"Lục ca, vẫn không tìm được ạ." Tại hải phận quốc tế, đám thuộc hạ bất an mà đến báo cho tôi một tin như thế.
"Bao lâu rồi?" Tôi chăm chú nhìn mặt biển lặng im không chút gợn sóng, nhưng trong lòng lại là biển xô sóng dữ.
"Hai giờ rồi ạ."
Đám ngu ngốc này! Chỉ một cái thùng sắt mà cũng tìm không được, tất cả đều mù hết rồi sao?!
"Cút đi tìm mau, tìm bằng được mới thôi!" Áp xuống lửa giận trong lòng, tôi không nhịn được mà bật lửa châm một điếu thuốc.
Dù thế nào đi nữa, tôi nhất định cũng phải thấy được thi thể của Mục Ngôn. Bằng không, e rằng sau này chẳng còn được một đêm nào yên giấc nữa.
Một người đã chết, cậu ta có tài phép gì chứ? Đã chết rồi cũng không chịu buông tha cho tôi. Lúc này lòng tôi chỉ muốn mau mau đem cậu ta nghiền nát thành tro bụi!
Bốn tiếng sau, một cái thùng sắt bị bao phủ bởi tảo biển và bùn lầy được vớt lên thuyền, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc trong không khí khiến cho sắc mặt của tất cả những người có mặt dần trở nên khó coi.
Đột nhiên, gương mặt của người phụ trách mở rương trở nên trắng bệch cả lên, hai mắt hắn dán chặt vào bên trong thùng sắt. Một cảm giác bất an dâng trào trong lòng tôi, tôi bước vội qua đó, đẩy người kia ra rồi cúi người nhìn vào bên trong.
Bên trong trống không!
Sao lại có thể như thế?! Rõ ràng chính mắt tôi đã trông thấy cậu ta bị nhấn vào bên trong rồi đổ ngập xi măng lên cơ mà. Tại sao bên trong lại có thể trống rỗng chứ? Nắp thùng vẫn được niêm phong mà, sao cậu ta có thể bò ra ngoài được chứ!
Thuốc lá trên tay tôi lẳng lặng rơi trên nền đất.
Trong nháy mắt, lòng tôi rơi vào bóng đêm sâu thẳm nhất, sợ hãi đến mức muốn dừng lại hết những suy đoán mơ hồ trong đầu.
"Lục, Lục ca à..."
Thanh âm của cấp dưới dần trở nên run rẩy. Từ nét sợ hãi hiện trên gương mặt họ, tôi có thể tự mường tượng được biểu cảm trên gương mặt mình lúc này đáng sợ ra sao.
Trở về Côn gia, tôi không màng đến sự ngăn cản của người hầu mà mở toang cánh cửa phòng Mục Ngôn ra.
Bên trong hoàn toàn trống rỗng, những vật dụng có thể chứng minh sự tồn tại của Mục Ngôn đều đã biến mất hết cả.
Khi bước chân vào bên trong, tay chân tôi không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
"Mọi thứ đâu hết rồi?" Tôi lạnh giọng hỏi, nhưng lại không nhận được lời hồi đáp nào. Lửa giận trào dâng bên trong căn phòng trống vắng, hệt như tiếng ác quỷ rít gào, âm trầm và đáng sợ.
Khi quay người nhìn lại, người đứng ngoài cửa từ nãy không biết khi nào đã đổi thành Kế Lăng: "Trừng ca, Côn gia đã cho thiêu hết mọi thứ rồi."
Cậu ta cười nói, đứng nguyên ngay giữa cánh cửa của căn phòng. Bức màn chắn ngang khiến tôi không cách nào nhận diện được biểu cảm trên gương mặt cậu ta. Nhưng cũng không cần phải suy đoán nhiều, có chăng vẫn chỉ là nụ cười giả dối kia mà thôi.
"Khi nào?"
"Trong lúc ngài xử lý thi thể."
"...Vì cái gì chứ?" Chẳng lẽ sự dịu dàng hắn dành cho Mục Ngôn đều là màn kịch cho mình tôi xem? Tôi thả mồi, hắn vui vẻ cắn câu, rồi lại khiến tôi vạn kiếp bất phục!
Tôi bị phẫn nộ làm cho đầu óc choáng váng. Xem thường hắn, thật sự là sự bất cẩn tột cùng của tôi.
