Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Chương 49: Sẽ Không Đau Nữa



Khi tôi tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã bắt đầu ngả sang một màu đen đặc quánh.

Tôi ngồi dậy, đẩy cánh tay Hứa Thanh Hà đặt trên eo mình ra, rồi khẽ liếc mắt nhìn qua một lượt. Bỗng, tôi lặng sững người.

Tôi cầm lấy bàn tay cậu ta, lặng yên chăm chú nhìn trong chốc lát. Tôi xoè năm ngón tay của người này áp vào lòng bàn tay của mình, ngón tay nơi từng bị tôi đâm thủng đã hơi lệch đi so với tổng thể, nó nằm lọt giữa khe hở của các ngón tay, dễ dàng ôm ghì lấy mu bàn tay tôi.

Hứa Thanh Hà nằm trên gối đầu, chỉ lộ ra một nửa sườn mặt và đôi môi đang khép hờ: “Không đau nữa rồi.”

“Hứa Thanh Hà.”

“Ừ.”

“Buông ra.”

Cậu ta nâng mí mắt ngó xem tôi một cái, thế rồi bình tĩnh mà thu tay lại, thong dong trả lời: “Lại gặp ác mộng à?”

Trong khoảnh khắc này, ngọn lửa nóng cháy chợt bùng lên quét qua trái tim tôi, không phải là không có lý do. Nhớ đến đêm qua tình mê ý loạn, trừ bỏ chút bực dọc trong lòng, còn xuất hiện một cảm giác bất lực vô hình khó lòng áp chế.

Tôi ấn giữa mi tâm, tâm trạng chỉ dùng một từ không xong là không đủ để diễn tả được.

Hai mắt khôi phục thị lực, phi vụ hợp tác với Hứa Thịnh đã đến hồi kết thúc, chỉ cần chờ bác sĩ Diệp quay trở lại, kế hoạch mà tôi dày công sắp đặt lần này có thể lập tức triển khai.

Hứa Thịnh muốn em trai trở về, bác sĩ Diệp muốn chuộc tội, người trước lòng dạ sâu không thấy đáy, người sau không biết thật giả. Cho dù họ có để lộ lợi ích và chân tình ra trước mắt, nhất định đều không thể tin, những lời hứa hẹn bên ngoài chỉ có thể là dối gạt, một khi vô tình để lộ sơ hở của bản thân, kết cục chỉ có thể là vũng lầy sâu không lối thoát.

Tuy rằng tôi không hoàn toàn tín nhiệm bọn họ, nhưng trước mắt, tôi vẫn muốn gia nhập với hai người này để thoát khỏi cảnh khổ trước mắt, hòng đoạt lấy tự do cho mình.

Rõ ràng là tự do đã gần kề trước mắt, vì sao trong lòng vẫn cứ bất an như thế?

Nhất định tôi đã xem nhẹ cái gì đó, đến tột cùng thì tôi đã sai ở đâu cơ chứ?

Trong đầu hiện lên vô số những mảnh ghép lớn nhỏ, phức tạp có, đơn giản có, chúng chồng chéo đan xen rối tung hết cả, khiến tôi khó lòng có thể tìm ra được điểm mâu thuẫn một cách nhanh chóng.

Tôi không khỏi nhíu mày.

Có thứ gì đó khẽ khàng chạm lên gương mặt tôi, tôi mở mắt ra, lửa giận trong lòng đang muốn dâng trào, tầm mắt lại chạm đến đôi mắt của Hứa Thanh Hà, cả người tôi đột nhiên đông cứng lại.

Đôi mắt đen láy sáng trong vô ngần, nó đang phản chiếu một gương mặt xinh đẹp không chút tì vết, đó chính là tôi.

—— Đó chính là bản thân tôi của quá khứ!

Tôi nhớ ra rồi!

Đó là ca phẫu thuật chỉnh hình mà Hứa Thanh Hà hứa hẹn với tôi. Tôi nhớ rõ sau khi ca giải phẫu kết thúc cậu ta lập tức cho tôi xuất viện, cả bác sĩ, điều dưỡng lẫn Hứa Thanh Hà đều cố tình lảng tránh kết quả của cuộc phẫu thuật. Để rồi sau khi khôi phục thị lực, tôi cũng không trông thấy được bất kỳ một chiếc gương nào xuất hiện trước mắt mình, đáp án đã quá rõ ràng.

Đây là một hồi dối gạt!

Lý trí bị cướp đi, tôi hung hăng đẩy ngã Hứa Thanh Hà đến trên giường, bóp chặt cổ người này mà giận dữ hỏi: “Hứa Thanh Hà! Cậu đã làm cái gì!”

Vẻ mặt cậu ta chẳng biểu lộ ra chút gì, bình tĩnh đến đáng sợ. Khi lực cổ tay tôi càng thêm siết chặt, trên mặt cậu ta càng bắt đầu xuất hiện những vết nứt rất nhỏ, bụi gai đến từ vực thẳm chậm rãi bò lên hai gò má người này, đôi mắt là một biển chết tĩnh mịch, nụ cười vặn vẹo, quỷ dị và chấn động không sao nói nên lời.

Lửa giận trong lòng tôi đột ngột tắt ngúm.

Cậu ta rốt cuộc cũng đã biến thành hình tượng mà tôi mong muốn, nhưng thâm tâm tôi lại chẳng có chút nào vui vẻ.

Thân thể cậu ta, tôi đã tự mình gieo lên những hạt giống đầu tiên của trái cấm. Đến nay, dã thú phá bỏ lồng giam trèo ra bên ngoài, nhưng thứ chờ đợi nó lại không phải là một vận mệnh không người chở che.

