"Côn gia đâu?" Trước khi rời khỏi phòng Mục Ngôn, tôi cố ý hỏi một câu.
"Côn gia có vài cuộc gặp gỡ xã giao, chốc nữa sẽ trở về."
Đêm đã về khuya, bên ngoài cửa sổ, những ánh đèn xe le lói đã dần thưa đi. Căn phòng này quá mức yên tĩnh, không lọt vào được chút tạp âm nào.
Điếu thuốc xoay tròn trên những ngón tay, hồi lâu vẫn chưa được châm lên.
Vài phút sau, án chừng người kia đã trở về phòng mình, tôi lập tức cất điếu thuốc vào. Khi đẩy cửa tiến vào phòng của hắn, bên trong là một sắc màu tối đen, trên giường hay phòng tắm cũng không hề có bóng dáng của hắn.
Tôi thầm mắng một câu, bật đèn phòng tắm rồi bước vào trong để tắm rửa.
Đêm qua đã đau như thế, một nửa đến từ việc tôi đang không chấp nhận được việc này, nên mới không nới lỏng chu toàn. Nhưng nếu bây giờ không làm cho đàng hoàng, người ăn khổ cũng chỉ có tôi mà thôi.
Nếu không thể tránh né, tại sao không thể sảng khoái đón nhận đi? Hắn chơi tôi, tôi đây cũng chơi hắn, chó cắn chó, người thấy ghê tởm cũng không chỉ có mình bản thân tôi.
Nghĩ thông rồi, việc gì cũng dễ xử hơn cả. Bóp chút dịch bôi trơn ra tay, tôi chống tay còn lại lên tường, nhắm hai mắt lại chậm rãi khuếch trương.
Dòng nước đổ ập vào người, phòng tắm dần trở nên ấm lại, từng tầng sương mỏng dâng lên do tiếng thở hổn hển của chính tôi. Tôi cau mày, chợt nghe thấy một hơi thở khác mà bản thân khó lòng làm ngơ được, không chút kiên nhẫn mà mở mắt ra.
"Còn muốn xem đến khi nào? Lại đây làm tôi đi, nhanh lên."
Đáy mắt Côn Du tối sầm lại, như một trận vũ bão không biết nổi lên từ lúc nào, vồ vập mà tiến đến. Gương mặt trầm lặng đó ấn chặt tôi trên tường, tiến vào bên trong tôi.
Tôi chưa từng nhìn thấy biểu cảm đáng sợ đến thế xuất hiện trên mặt Côn Du, lúc này trông hắn cứ như đang muốn nuốt trọn tôi vậy.
Khác xa với sự hưởng thụ bị động lần trước, khi này hắn ta trở nên mạnh mẽ và thô bạo hơn. Cảm giác đau đớn cùng khoái cảm chồng chéo lên nhau, khiến đầu óc tôi trống rỗng trong chốc lát. Hai chân tôi mềm nhũn hết cả, suýt nữa đã ngã ra trên nền đất.
Hắn bóp chặt eo tôi ôm siết lại, nửa thân dưới cũng vì tư thế này mà tiến vào càng sâu. Tôi hít hà một hơi, mũi chân bấu chặt nền gạch, quay đầu lại mắng hắn: "Cậu muốn làm chết tôi à? Nhẹ nhàng chút đi."
Hắn không nói một lời, nhưng đã thay đổi một tư thế khác. Quả nhiên lát sau, mỗi lần tiến vào cũng từ tốn hơn hẳn.
Tốt nhất là đừng đổi nữa!
Tư thế mới hấp dẫn hắn ta nhiều lần cho vào toàn bộ rồi rút ra tiến vào hết lần này đến lần khác. Những đường gân guốc bên trên cùng sức bền của thứ đó được phóng đại lên gấp chục nghìn lần, khiến người ta có cảm giác như đang bị nó xâm nhập đến mức khai thông, điên lên mất thôi.
Tôi cảm thấy bản thân không thể trụ nổi nữa, bèn giãy giụa muốn đẩy Côn Du ra. Nhưng những ngón tay mới vừa chạm đến quần áo đã bị hắn túm cổ chân mà kéo về.
Hắn đè ép tôi xuống nền đất, dùng toàn lực va chạm, đâm rút tận sâu bên trong cơ thể tôi, không chút xót thương.
Giữa những đợt va chạm không cách nào kiểm soát, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể châm được một điếu thuốc lá, lẳng lặng đặt nó bên môi, rít vào một hơi thật sâu.
Hắn lập tức lật người tôi lại, cắn lấy đôi môi của tôi, đầu lưỡi khai mở khoang miệng, trao đổi dịch thể cho lẫn nhau.
Tôi nếm được một hương rượu rất nhạt.
Sau khi nụ hôn kết thúc, tôi rít nhẹ một hơi thuốc lá, phả khói vào hắn mà cười nói: "Côn gia, hương vị như thế nào?"
Hắn chưa từng hút thuốc, có vẻ cũng không chịu được mùi của thuốc lá. Tôi cố tình không làm theo ý hắn, chẳng những muốn khiến hắn hút, tôi còn muốn hắn phải hút thuốc lá đã qua sử dụng.
Tôi không dễ dàng gì, hắn cũng đừng hòng sống yên ổn.