"Trừng ca, ban đầu tôi cho rằng anh xem trọng người kia, dù sau này tôi không còn nghĩ như thế nữa. Nhưng hiện tại, tôi vẫn không sao hiểu được, cậu ta thật sự quan trọng với anh thế sao? Quả nhiên Tiểu An nói rất đúng, cậu ta thật sự đáng chết."
Tôi biết rõ Kế Lăng không ưa gì Mục Ngôn. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc, chính là cậu ta vậy mà dám đem hết những suy nghĩ trong lòng nói ra cho tôi nghe —— Sự kính sợ của người này đối với tôi, đã không còn nữa.
"Đúng vậy, cậu ta đáng chết! Nhưng cậu nghĩ cậu là ai chứ? Sao cậu dám nói chuyện như thế với tôi! Kế Lăng, cậu cũng chỉ là một con chó do nhà họ Côn nuôi. Là chó thì cũng phải có dáng vẻ của một con chó, biết không!"
"Trừng ca, anh đang sợ hãi." Cậu ta tiến lên một bước, xoay người đóng cửa, hướng về phía của tôi.
Cậu ta dám xuống tay tại Côn gia này, quả thật là tự tìm đường chết mà. Tôi cười lạnh ngó xem từng bước chân của người nọ.
Đầu ngón tay của người kia tì lên một phần bả vai tôi, hơi chút cúi đầu. Vành tai nghe rõ những thanh điệu rõ ràng, êm tai của cậu, dịu nhẹ như thể có sự tiếp sức của ma lực: "Trừng ca, đừng sợ mà. Chỉ cần ngài chủ động yêu cầu, tôi cũng có thể... Trở thành con chó của ngài."
Lòng tôi không khỏi phát run.
Ánh mắt của kẻ kia khiến da đầu tôi tê dại.
Đó là ánh nhìn chỉ có được khi trông thấy con mồi của mình.
Có thứ gì đó lướt qua nhanh đến mức tôi không cách nào bắt kịp. Thế rồi, cậu ta lại lẳng lặng cất lời: "Trừng ca, anh tìm thi thể của tên Mục Ngôn đó làm gì? Xin đừng hiểu lầm, trên người của anh có hương vị của gió biển. Có lẽ đã đi tìm rất lâu rồi phải không? Xem chừng, hẳn vẫn chưa tìm thấy nhỉ?"
Kế Lăng trầm mặc một lát, rồi chợt cười: "Cậu ta xứng sao?"
Ánh mắt đó nói cho tôi biết, rằng cậu ta khinh thường cả việc thốt ra một lời nói dối. Nhưng nếu không phải là cậu ta, vậy thì còn ai? Người muốn đối nghịch với tôi rốt cuộc là ai chứ?
Cưỡng ép tâm trí phẫn nộ của mình bình tĩnh lại, tôi buông cổ áo cậu ta ra, không chút che giấu tâm tình ghét bỏ của mình: "Còn dám nhìn tôi kiểu đó, tôi sẽ móc đôi mắt của cậu ra."
"Trừng ca..."
Tôi giáng một cái tát xuống, dùng mười phân lực. Đầu của cậu ta chếch sang một bên, đôi mắt ghê tởm kìa bị che khuất phía sau những lọn tóc mái. Cuối cùng thì nụ cười cũng biến mất khỏi gương mặt đáng ghét kia.
Tôi cảm nhận được chút khoái trá đến từ việc trả thù, chợt nắm lấy cằm của cậu ta, dùng sức ép cậu ta quay mặt về phía này: "Cười đi, sao lại không cười nữa rồi? Không phải cậu thích cười cho tôi xem lắm sao? Đồ chó má, sao cậu dám nhìn tôi bằng ánh mắt như thế chứ!"
"Trừng ca, tôi sai rồi." Cậu ta rũ mắt, thái độ thành khẩn không thể bắt bẻ. Tôi bị dáng vẻ giận mà không dám nói của người kia thuyết phục, vỗ nhẹ gương mặt cậu ta mà cười.
"Ngoan lắm, đây chính là dáng vẻ mà cậu nên có."
Làm chó, phải có dáng vẻ của một con chó, tuyệt đối không được tùy tiện lộ ra ánh mắt của dòng lang sói.