Tôi dần trở nên thích ngủ hơn trong những khúc thánh ca của Hứa Thanh Hà.
Lúc đầu trong khoảng thời gian nọ, cứ mỗi khi đêm dài buông xuống, tôi đều không cách nào ngủ được, tôi không có cảm giác an toàn trong những giấc ngủ buổi tối. Thế nên vào ban ngày, tôi liên tiếp gặp những cơn ác mộng rất đáng sợ, để rồi bị chúng nó bào mòn đến kiệt quệ.
Hứa Thanh Hà hỏi tôi làm sao vậy, tôi nói không có việc gì, nhưng vẫn bị cậu ta phát hiện. Ban đêm quấn lấy tôi không biết mệt mỏi mà phát tiết ham muốn, ban ngày lại lặng yên mà ôm tôi ngủ vùi, khiến cho những sinh hoạt nghỉ ngơi và làm việc của người này trở nên hỗn loạn chẳng khác gì tôi.
Đen trắng chẳng phân, đêm ngày điên đảo, cơ thể đang chịu lấy một trận dày vò không một ai biết, cứ như chỉ khi cầm lưỡi dao mà đâm liên tiếp đều đặn vào trái tim của lẫn nhau, mới có thể hoàn thành lễ rửa tội cho linh hồn mình, mới có thể xem là một cuộc tình viên mãn và bền chặt.
Đáng sợ đó là, ngọn nguồn của thống khổ đã tự mình chế tạo nên một bụi gai, nó chịu đựng hết thảy thống khổ dày vò, lại vẫn muốn an ủi bản thân rằng chính mình đáng giá.
Chịu đựng nỗi đau và chờ đợi bị người khác tổn thương có lẽ là sự điên cuồng đặc hữu đã in hằn trong mã gen của nhân loại. Biết rõ là đau, càng muốn đau thêm, biết rõ là vạn kiếp bất phục, càng muốn làm việc nghĩa mà không chùn bước. Biết rõ không phải là hoa hồng, mà lại càng muốn đặt bụi gai vào trong lồng ngực của mình.
Bọn họ biết rõ, biết rõ đến như thế.
Bọn họ trước sau vẫn không hề muốn thay đổi ý định của mình.
Nhưng cho dù là những ký thác tinh thần, hay là bản chất điên cuồng của nhân loại, cũng không có ý nghĩa gì cả. Đối với riêng tôi, định nghĩa của thống khổ, chỉ có thể là khắc ghi đời đời.
Tất cả chỉ khác nhau ở chỗ —— muốn hay không muốn.
Mà lúc này đây, tôi hiểu rõ, đây không phải là điều mà bản thân luôn mong mỏi.
Hứa Thanh Hà hỏi rằng liệu tôi có muốn yêu cầu thứ gì hay không. Tôi từ chối hoa hồng, mà yêu cầu cậu ta đưa mình một quyển sách.
Cậu ta hỏi rằng tôi muốn một quyển sách như thế nào.
Tôi nói, thế nào cũng được.
Vào ban đêm, cậu ta đã mang về cho tôi một quyển sách, nhanh chóng ngồi ngay ngắn trên giường mà đọc cho tôi nghe.
Đó là một quyển sách không được lưu truyền rộng rãi, không phải là loại sách thích hợp để kể trước lúc đi ngủ. Hứa Thanh Hà dùng giọng điệu trầm thấp mà thuần khiết chuyên chú đọc những câu từ trong sách ra thành tiếng, cứ như đang ngâm tụng một khúc thánh ca giả dối để dâng lên vị thần của riêng mình. Nhưng nó cũng đã thành công trong việc dối gạt đức tin của tôi khi này, tôi càng thêm không chút nghi ngờ.
Mãi đến lúc này, tôi mới thật sự đắm mình đến vô tận, mới thật sự cùng cậu ta hưởng thụ một trận hoan lạc đầy đớn đau và mê đắm.
Hứa Thanh Hà nói với tôi rằng đây là tình yêu, nhưng tôi biết rõ, đây là một lưỡi kiếm hoàn toàn trần trụi.
—— Lưỡi kiếm cuối cùng len lỏi vào trong lồng ngực của nhân loại.
Tôi đã đắm chìm, chẳng muốn suy nghĩ gì thêm.
Chứng mất ngủ dai dẳng của tôi đã kết thúc vào đêm đó.
Đại đa số thời gian, khi tôi đi vào giấc ngủ, Hứa Thanh Hà sẽ ở bên cạnh mà ngắm nhìn tôi chìm sâu vào giấc mộng của riêng mình.
Từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt ra lại không thấy được phù đồ (1), bên tai truyền đến tiếng hít thở mong manh của một cơ thể gần sát bên mình, tôi chỉ có thể lẳng lặng mà nghe.
👉 Chú thích (1)
Phù đồ (浮屠): Hay còn được gọi là "stupa", "bảo tháp". Trong văn hoá Phật giáo, đây được xem là một ngôi mộ chôn giữ một phần xá lợi, hay để tưởng niệm Đức Phật và môn đệ có thánh tích. Phù đồ là biểu tượng của sự hoàn toàn thoát khỏi đau khổ và vị kỷ, là sự mãn khai của tình thương và từ bi, là nhận thức của tâm về trí tuệ vô biên mà mọi chúng sinh đều có thể đạt được.
Mãi cho đến khi cậu ta mở miệng, có thứ gì đó trong lòng tôi giờ đây nổ tung. Khi này tôi mới biết được, rằng cậu ta chưa bao giờ cùng tôi chìm vào giấc ngủ.
Cậu ta luôn thanh tỉnh, luôn đợi chờ tôi tỉnh dậy, ngày ngày lặng lẽ mà nhìn tôi đi vào giấc ngủ, không biết lấy tâm tình gì mà không muốn vào giấc, cũng không biết lấy tâm tình gì mà đợi chờ, mà trông ngóng.
Người đó nói: “Lục Trừng Tây, em cho rằng anh muốn chết.”
Đó là cách để đối đãi với một kẻ đã chết, cũng chẳng rõ liệu người này sẽ cảm thấy may mắn nhiều chút, hay vẫn là tiếc nuối phần hơn.
Tôi cười mà đáp lại: “Khiến cho cậu thất vọng rồi.”
“Người nên thất vọng là anh mới phải, Lục Trừng Tây. Người không thể nhìn thấy không phải là em, em cũng không phải người cần khôi phục thị lực và phải thực hiện ca giải phẫu chỉnh hình. Nếu như anh đã chết, tổn thất lớn nhất của em chỉ là một buổi tang lễ mà thôi, chứ không hề là thua cuộc.”
“Cậu muốn để tôi thắng sao?”
“Em muốn cho anh thấy.”
“Muốn cho tôi thấy cậu à? Hay là muốn nhìn thấy tôi trong mắt cậu? Nếu là tôi, tôi sẽ chọn cái sau, vậy, cậu thì sao? Hứa Thanh Hà, cậu chọn cái nào?”
Hứa Thanh Hà nói: “Không cần phải thử em, trước khi anh tỉnh dậy —— Anh cứ thế mà chết đi cũng ổn —— Em thật sự đã nghĩ như vậy đó.”
“Vậy sau khi tôi tỉnh dậy thì sao?”
“Em hối hận, loại người như anh, không xứng đáng được giải thoát.”
Tôi khẽ xoa mái tóc của người này, khích lệ mà nói: “Đúng vậy, như vậy mới phải, không cần tha thứ cho tôi.”
“Lục Trừng Tây, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.” Ngữ điệu càng thêm nhấn mạnh, so với lời thề, càng như đang giấu đầu lòi đuôi.
Tôi bật cười: “Được, tôi biết rồi. Về sau nếu có vô tình gặp lại loại người như thế này, nhất định không được buông tha cho hắn, cũng không được tin tưởng từng câu từng chữ hắn ta thốt ra. Nhìn như là những lời quyến luyến bịn rịn không muốn rời xa, nhưng trên thực tế lại là một kẻ lừa đảo, là một người xấu. Nếu có gặp được, nhất định phải chơi chết hắn, bằng không kẻ xui xẻo chỉ có thể là chính bản thân mình.”
“Nếu em đụng phải kẻ bất tử thì sao?” Hứa Thanh Hà hỏi.
“Vậy thì đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu chơi chết hắn.”
“... Đủ rồi.” Cậu ta khẽ kê gương mặt mình lên lòng bàn tay tôi, giọng điệu nhiều chút mỏi mệt: “Đừng nói nữa.”
“Ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.” Tôi hôn khẽ lên mái tóc của người này, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, bé ngoan, tôi yêu cậu.”
Hàng lông mi bị lòng bàn tay che phủ khẽ run lên, chỉ là đôi mắt vẫn cứ nhắm chặt.
Thật lâu sau đó, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Hứa Thanh Hà dường như đang làm một giấc mộng, cậu ta nói mớ, lẩm bẩm mà hỏi: “Anh đâu rồi?”
Tôi dùng một bàn tay khác xoa lên mái tóc của người này, nói: “Tôi ở đây.”
Thế rồi, cậu ta tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng sạch sẽ, nhưng thứ nở rộ không phải hoa hồng, mà là bụi gai.