Tôi bước chân trần mà xuống giường, đi đến bên cửa sổ, xuyên qua lớp kính dày mà giương mắt ngắm nhìn nhân gian.
Giấc mộng này đã kéo dài quá lâu rồi, hiện thực và cảnh trong mơ sớm đã trở nên hỗn loạn khó mà phân rõ. Trong màn đêm đen, linh hồn rách nát cuối cùng cũng đã chắp vá nên một xác thân hoàn chỉnh cho chính mình. Nhưng, vẫn còn khuyết mất một đôi mắt để kiếm tìm quang minh. Mãi đến đêm hôm trước, khi tôi đưa cho nó đôi mắt của mình, nó mới có thể được xem là một bản thể hoàn chỉnh.
Tôi giơ tay đặt lên ngực trái, cảm nhận sâu sắc từng nhịp đập của quả tim bồng bột.
Nó vẫn còn đây.
Sinh mệnh tươi nguyên vĩnh viễn không tàn lụi.
“Anh đang nhìn cái gì đó?” Giọng nói của Hứa Thanh Hà chợt vang lên giữa khoảng không, cứ như là tiếng vọng của u linh gần kề bên tai.
Cậu ta đi đến trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu mình lên. Dường như người này đang có ý định muốn nói điều gì đó, nhưng lại trong nháy mắt để lộ ra biểu cảm ngạc nhiên pha lẫn chút ngây dại.
Tôi cũng đồng thời đứng đờ người, thậm chí còn cho rằng người đứng trước mặt mình lúc này chính là Côn Diễn.
Giống quá đi mất, sao đến tận bây giờ mới phát hiện đôi mắt của hai kẻ này giống nhau đến như vậy. Là bởi vì Hứa Thanh Hà đã trút bỏ toàn bộ cái vẻ ngây ngô ngu xuẩn, hay lại bởi vì, Côn Diễn chết đi sống lại trở thành Hứa Thanh Hà.
Người nọ khẽ khàng vuốt ve gương mặt tôi, phảng phất bên tai là tiếng thở dài cho một kiếp sống bị nguyền rủa của bản thân.
“Vì sao lại khóc?” Hứa Thanh Hà lau đi những giọt nước mắt của tôi, kể từ lúc này đây, không còn nguyền rủa, cũng chẳng còn tiếng thở dài nữa.
Đúng rồi, cậu ta là Hứa Thanh Hà, Côn Diễn sao có thể chết đi sống lại trên người cậu ta, không có khả năng, vừa rồi nhất định là ảo giác của chính tôi, tuyệt đối là như thế!
Vì sao lại khóc?
Tôi không biết, tôi cho rằng, lúc này khi tôi đã có thể nhìn thấy được quang minh, câu hỏi đầu tiên mà Hứa Thanh Hà giành cho tôi hẳn là tôi nhìn thấy từ lúc nào. Lại không nghĩ đến, cậu ta lại hỏi vì sao mà tôi khóc.
Tôi không cách nào trả lời, chỉ có thể trầm mặc mà để người này lau đi những giọt nước mắt vươn trên mặt mình.
“Sao anh lại không nói gì cả? Sau khi khôi phục thị lực thì không còn muốn nói chuyện với em nữa sao? Em không hỏi nữa. Lục Trừng Tây, anh nói chuyện với em đi, đừng không để ý đến em mà.”
Những lời lẽ đầy bình tĩnh mà bi thương phát ra từ trong miệng người nọ giống hệt với cái ngày chúng tôi gặp lại nhau trên biển. Nhưng hôm nay, cậu ta không còn khóc, tôi cũng không hề là kẻ không thấy được như lúc trước.
Tiểu thiếu gia đã tuân thủ lời hứa rằng cậu ta sẽ không khóc nữa.
Tôi cười nhẹ: “Hứa thiếu gia, đã lâu không gặp rồi.”
“Anh gọi sai rồi.” Hứa Thanh Hà hôn tôi, không cho tôi có cơ hội để sửa đúng.
Sai ở đâu cơ chứ? Nên gọi người này là tiểu thiếu gia, hay vẫn nên kêu là Hứa Thanh Hà như trước?
