Rước Hôn

Chương 2: Chương 2:



 
Quả thật Mộ Dữu không biết nói thế nào mới phải, nhưng cũng không thể phá vỡ tinh thần hăng hái của Thư Minh Yên, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nhắn lại một câu: 【 Có tiến bộ, tiếp tục cố gắng! 】
 
Lại gửi cho cô thêm một sticker mạnh mẽ cố lên.
 
Thật ra Thư Minh Yên cũng biết, chỉ nhấn like số bước đi trên Wechat Sports cũng không có tác dụng gì.
 
Huống chi lượt like của Mộ Du Trầm nhiều như vậy, làm sao có thể chú ý đến cô.
 
Nhưng chuyện thế này không được gấp gáp, từ từ sẽ được thôi.
 
Cô quyết định sau này mỗi ngày đều ấn like số bước đi của Mộ Du Trầm, trước tiên phải tạo cảm giác tồn tại đã.
 
Cô cũng không có yêu cầu gì khác, nếu sau này ông Mộ lại nhắc tới hôn sự của cô và Mộ Tri Diễn, thì Mộ Du Trầm có thể đứng ở góc độ công bằng khách quan, nói thay cô hai câu là tốt lắm rồi.
 
Mộ Dữu nhắn tin tới: 【 Ở đoàn phim thế nào? 】
 
Thư Minh Yên: 【 Rất tốt, đạo diễn rất quan tâm tới mình, ở đây mình học được nhiều thứ lắm. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Sắp đến ngày giỗ người nhà cậu rồi, đến lúc đó cậu về thế nào? Mộ Tri Diễn đến đón cậu hả? 】
 
Thư Minh Yên: 【 Mình với anh không liên lạc, cũng không cần anh ta tới đón, gần đây mình đã xem qua vé máy bay rồi. 】
 
Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, Thư Minh Yên đã bị tiếng chuông báo thức gọi dậy.
 
Cô với lấy điện thoại ở đầu giường, liếc mắt nhìn một cái, tối hôm qua sau khi ấn like cho Mộ Du Trầm, đối phương cũng không có phản ứng gì. Đúng như dự đoán, nên cô cũng không thèm để ý.
 
Điều đáng mừng là, Trần Phùng Mẫn đã chấp nhận kết bạn wechat với cô.
 
Trần Phùng Mẫn: 【 Cô là tài xế mà đạo diễn Quách tìm cho tôi sao? 】
 
Tin nhắn gửi tới lúc 1 giờ rưỡi sáng, nhưng bây giờ cô mới nhìn thấy.
 
Cơn buồn ngủ của Thư Minh Yên lập tức tiêu tan, bật người ngồi dậy.
 
Hít thở sâu hai cái, cô gõ chữ trên màn hình: 【 Đúng vậy. 】
 
【 Cô Trần, chào cô, tôi tên là Thư Minh Yên, xin hỏi hôm nay tôi sẽ đón cô lúc mấy giờ? 】
 
Tạm thời đối phương vẫn chưa trả lời.
 
Thư Minh Yên đợi trong chốc lát, quyết định đánh răng rửa mặt trước, rồi nhanh chóng tới đoàn phim.
 
Bận rộn với cảnh quay suốt nửa ngày trời, mãi đến lúc ăn trưa, cô mới nhận được tin nhắn của Trần Phùng Mẫn: 【 Sáu giờ chiều nay đến chỗ này. 】
 
Đồng thời gửi kèm vị trí khách sạn.
 
Nơi Trần Phùng Mẫn gửi tới ở trung tâm thành phố, cách chỗ đoàn phim tầm nửa tiếng đi xe.
 
Qua năm giờ, cô báo với đạo diễn một tiếng rồi ra ngoài đường lộ đợi taxi.
 
Trời đã nhiều ngày không mưa, bầu không khí nóng như lò nướng.
 
Sắp hoàng hôn, nhưng mặt trời vẫn còn treo trên đỉnh đầu, tiếng ve kêu vang trời.
 
