Tôi không tin người này không biết rằng tôi có ý định trừ khử cậu ta.
Kế Lăng nói cậu ta không tin, đó rõ ràng là một lời nói dối.
Tôi không muốn phải lo lắng hãi hùng cho vận mệnh sắp đến thêm một ngày nào nữa. Vì để hắn ta đến gặp tôi, vì để bắt lấy con át chủ bài của số phận vào trong tay, tôi quyết không từ bất cứ thủ đoạn nào.
"Cầu xin người khác thì nên có dáng vẻ nhún nhường chứ."
"Anh không khóc, làm sao mà tôi thương cảm cho anh được?"
Cặp mắt kia quá mức sắc lạnh, hoàn toàn trái ngược với những lời ái muội mang đầy hàm ý phía sau, trong một khoảnh khắc, tôi cứ ngỡ rằng bản thân đã nghe lầm.
Tôi cười đến không tự mình dừng lại được, vừa lau nước mắt vừa nói: "Nói cho tôi biết đi, A Du, hiện tại, cậu đang mong muốn thứ gì?"
Nói cho tôi biết cậu khát khao thứ gì đi. Sau đó, khiến tôi tự tay nghiền ép nó, làm cho cậu không cách nào chiếm lấy được.
"Vô dụng thôi."
"Vì sao? Cậu có ý gì? Nói cho rõ đi."
"Vẫn chưa rõ hay sao?"
Lửa giận của tôi cháy lan khắp nơi, tôi khó nén nổi bực dọc trong lòng mà túm lấy cổ áo hắn, gay gắt chất vấn: "Rốt cuộc thì cậu đang muốn nói đến cái gì rốt cuộc muốn nói cái gì! Tôi đã hết chịu nổi việc phải nhìn sắc mặt cậu mà làm việc rồi. Cậu không nói rõ ra, tôi làm sao biết được ý muốn của cậu là như thế nào! Đừng chơi trò đánh đố với tôi nữa, đừng bỏ qua tôi nữa, nói đi, cậu mong muốn điều gì!"
"Anh." Hắn chỉ đáp lại một chữ duy nhất.
Tôi ngây ngẩn cả người.
"Làm sao vậy, không quyến rũ tôi nữa sao?" Ma quỷ khẽ cười, đôi mắt hung hiểm phản chiếu bóng hình của một con mèo nhỏ toàn thân máu chảy đầm đìa. Dưới đáy vực sâu chỉ toàn là những hậu quả đen đúa xấu xí, chẳng hề có lấy chút lòng xót thương.
Ma quỷ bước xuống vương tọa của hắn. Dường như chỉ mình hắn là thấy được con mèo nhỏ sắp chết kia, vì thế hắn vô cùng khó hiểu mà tiến lên phía trước: Tại sao ngươi vẫn chưa chết?
Mèo nhỏ gầy yếu không hề bất tử, nhưng dù thân thể đã vỡ vụn, nó cũng chẳng hề tỏ ra chút sợ hãi khi đối mặt với ma quỷ, thậm chí còn to gan lớn mật mà buông lời hỏi dò: Ngươi muốn giết chết ta sao?
Ma quỷ mỉm cười tỏ vẻ đồng ý.
-
Hóa ra, đây chính là con át chủ bài của hắn.
Hắn muốn mượn tay của tôi, mà giết chết tôi, tựa như những lần hắn tước đi mạng sống của Côn Trì lẫn Mục Ngôn. Dù cho tôi có nguyện ý hay không, dù cho tôi có muốn hay không, khẩu súng của hắn vẫn sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Mà việc của hắn chỉ đơn giản là bóp cò nổ súng.
Trả thù là cái gì cơ chứ?
Đây mới chính là sự trả thù duy nhất!
Sâu mọt sao có thể đấu lại tên ma quỷ với khoang miệng nhuốm đầy máu tươi?
Nỗi sợ hãi của tôi đối với Côn Du trong giờ khắc này đã đạt đến đỉnh cao mà xưa nay chưa từng có.
Mãi đến lúc này tôi mới hiểu được, rằng không phải là hắn không muốn giết chết tôi, mà chỉ là hắn không muốn tự mình động thủ mà thôi.
Kế hoạch của hắn đã bắt đầu từ lúc nào? Sau cái ngày Mục Ngôn chết đi? Hay là sau cái chết của Côn Trì? Có phải là hắn dùng tôi như đá kê chân cho kế hoạch của hắn hay không? Hay ma quỷ đã sống dậy từ trong cơ thể hắn vào những đêm ốm nặng triền miên nhiều năm về trước?
