Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Chương 25: Thần Không Yêu (H)



Ngày vết thương trên mặt tôi khỏi hẳn, vòng Phật châu đỏ thẫm lại trở về với cổ tay tôi.

Côn Du muốn tôi đeo nó, hắn nói rằng hắn không muốn nhìn thấy những vết sẹo ngày đó thêm nữa.

Nếu không muốn thấy, vậy tại sao lại để bác sĩ chữa lành vết thương trên mặt, nhưng lại để mặc vết thương ở cổ tay cơ chứ?

Thánh khiết, tà ác, tôi đã không thể nào phân biệt rằng đây là chiếc vòng mình từng đeo, hay đã là một chiếc mới nữa.

Nhưng suy cho cùng thì cũng như nhau cả thôi, đều là thứ dùng để trói buộc tôi.

Hắn quy định phạm vi hoạt động, tôi tự nguyện bị cầm tù, đôi bên tình nguyện, đồng sàng dị mộng (1), biết rõ lẫn nhau đều có những mưu đồ riêng nhưng đều kiên quyết phớt lờ.

👉 Chú thích (1)

Đồng sàng dị mộng: Cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau, hay còn được hiểu là sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.

Trận chiến này chỉ có khởi đầu mà không có kết thúc, người thắng được sống, kẻ thua cuộc phải chết, đơn giản và dễ hiểu.

Những ngày vắng bóng Côn Du, Kế Lăng và Đàm An sẽ thay phiên nhau trông coi tôi.

Số lần Đàm An nói chuyện với tôi ngày một ít đi. Mỗi lần cậu ta đến cũng chỉ trầm mặc mà vào việc, ánh mắt đầy áp lực của cậu ta dán chặt lấy tôi. Cứ như kể từ ngày thi thể của người kia được tìm thấy, cậu ta đã chẳng còn muốn thốt ra thêm một lời nào nữa.

Cậu ta luôn là dáng vẻ này.

Ngày trước tôi cứu người này ra khỏi ổ quỷ, cậu ta dùng sự im lặng của bản thân mà đáp lại tôi.

Ngay cả lúc này, khi cậu ta đè tôi trên giường làm tình, vẫn chỉ có cái vẻ trầm lặng này là bất biến.

Trái ngược với sự lặng yên của cậu ta chính là động tác dưới thân ngày một thêm gấp gáp. Ngọn lửa dục vọng đánh thức bản chất hung bạo của người này. Một ánh lửa vừa cháy lên, đã thiêu đốt con người ta đến tận cốt tủy, khiến cậu ta không cần phải che giấu thêm.

Vì để nhìn thấy vực sâu trong lòng người này, tôi từng bước từng bước châm ngòi lên cậu ta, thừa nhận cậu ta. Tôi dần bị nhấn chìm trong ngọn lửa ham muốn của cậu ta, ngọn lửa đó thiêu rụi, cháy lan lên người cả hai chúng tôi, tai ách ngập trời, chúng thần tử tuyệt, không một thứ gì có thể thoát khỏi trận lửa cuồng nộ diệt thế.

Mãi cũng có một ngày nọ, tôi thấy được sâu trong ánh mắt kia lại là bóng dáng của chính mình.

Đó là bản thân tôi của năm hai mươi lăm tuổi, dáng vẻ tươi cười mà vươn tay về phía cậu ta.



Cậu thiếu niên bị bắt cóc, cưỡng ép và khinh nhục, đã nhìn thấy mọi vẻ ghê tởm đáng khinh của thế gian. Cậu khép lại hai mắt, ngậm chặt miệng, tình nguyện trở thành một người mù một người câm, cũng chẳng muốn phải khóc lóc hay chuyện trò cùng ai, cho rằng như thế sẽ tránh được mọi đớn đau và sợ hãi.

Nhưng tai họa sẽ không vì thế mà buông tha cho cậu, sự khác lạ của cậu đã trở thành lý do chính đáng cho mọi điều sai trái. Càng thu hút được bao nhiêu người, càng nhận về từng ấy nhục nhã chất chồng.