Thư Minh Yên mặc chiếc quần đùi jean, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, gió thổi qua, khiến da thịt trên đùi cô như bị ủi phỏng.
 
Cũng may taxi đến rất nhanh, Thư Minh Yên lên xe.
 

Bên trong mở điều hoà lành lạnh mới khiến cô cảm thấy như được sống lại.
 
Trên đường đi thì nhận được wechat của Mộng Vi: 【 Đại biên kịch Thư tương lai, chúc em thành công!  】
 
Khớp tay Thư Minh Yên nắm chặt điện thoại, đáy lòng dâng lên một tia lo lắng khó hiểu.
 
-
 
Thư Minh Yên ngồi chờ ở đại sảnh khách sạn một lúc, thì Trần Phùng Mẫn mới từ trên đi xuống.
 
Cô ta mặc một chiếc đầm liền thân màu đen, chân mang giày cao gót, tóc dài xoăn nhẹ, dung mạo xinh đẹp, trông rất giỏi giang và có khí chất.
 
Thư Minh Yên đứng dậy đi tới chào hỏi, tự giới thiệu.
 
Trần Phùng Mẫn sửng sốt, cười nói: “Kêu đạo diễn Quách tìm cho tôi một tài xế, sao ông ấy lại tìm đến một mỹ nữ thế này.”
 
Vì thời tiết nóng bức nên Thư Minh Yên trang điểm rất đơn giản, nhưng càng tôn lên vẻ đoan chính vốn có của cô, đáy mắt trong veo, giữa hai đầu chân mày có vẻ dịu dàng động lòng người.
 
Giống như người đẹp được dưỡng dục từ non xanh nước biếc ở Giang Nam.
 
“Cô là diễn viên dưới trướng đạo diễn Quách à?” Trần Phùng Mẫn nhiễm bệnh nghề nghiệp, nhướng mày nhìn Thư Minh Yên: “Tôi có một vai diễn rất hợp với cô, có hứng thú đi casting thử không? Là vai nữ chính!”
 
Thư Minh Yên chuẩn bị rất nhiều lời dạo đầu, vẫn đang ấp ủ thì đột nhiên bị câu nói của Trần Phùng Mẫn đánh tan.
 
Cô kinh ngạc hai giây, vội cười giải thích: “Cô Trần, tôi không phải diễn viên.”
 
“Không phải diễn viên thì sao cô quen được đạo diễn Quách?” Trần Phùng Mẫn còn tưởng đạo diễn Quách đề cử cho cô ta diễn viên mới vào vai nữ chính chứ.
 
Khuôn mặt này, không làm diễn viên thì tiếc quá.
 
Thư Minh Yên: “Tôi là học trò của thầy Dương biên kịch của tác phẩm 《 Tranh giành Xuân Thu 》, học chuyên ngành văn học kịch, điện ảnh và truyền hình, sắp lên năm 4.”
 
“Biên kịch à.” Trần Phùng Mẫn nhìn đồng hồ, thuận miệng hỏi: “Ở trường học đã từng viết kịch bản chưa?”
 
Không ngờ Trần Phùng Mẫn lại chủ động nhắc tới, Thư Minh Yên kìm nén sự kích động trong lòng, lấy văn kiện đã chuẩn bị sẵn trong túi xách: “Cô Trần, đây là kịch bản tôi viết, nếu cô có thời gian, hy vọng có thể được chỉ giáo.”
 
Trần Phùng Mẫn không ngờ cô thật sự có, còn mang theo bên người.
 
Trần Phùng Mẫn không nhận lấy, mà quét mắt nhìn tiêu đề, đọc thầm: “《 Chiêu Bình Truyện 》.”
 