Cả người tôi rét run cả lên, lạnh đến vô cùng cực, hệt như đang bị cái lạnh ăn mòn từng chút, từng chút một. Ngay cả là vực sâu thăm thẳm trong những giấc mơ vô vọng của tôi, cũng chưa hề đạt đến độ rét lạnh khủng khiếp như thế này.
Một tay của hắn ấn chặt trên ngực tôi, cứ như đang đâm thủng da thịt, bóp nghẹn quả tim rách nát sứt mẻ của tôi. Chỉ cần hắn dùng sức một chút thôi, đã có thể bóp vụn nó ra hàng trăm nghìn mảnh.
Nỗi đau đớn lan tràn nơi ngực trái khó có thể diễn tả thành lời hành hạ cơ thể tôi, nước mắt không nén nổi mà chực trào rơi ra khỏi mí mắt. Tôi không thể phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ có thể lặng im mà khóc.
Từ khi nào, mà mỗi khi lâm vào tình cảnh vô lực không thể phản kháng, tôi chỉ có thể ôm lấy bản thân mà khóc lóc như thế này. Tôi chẳng có lấy một thứ gì trong tay, ngoại trừ tiếng khóc than này.
Nhưng mà ở hiện tại, vì sao tôi vẫn chưa ngừng khóc được cơ chứ? Vì sao đến cuối cùng thì xác thân này vẫn chỉ có lấy vỏn vẹn hai bàn tay trắng?
Rõ ràng là tôi đã không còn là đứa trẻ năm đó nữa kia mà...
"A Trừng."
Ma quỷ khẽ gọi.
"Cầu xin tôi đi, tôi sẽ cho anh được sống."
Ma quỷ tung ra hậu quả xấu.
Những vảy máu dần xuất hiện trong đôi con ngươi đỏ ngầu kia.
Hệt như là hai đầu thiện và ác, hệt như buổi phán xử giữa tội ác và trừng phạt.
Một mặt là sinh, một mặt là tử.
Một bên là cốt nhục đã sớm tan thành vũng máu loãng, một bên lại là con tim lành lặn và vẹn nguyên mà tôi cần.
Phải chọn cái nào, thật sự đã quá rõ ràng.
Hắn ta biết rõ tôi không có cách nào có thể cự tuyệt.
Khóc lóc là vô dụng, nhưng không một ai có thể trốn tránh bằng cách khóc lóc.
Tôi không thể trốn thoát được.
Tôi không chỉ có tiếng khóc, kẻ điên trong tôi điên cuồng cười to, cứ như đang muốn phá tan lồng giam mà bước ra.
Tôi không còn khóc nữa, mà nở một nụ cười, nắm lấy đôi bàn tay đó, khẽ khàng đặt những nụ hôn lên bên trên.
"Côn gia, tôi xin ngài."
Tôi giương mắt liếc nhìn hắn, hắn muốn tôi quyến rũ hắn, vậy tôi sẽ làm như hắn mong muốn.
"Làm tôi."
Hắn cũng không hề cự tuyệt.
Lúc này đây, vẫn không ngoại lệ.
Đến đây đi, hãy chiếm lấy thể xác tôi, nghiền nát tôi, xem thân thể tôi như vật chứa của cậu, xin hãy hưởng dụng nó, một cách đầy thoả thích và điên cuồng.
Tôi sẽ không cự tuyệt, cũng sẽ không trốn tránh, tôi sẽ gánh lấy hậu quả xấu và để bản thân mình chìm đắm đến vô cùng vô tận, cho đến ngày vương tọa sụp đổ, trật tự tan vỡ, cán cân trở nên mất cân bằng, tôi hứa rằng bên dưới mười tám tầng địa ngục, hai ta sẽ tương phùng.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ đấu đá tiếp một trận sinh tử, để rồi, tôi sẽ không phải vướng bận bất kỳ nỗi lo nào về sau nữa.
-
Mèo nhỏ gầy yếu đã không giết ma quỷ, chỉ hủy đi vương toạ nơi ma quỷ từng cư ngụ. Thế rồi vương tọa đã sụp đổ.
Ma quỷ đưa ra một câu hỏi tương tự: Ngươi muốn giết chết ta sao?
—— Không nghĩ đến, chúng ta đã đạt thành nhận thức chung.
Ma quỷ biết mèo nhỏ nói dối.
Lại hoặc là, kẻ nói dối lại chính là bản thân nó khi trước.