Bị xem là một đồ vật không được phép phản kháng, im lặng chống đối lại bị coi là căn nguyên cho tất thảy, chẳng sợ ác ý càng thêm quấn thân, cậu trước sau vẫn không thốt ra một lời nào.

Địa ngục có dáng vẻ như thế nào?

Thiếu niên đang ở bên trong, không chút nào mong chờ, cũng chưa một lần nghĩ đến việc được cứu rỗi. Nhưng ngày hôm đó, cậu đã thấy được thần minh giáng lâm hạ phàm xuống nhân thế.

Cậu chưa bao giờ cầu cứu, lại nhận được những ưu ái mà trước nay chưa từng có.

Sẽ thật tuyệt vời biết bao, nếu ngay từ đầu, ân huệ này chỉ thuộc về một mình cậu.

Nhưng thần không yêu thế nhân.

Thiếu niên thèm nhỏ dãi một vị ngụy thần.

Cậu đại nghịch bất đạo, mưu toan đem thần kéo rớt đài cao.

Cậu dụ hoặc sủng vật của thần, cho thần uống thứ thuốc điên. Ngày qua ngày, sủng vật của thần chìm trong cơn điên loạn vì bị tâm ma quấy phá. Nó cầu thần nhận lời nó, xin thần mang nó trốn đi.

Thần không chấp nhận, con vật nọ như đã phát điên, rống lên đầy bi thống, cuối cùng chết gục bên dưới họng súng.

Đêm đó, thiếu niên vớt thi thể của sủng vật lên từ đáy biển sâu, hàng đêm ngắm nhìn gương mặt được thần yêu tha thiết, không ai biết rằng cậu đã từng ghen ghét đến mức nổi điên ra sao.

Nó đáng chết! Đáng chết vì đã được thần hứa hẹn mà vẫn không biết đủ.

Nó đáng chết! Đáng chết vì có được ân sủng của thần, đáng chết vì đã được thần yêu tha thiết.

Nó đáng chết! Đáng chết vì trên đường cậu kéo tuột thần rơi xuống đài cao, nó đã trở thành viên đá lót đường mà thần chọn.

Thần ngã xuống đài cao, hoan hợp với người trần mắt thịt, nhưng thần vẫn luôn là thần.

Cậu đè ép vị thần xa vời không thể chạm đến ở dưới thân, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy niềm mộ đạo cùng đức tin.

Cậu hướng thần cầu cứu, khẩn cầu đến được sự chiếu cố của ngài.

Nhưng thần không muốn rủ lòng thương cậu.

Cậu đã hiến dâng con tim mình cho một vị tà thần.

Thần nói, thiếu niên sẽ chết vì bản tính đố kỵ của mình.

Cậu chọc mù hai mắt, khâu chặt miệng, tình nguyện trở thành người mù người câm thêm một lần nữa, cũng quyết không muốn để thần rời đi, cho rằng như thế sẽ đạt đến cứu chuộc và độ hóa.



Tôi xoay người ngồi lên trên người cậu ta, nửa thân dưới bao trọn lấy người này, dùng đôi mắt sắc bén nhìn cậu ta đầy chăm chú: "Tiểu An, cậu ra bên trong tôi đi."

Lòng bàn tay tôi đặt lên trái tim đang đập nhanh loạn xạ, nhẹ giọng hỏi: "Vậy, cậu ở bên trong tôi nhé?"

Cậu ta lấy trầm mặc xem như cam chịu.

"Tôi rất vui." Tôi cúi đầu hôn lên quả tim nằm sâu nơi lồng ngực cậu ta: "Nhược điểm của cậu đang nằm trên tay tôi."

"Anh nghĩ bản thân sẽ trốn thoát dễ dàng như vậy sao?"

—— Chưa một lần nghĩ đến việc trốn đi.