Chỉ vì một lần sơ sẩy, ma quỷ đã lần nữa thức tỉnh bên trong lồng ngực tôi.

Lúc này đây, cũng chính tôi là người đã mở lồng giam cho dã thú.

Nghiệp chướng tự mình gieo ngày ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hối hận.

Tôi buông lỏng lực đạo trên cổ tay mình, lòng bàn tay đặt ở giữa cổ người này: “Là tôi sai. Đau không?”

Vệt đỏ hằn trên cổ hệt như bụi gai tắm máu quấn quanh, đôi môi trắng bệt tái nhợt như người đã chết, cậu ta khe khẽ đáp: “Sẽ không đau nữa.”

Tôi hôn lên bờ môi của cậu ta, hôn đến khi nó lần nữa trở về một màu đỏ máu: “Sao lại không thực hiện lời hứa của cậu? Cậu đã đồng ý với tôi, cậu quên rồi sao?”

“Em không quên.” Người này đổi sang một dáng vẻ dịu ngoan, hệt như một chú dê non đang chờ bị làm thịt. Cho dù là hư ảo, cũng thật sự quá giống với chân tướng phía sau.

Nhưng chung quy, giả dối vẫn chỉ là giả dối, tôi không trách người này dối gạt tôi, tôi chỉ muốn biết được chân tướng của hết thảy. Đều do tôi tự mình châm lửa đốt thân, tôi hoàn toàn đuối lý, nhưng chân tướng cũng quan trọng hệt như vậy.

“Nói cho tôi, tôi muốn biết.” Tôi nhất định phải biết được.

Hứa Thanh Hà chậm rãi mà nói: “Trong mắt em, những vết thương trên mặt cũng không quan trọng đến vậy. Nhưng lúc này đây, anh mới thật sự chân thật, mới là anh của khi trước. Lục Trừng Tây, kẻ bị xiềng xích quấn thân, vốn dĩ không chỉ có mình anh.”

Cậu ta đang nói dối.

Nếu thật sự là vì lý do này, cậu ta không cần thiết phải giấu đi toàn bộ gương soi ra khỏi tầm mắt tôi. Bởi vì việc này một khi bại lộ, sẽ trở thành một mâu thuẫn càng thêm gay gắt.

Chỉ là người này cũng không hề sai hoàn toàn, kẻ bị xiềng xích quấn thân, vốn dĩ không chỉ có mình tôi, nhưng chỉ có mình tôi mới có thể thoát ra được. Người này mãi mãi cũng sẽ không bao giờ biết được, rằng tôi đã phải trả một cái giá đắt đến như thế nào. Tôi cũng sẽ không để cậu ta phá hư chuyện tốt của bản thân, dù cho chính tôi có là người đã hại cậu ta bị giam cầm trong vũng lầy vô tận này.

Cậu ta đang dần đẩy mâu thuẫn giữa chúng tôi mỗi lúc một trở nên gay gắt không bao giờ hết, tôi lại không thể bị mắc mưu được.

Sau cùng, tôi vuốt ve âu yếm gương mặt người này, ánh mắt chan chứa biết bao thương yêu trìu mến: “Cậu không cần phải tìm lại bóng hình của tôi ngày trước thông qua chính tôi khi này, tôi sẽ luôn ở bên cậu, sẽ không bao giờ rời đi, yên tâm, Hứa Thanh Hà, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi cậu.”

“Ước định của chúng ta, anh vẫn nhớ rõ chứ?” Hứa Thanh Hà đột ngột hỏi tôi.

“Tôi sẽ yêu cậu, tôi sẽ đắm chìm, mãi đến vĩnh viễn, mãi đến vô cùng”

“Không phải cái này, mà là ước định giết chết tiểu thiếu gia.”

Tôi suy tư thật lâu, cũng chẳng thể tìm được câu một trả lời thích đáng.

“Ước định như thế nào nhỉ? Xin lỗi, tôi đã quên mất.”

“Không cần để ý.” Biểu hiện của người này quá mức tự nhiên, thậm chí những thứ vặt vãnh như thế này, cũng khiến tôi tự mình ý thức được rằng việc này rất quan trọng, nhưng tôi sống chết cũng không cách nào nghĩ ra được thêm.

Cố tình đẩy mâu thuẫn giữa hai bên lên cao trào, lời hứa biến mất trong ký ức, giữa hai chúng tôi nhất định phải có một sợi dây vô hình xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, chỉ là tôi vẫn chưa thể tìm ra được.

Nhưng không quan trọng, chỉ cần bác sĩ Diệp trở lại, kế hoạch sẽ ——

Trong nháy mắt, khắp cả người tôi phát lạnh.

Tầm mắt đối diện với đôi con ngươi của Hứa Thanh Hà, bụi gai chưa bao giờ rời đi, mà chọn lấy một thời điểm tôi không để tâm đến, sớm đã bò vào sâu trong đôi mắt kia.

Bụi gai nhiễm huyết lộ ra từ bên trong cặp mắt người nọ, sáng trong đến mức oán thán, nùng liệt đến mức suy vong, từ vẻ đẹp của cái chết mà để lộ ra những nụ hoa đầy u uất, chúng mọc dài, đâm lan dần ra những khu vực xung quanh, thứ đợi chờ chúng sẽ chỉ là một hồi diệt vong không cách nào nghịch chuyển.

“Không ngờ, vẫn bị anh phát hiện.”

Hứa Thanh Hà lại lần nữa lộ ra một nụ cười khoái trá.