Thư Minh Yên giới thiệu sơ lược: “Kịch bản lấy bối cảnh những năm cuối Tây Hán, sưu cao thuế nặng sau khi Vương Mãng soán ngôi, kể về một nữ tử tên Trì Chiêu Bình ở huyện Bình Nguyên, không đành lòng khi thấy bá tánh khốn khó, dân chúng nghèo khổ, nên đã lập binh khởi dậy, cứu kẻ lâm nguy, tấn công thành trì, giế t chết tham quan, lật đổ chính quyền Vương Mãng, cuối cùng trở thành nữ anh hùng.”
 
Trần Phùng Mẫn nhướng mày: “Nữ anh hùng Trì Chiêu Bình, kịch bản này rất độc đáo.”
 
Cuối cùng cô ta cũng đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn lướt qua, cười nói: “Xem ra đây là mục đích của đạo diễn Quách kêu cô tới làm tài xế cho tôi?”
 
Trần Phùng Mẫn lật xem hai trang thì gấp lại, đánh tiếng trước với cô: “Tôi rất nghiêm khắc, hơn nữa gu thẩm mỹ cũng không giống đạo diễn Quách, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
 
Thư Minh Yên c ắn môi dưới, khiêm tốn nói: “Tôi là người mới, còn rất nhiều chỗ thiếu sót, có thể được cô Trần xem qua kịch bản, tôi đã thấy rất thỏa mãn rồi.”
 
Cô gái trước mặt không kiêu ngạo không nóng vội, thái độ thành khẩn, Trần Phùng Mẫn hài lòng gật đầu: “Được, vậy kịch bản của cô cứ để ở chỗ tôi, qua vài ngày tôi sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng.”
 
Cô ta đưa chìa khoá xe cho cô: “Đi thôi, xử lý việc chính trước.”
 
Nơi xã giao của Trần Phùng Mẫn là một câu lạc bộ tư nhân sa hoa ở Đồng Thành.
 
Hiện tại là giờ cao điểm nên khá tắc đường.
 
Trần Phùng Mẫn vốn dĩ không phải người kiêu ngạo, trên đường nói chuyện với Thư Minh Yên rất nhiều: “Tiểu Thư, cô đẹp như vậy, lại rất có tài, trong trường chắc hẳn có nhiều người theo đuổi lắm đúng không?”
 
Thư Minh Yên ngại ngùng cười trả lời: “Cũng không hẳn, đại học P có rất nhiều sinh viên ưu tú, có người đã sớm trở thành nữ minh tinh, còn lợi hại hơn tôi nhiều. Tôi chỉ muốn học tập thật tốt để trở thành biên kịch, mỗi ngày đều trốn trong thư viện, không đáng để mắt tới.”

 
“Quả thật đại học P có rất nhiều người đẹp, nhưng nhan sắc của cô cũng không kém cạnh gì nữ minh tinh đang hot vừa được ra mắt.” Trần Phùng Mẫn chống cằm nhìn góc nghiêng của Thư Minh Yên: “Tôi có một kịch bản thật sự rất phù hợp với cô, nếu cô muốn làm diễn viên thì nhớ tìm đến tôi. Làm diễn viên không chừng còn tốt hơn làm biên kịch đó.”
 
“Cô Trần đừng trêu tôi, tôi làm gì biết diễn chứ.”
 
Trần Phùng Mẫn: “Đừng có mở miệng là một tiếng cô Trần, gọi riết tôi già luôn rồi.”
 
Thư Minh Yên liếc nhìn cô ta một cái, cười nói: “Cô không già, mọi người đều nói cô là nhà sản xuất xinh đẹp.”
 
Trần Phùng Mẫn sờ mặt mình, tâm trạng không tồi: “Lời này tôi cũng từng nghe qua, diện mạo của tôi thời đại học cũng được nhiều người theo đuổi lắm đó.”
 
Nói đến đây, cô ta thở dài: “Nhưng mà, khi đó tôi đã chủ động theo đuổi một nam sinh, nghĩ rằng dáng vẻ mình cũng xinh đẹp, có thể sẽ thành công, ai ngờ lại bị người ta lạnh lùng từ chối.”
 
Thư Minh Yên: “Vậy chứng minh anh ta không có mắt nhìn.”
 
