sanh vào A-tu-la.
"Rớt đài" là một bộ truyện lấy khá nhiều chất liệu từ Phật giáo, Ấn Độ giáo nên không tránh khỏi những cách dùng từ khá mới lạ của tác giả. Trong tương lai truyện còn cài cắm rất nhiều câu thoại liên quan đến vấn đề trên, mình sẽ cố tìm hiểu và giải thích để mọi người hiểu được dụng ý của tác giả nha. Dù cũng hơi quằn:))) Mọi người muốn mình giải thích ngắn gọn hơn hoặc dài dòng hơn cứ việc bình luận nhaa.
“Cuối cùng thì cậu cũng chịu đến gặp tôi rồi.”
Nếu hắn không muốn đến gặp tôi, tôi luôn có biện pháp để khiến cho hắn tự mình muốn đến. Nếu tự làm hại mình là không đủ, tôi còn có thể tìm đến tự sát. Con mồi trong lồng không có quyền tự mình định đoạt sống chết cho mình, tôi đã lường trước về việc hắn nhất định sẽ tìm đến tôi nhanh thôi.
Đây là nơi mà chúng tôi đang dừng chân, tất cả mọi thứ mới chỉ vừa bắt đầu. Chỉ có là tôi không muốn thắng, chứ tôi nhất quyết không bao giờ thua được.
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng, người đàn ông lặng lẽ bước đến gần tôi, thân ảnh to lớn che lấp cả bầu trời, tỏa ra bóng tối âm u vô hạn và cảm giác áp bách không cách nào phản kháng.
Hắn nâng cằm tôi lên, từ trên cao nhìn xuống mà hỏi: “Biết sai rồi chứ?”
Tôi không nhịn được mà phá lên cười: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Xin lỗi đi, A Trừng.”
Tôi quay đầu thoát khỏi những ngón tay của hắn, đưa mắt nhìn về phía người kia: “Côn Du, tôi không sai, ý đồ thay thế cậu là quyết định tôi đã đề ra từ lâu rồi ——”
Hắn đột nhiên nổi giận lôi đình mà ấn chặt tôi xuống giường bệnh, đôi tay rắn rỏi cứ như đang muốn nghiền nát đầu tôi vậy. Chợt, hắn rút một khẩu súng ra rồi nhét thẳng vào khoang miệng của tôi, chân mày nhíu chặt đầy u ám cùng bạo ngược áp chế: “Xin lỗi!”
Tôi giữ lấy cổ tay của hắn, rút súng ra, nở một nụ cười không chút kiêng nể nào với hắn: “Tôi, không, muốn.”
Hắn vứt khẩu súng đi, bàn tay chạm khẽ vào gò má tôi, làm lộ ra một vết thương mới mà hỏi: “Đau không?”
Sao lại không đau được nữa chứ?
Đó là vết thương mà hắn ban cho tôi, lẽ nào chính hắn lại không biết sao? Chẳng qua là con người này muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của tôi mà thôi.
Tôi lại không muốn hắn ta được như ý nguyện: “Cậu phải dùng lực thêm một tí mới phải.”
Hắn bắt lấy cổ tay bị thương của tôi, khiến cho băng gạc trắng quấn quanh nó đổ máu, ngay cả mu bàn tay vừa rút kim tiêm cũng không thoát khỏi số phận tương tự. Thế rồi, hắn cầm lấy tay tôi mà đặt khẽ lên lồng ngực: “Kế tiếp, là dùng dao đâm thẳng vào nơi này, mới càng là đớn đau thật sự, mới càng thêm chân thật. Phải không?”
Thật tiếc, tôi đã bị hắn nắm thóp.
Tôi đã lừa gạt Kế Lăng, đã lừa gạt bác sĩ Diệp, nhưng lại không thể dối lừa được hắn. Tôi muốn làm bất cứ điều gì, đều sẽ bị hắn liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu.
Nếu tôi thật sự muốn chết, hà tất gì phải dùng máu để khiến cho Kế Lăng phát hiện ra được? Tất cả chỉ là một phép thử, một hồi âm mưu mà thôi. Để dối gạt được một con người như Côn Du là quá gượng ép, chỉ cần có thể gặp được hắn đã là tốt lắm rồi.
“A Du, nói đi, tôi khiến cậu mềm lòng phải không?”