Khi khúc thánh ca dần tiến vào giai đoạn kết thúc, Hứa Thanh Hà tạm ngưng việc đọc sách cho tôi, mà thử dò hỏi cái kết trong lòng tôi.
Kỳ hạn hai tháng đã sắp kết thúc, điều cậu ta muốn hỏi không phải là cái kết cho chuyện xưa, mà là kết cục của tôi.
Tôi nói cho người này: "Tôi sẽ nhìn thấy được cậu, tiếp tục yêu cậu, cùng nhau trải qua một đời này, cũng khá tốt đi."
"Em muốn hỏi kết cục của cuốn sách này." Hứa Thanh Hà nói.
Tôi chỉ cười: "Giống nhau cả thôi. Cũng chỉ là những kẻ tác động đến vận mệnh của người khác, tác giả và đao phủ không có gì khác biệt."
"Vậy anh phải làm tác giả, hay phải trở thành một đao phủ?"
"Hẳn là cậu đã quên, quyền lựa chọn không nằm trong tay của tôi. Hẳn là cậu nên có một câu hỏi cụ thể hơn, rằng tôi là tác giả, hay tôi là đao phủ?" Tôi sửa đúng lời người này.
Cậu ta vẫn chưa để ý đến câu từ của tôi, thờ ơ mà nói: "Có phải là anh không? Lục Trừng Tây."
Tôi rất bất đắc dĩ mà cười khẽ, cười vì con người này quá mức tinh ý. Tôi ôn hoà đáp: "Tôi không phải."
Đó không phải là kết cục của tôi. Cậu ta biết tỏng tôi đang lừa dối, nhưng thế thì sao chứ? Tôi cũng biết rõ rằng người này biết tôi đang dối gạt cậu ta.
Một ngày nào đó, nghĩ đến việc trăng non rồi sẽ trưởng thành khiến cho tôi vui mừng khôn xiết. Điều càng khiến tôi mong chờ đó là, thành tựu của người này còn có thể vượt xa hơn thế. Tôi biết rõ, chỉ cần cho cậu ta đủ thời gian, cậu ta sẽ mang đến cho tôi những niềm vui lớn lao hơn, thậm chí là có thể nhanh chóng biến chuyển niềm vui này trở thành một niềm kinh hãi tột độ.
Nhưng mà với vấn đề tương tự, việc đưa ra một quyết định không khác trước đó là bao lại chẳng có ý nghĩa gì cả. Lúc này đây, tôi không phải là tác giả, cũng không hề là đao phủ.
Tôi phải trở thành thanh lợi kiếm của ngòi bút chân lý, tôi phải trở thành lưỡi đao chịu tải máu thịt và vận mệnh của đời mình. Chẳng sợ bị người khác nắm trong tay, cũng quyết dấn thân vào một trận sinh tử, không màng phản phệ đến mất mạng. Chẳng sợ dù cho có chịu lấy cảnh đầu rơi máu chảy, cũng tốt hơn việc trở thành tù nhân trong lồng tước.
Chẳng qua chỉ là chút dối lừa.
Chẳng qua chỉ là một hồi sinh sát.
Mọi việc đã đi đến nước này, cục diện đã hoàn toàn trở nên mất khống chế, không ai có thể toàn mạng mà rời khỏi.
"Lục Trừng Tây, có một số việc, một khi đã đưa ra quyết định, sẽ không có bất kỳ biện pháp nào để có thể quay đầu lại." Hứa Thanh Hà nói.
Đây là lời khuyên dành cho tôi? Hay là lời an ủi cậu ta tự dành cho bản thân mình?
Nếu người này cần một người đến để hỗ trợ cho lòng tín nhiệm kiên định của chính mình, vậy thì, tôi sẽ là người đó.
"Dù cho có phát sinh bất cứ chuyện gì, dù cho có muốn đưa ra những quyết định như thế nào, nhất quyết cũng không được hối hận. Hứa Thanh Hà, cậu vĩnh viễn đừng bao giờ để cho hối hận tràn ngập cuộc đời của cậu."
"Cuộc đời?" Hứa Thanh Hà bỗng nhiên lại cười, tiếng cười nọ nghe qua thật bình thản. Đây là một sự bình thản mà ở đó con người ta có thể thản nhiên đối mặt với cái kết đã định sẵn. Tôi thật sự vô cùng hào hứng vì người này có thể đạt đến mức độ bình thản như thế này đây, bởi vì, đây là ắt là một màn đối chọi không thể thiếu.
Cậu ta nói: "Sau khi anh tự tay hủy hoại nó rồi, vì sao vẫn cứng đầu cho rằng em vẫn đang sở hữu nó chứ? Nhưng sau cùng, có được hay không đã không còn quan trọng nữa. Không phải vì em muốn chỉ trích anh, cũng không phải vì em muốn có được sự bồi thường từ anh. Em chỉ muốn tự nói với bản thân mình, rằng em đã không còn đường lui nữa."
"Tôi có thể hiểu được." Cậu ta không phải là người duy nhất không còn đường lui.
"Hứa Thanh Hà, cậu đã trưởng thành." Tôi thở dài.
"Con người ta không thể vĩnh viễn mà không bước tiếp, không trưởng thành lên được. Lục Trừng Tây, hai năm vừa qua, em vẫn luôn tự hỏi về một vấn đề."
"Đã có được câu trả lời rồi chứ?"
"Hiện tại đã có."
"Vậy thì tốt rồi."
"Anh không muốn biết đó là vấn đề gì sao?"
"Không quan trọng."
"Tốt thôi."
Ngày đó khúc thánh ca đã tiến vào chương cuối.
Ngày kế tiếp, một con người trong dự kiến đã đến trước mặt tôi, trước một ngày của ca giải phẫu chỉnh hình.
Bác sĩ Diệp nói: "Đã lâu không gặp, ngài Lục."
Gương mặt tôi mang theo một nụ cười chuẩn mực: "Nhanh như vậy đã có thể gặp được rồi, bác sĩ Diệp, cũng đã một thời gian rồi."
"Sau khi cậu mất tích, tôi cứ ngỡ rằng cậu đã không may tán thân trong biển rộng. Chỉ là thoạt nhìn cậu cũng không đến nỗi, còn có thể tìm được đối tượng kết hôn ở nơi này."
"Như anh thấy đấy."
Anh ta tạm ngưng một lát, rồi có chút đường đột mà hỏi: "Ngài Lục à, cậu hạnh phúc sao?"
Nụ cười trên môi tôi vụt tắt, cảm thấy có chút mạo phạm vì lời nói không đúng mực của người này.
"Là một bác sĩ, nhất định phải luôn luôn ghi nhớ thân phận của bản thân, chứ không nên kiếm cớ dò hỏi bệnh nhân của mình những vấn đề như thế này. Bác sĩ Diệp, tôi hy vọng anh có thể hiểu được."
"Tôi hiểu rồi. Vậy tôi dùng thân phận bạn học cấp ba của cậu, hỏi cậu một câu. Lục Trừng Tây, cậu hạnh phúc sao?"