Hắn không hề né tránh, lại đột nhiên thốt lên: "Được."
Được cái gì cơ chứ? Kệ đi vậy. Tôi tiếp tục hút thuốc, quét mắt nhìn về hạ thân của hắn, khẽ châm chọc: "Làm sao nào, không được nữa phải không? Tinh thần của cậu đi đâu cả rồi —— Ư! Ha... Nhẹ, nhẹ thôi..."
"Tôi bảo cậu làm nhẹ thôi mà! A! Ha..."
Từ phòng tắm ra đến trên giường, không đếm được là đã làm qua bao nhiêu lần. Sau cùng cũng chẳng còn hưởng thụ được chút khoái cảm nào nữa, thứ còn lại chỉ là nỗi đau của việc bị xỏ xuyên lẫn chết lặng, cứ như đang phải chịu đựng cực hình dài lâu.
Sau khi hắn xuất ra bên trong thêm lần nữa, tôi kiệt sức mà bò xuống giường, thản nhiên cầm lấy quần áo của hắn mặc lên người mình, chẳng hề quay đầu mà rời đi thẳng.
Thân thể đã trở nên kiệt quệ cực độ, tôi vội vàng tắm rửa sơ qua, tóc cũng chưa sấy đã ngã đầu lên gối mà ngủ thiếp đi.
Cũng vì đêm qua làm bậy ở chỗ Côn Du, nên cả ngày hôm sau, tâm trí tôi luôn chìm trong trạng thái choáng váng cả lên. Khi bước chân xuống cầu thang, trước mắt tôi chợt tối sầm lại, may là kịp thời bắt được tay vịn cầu thang, tôi mới thoát được một kiếp ngã nhào xuống dưới.
Sau trận hoa mắt chóng mặt nọ, tôi bắt đầu mất đi cảm giác thèm ăn.
Đầu óc cứ mơ màng xoay chuyển, nên tôi quyết định chợp mắt trên sô pha phòng khách một lát. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện trên tay mình nhiều thêm một ly nước cùng vài viên thuốc, bên tai văng vẳng một giọng nói dong dài, không rõ là đang nói về cái gì.
Nhưng giọng nói đó mới nhẹ nhàng làm sao, cứ như đang dỗ trẻ con vậy.
Lòng tôi chẳng chút vui vẻ gì, nên ngửa đầu nhanh chóng nuốt hết mớ thuốc đó, rồi cố gắng lê cái thân thể suy yếu này trở về phòng. Tôi không bao giờ muốn cho người khác thấy được dáng vẻ yếu đuối của bản thân.
Sau khi đóng cửa vào, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, nhanh chóng như những đợt thủy triều đêm trăng. Mắt tôi sưng tấy và nặng trĩu, sau cùng cũng không kiềm lại được, lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng của tôi, người ốm đau bệnh tật lúc này lại trở thành Côn Du.
Khi đó, con trai lớn của Côn Trì đột ngột qua đời, trên khắp Côn gia bao trùm trong không khí u ám của tang lễ. Sau khi lễ tang kết thúc, Côn Du lập tức xuất hiện trước cửa lớn Côn gia.
Mẹ đẻ của Côn Du vốn là tình nhân của Côn Trì. Sinh thời, bà ta sử dụng tiền của Côn Trì đi bao dưỡng trai trẻ. Sau khi sự tình bại lộ, bà ta bị Côn Trì lột một phần da trên người rồi đuổi khỏi Côn gia.
Khi này, không biết từ nơi nào, bà ta nghe được tin Côn gia tuyệt hậu, ma xui quỷ khiến mà buộc Côn Du phải đến đó nhận cha. Tình cờ cũng phải tình cờ cho trót, cả hai đụng phải họng súng của Côn Trì, bị người kia xử gọn bằng một viên đạn.
Thi thể của ả nhân tình ngã xuống dưới trận mưa xối xả, quỳ cạnh là thiếu niên Côn Du không khóc cũng không cười.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Côn Du, tôi đã biết hắn ta là một nhân vật tàn nhẫn.
Một đám ngu xuẩn chỉ biết tranh quyền đoạt thế, sao có thể đánh bại một tên sói con quá mức thờ ơ, lạnh nhạt trước cái chết của mẹ ruột mình chứ.
Côn Du quỳ suốt đêm mưa đó, không hé răng nửa lời, không khóc lóc, cũng không làm ầm ĩ. Ngày hôm sau, hắn ngất ra đó rồi được Côn Trì lệnh cho đưa vào trong.
Cơn sốt kéo dài liên tục suốt ba ngày và không có dấu hiệu thuyên giảm. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ không thể qua khỏi, bao gồm chính tôi.
Thế rồi vào đêm nọ, tôi ngồi ở mép giường chờ đợi tử vong đến với hắn. Thiếu niên với vận số của một kẻ được chọn, chợt mở trừng hai mắt. Đôi con ngươi đen láy, sáng trong đến kì lạ, chẳng thấy được chút dấu hiệu nào của kẻ mang bệnh sắp chết.
Hắn tựa như một trận lửa, dùng hết sức mình mà bùng cháy lên.
Trong nháy mắt, tôi bỗng dưng chẳng còn mong mỏi cái chết của hắn nữa.