Tôi bị cậu ta đưa đến bên giường, thân thể vì nằm viện lâu ngày hãm sâu vào bể dục đến mức không thể tự kềm chế. Lúc thì thanh tỉnh, khi thì mê man, trước mắt là một tầng sương thật dày phủ khắp, người đàn ông chết dưới tay tôi đã mượn xác hoàn hồn trở về nhân gian, từng nói có chết cũng sẽ không buông tha cho tôi.
Tôi kêu Hứa Thanh Hà, trên người chỉ có những bước chân rong ruổi của dã thú, không có người đáp lại tôi.
Thể xác đang gồng gánh những cơn rùng mình khó nén, lại bị một cánh tay đỡ dậy, ấn chặt vào trong lồng ngực. Tôi không dám nhìn đến đôi mắt của người này, chỉ lặng lẽ mà vùi đầu vào hõm cổ của cậu ta, rơi nước mắt mà kêu tiểu thiếu gia. Dã thú ngừng lại động tác của bản thân, buông lời hỏi rằng liệu có phải cậu ta đã làm đau tôi hay không.
Tôi mở mắt ra, đập vào mắt không phải là người đàn ông kia, mà chính là Hứa Thanh Hà.
Nhưng tôi biết, tôi không có bất kỳ biện pháp nào để có thể tự an ủi rằng đây chỉ là ảo giác của bản thân. Côn Diễn, chung quy vẫn chết đi mà sống lại trên người Hứa Thanh Hà!
Anh ta đã trở lại!
Anh ta nói có chết cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, anh ta nói được thì làm được!
“Đừng khóc, Lục Trừng Tây, em yêu anh.” Dùng lấy danh nghĩa tình yêu, lời nguyền chưa bao giờ biến mất, tai hoạ và khổ ách vẫn chưa một lần buông tha tôi.
Đến tột cùng phải chạy trốn đến nơi nào mới có thể thoát được? Nếu trốn không thoát, cả đời phải đeo theo một kiếp sống chịu cảnh bị nguyền rủa, vậy sao có thể xem là đạt đến tự do được?
Dù cho có trốn chạy đến nơi nào, vẫn sẽ luôn nhìn thấy được bóng dáng của anh ta, dù cho có trốn, cũng trốn không thoát, trốn không nổi. Chỉ cần người này vẫn còn ở đây, tâm ma sẽ không bao giờ bị quét sạch.
Một khi đã như vậy, còn muốn trốn thoát như thế nào đây? Vì sao còn muốn chạy trốn cơ chứ?
Tôi ôm lấy cổ người này, trong những phút giây tình mê ý loạn mà nở một nụ cười đầy mê đắm.
“Tôi cũng yêu cậu, bé ngoan, tôi muốn, tôi là của cậu ——”
Cậu ta lấp kín đôi môi tôi, như là trừng phạt mà cắn nhẹ một cái, giọng điệu khe khẽ mà nói: “Gọi tên của em, chỉ có thể nói yêu em, không được nói điều gì khác, biết không.”
Tôi làm theo: “Hứa Thanh Hà... Hứa Thanh Hà... Anh yêu em.”
“Ngoan, em cũng yêu anh.” Hứa Thanh Hà liếm hôn bị đôi môi mới vừa bị cắn, như là muốn an ủi vết thương để nó trở về như trước.
Nhưng rõ ràng là không có khả năng, bụi gai ký sinh trong lồng ngực đã trở thành sự tồn tại vĩnh viễn, bệnh trạng dị biệt đã được cấy vào nơi sâu thẳm nhất của linh hồn, chỉ có thể thông qua việc đẩy người khác vào vực thẳm, mới có thể đạt đến khoái cảm và thỏa mãn tột cùng.
Linh hồn thối rữa hay xác thân hoàn chỉnh, đến tột cùng, thứ nào mới có thể khiến tôi đạt đến tự do?
Trừ phi giết chết dã thú trùng sinh trở về, mới có thể đạt đến tự do mà bản thân hằng mong ước.