Trần Phùng Mẫn ghé mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, buồn bã nói: “Bữa tiệc đêm nay, anh ta cũng tới.”
 
Thư Minh Yên không phải người thích hóng hớt, chẳng qua việc ăn cơm cùng người từng từ chối mình, chắc là xấu hổ lắm nhỉ?
 
Cô đang muốn nói gì đó thì Trần Phùng Mẫn đột nhiên nở nụ cười: “Nhiều năm trôi qua, tôi đã kết hôn, rồi sinh con, nhưng anh ta vẫn độc thân, đôi lúc nghĩ lại, tôi cảm thấy trong lòng cũng khá thoải mái.”
 
Tới nơi, Thư Minh Yên dừng ở bãi đậu xe.
 
Trước khi Trần Phùng Mẫn xuống xe, nhìn sang Thư Minh Yên vẫn ngồi ở ghế lái, đưa ra đề nghị: “Cô ngồi đây chờ tôi cũng rất chán, hay là đi cùng tôi đi?”
 
Thư Minh Yên à một tiếng, nhìn lại quần áo trên người mình: Tóc đuôi ngựa, áo phông đơn giản và chiếc quần đùi jean.
 
Vì tới làm tài xế nên cô chỉ muốn ăn mặc đơn giản, cũng không trang điểm gì nhiều.
 
“Chắc không đâu, tôi ngồi đây chờ cô.” Thư Minh Yên nói.
 
Trần Phùng Mẫn: “Chẳng phải sau này cô muốn làm biên kịch sao, hiếm khi có cơ hội quen biết vài người trong giới này, đi thôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô.”
 
Thư Minh Yên cũng không dám từ chối, cùng vào câu lạc bộ với Trần Phùng Mẫn.
 
Đến phòng bao riêng, bên trong đã có vài người ngồi.
 
Nhìn thấy Trần Phùng Mẫn, mọi người đều đứng dậy chào hỏi cô ta.
 
Trần Phùng Mẫn giới thiệu một chút rồi ngồi xuống cùng Thư Minh Yên.
 
Liên tục có người tiến vào nhưng vị trí chủ tọa vẫn được bỏ trống.
 
Trên bàn có vài món salad, còn mọi người trò chuyện kính rượu cho nhau.
 
Thỉnh thoảng Thư Minh Yên sẽ nhìn về chiếc ghế chủ toạ, đoán rằng đối phương là người có địa vị rất cao.
 
Không chừng là nhà tư bản nổi tiếng ở Đồng Thành.
 
“Cô Thư ngồi đây lâu vậy rồi, sao không nói gì thế? Cô chê những đề tài chúng tôi nói không thú vị sao?” Một giọng nói vang lên trên bàn ăn, Thư Minh Yên giương mắt nhìn.
 
Người đàn ông tầm 40 tuổi, ngồi cạnh ghế chủ toạ, bên cạnh là nữ nghệ sĩ tuyến hai, vừa rồi bọn họ vẫn nói chuyện rất thân mật, không biết tại sao bây giờ lại chú ý đến cô.
 
Trước đó Trần Phùng Mẫn đã từng giới thiệu qua, ông ta là ông chủ Thái Thạch Mậu của ngành công nghiệp dược phẩm Mậu Thiệp, cũng thường xuyên làm ăn với Mộ Thị, là nhà đầu tư chính cho bộ phim truyền hình sắp tới của Trần Phùng Mẫn.
 
Trần Phùng Mẫn cười nói: “Tổng giám đốc Thái hiểu lầm rồi, lần đầu tiểu Thư đến nơi thế này, nên có thể vẫn chưa quen. Như vậy đi, kêu cô ấy lấy trà thay rượu, kính tổng giám đốc Thái một ly.”
 

Thư Minh Yên khó chịu khi bị Thái Thạch Mậu nhìn chằm chằm, đảo mắt nhìn sang nét mặt không vui của Trần Phùng Mẫn, cô im lặng tự rót cho mình một ly trà, đứng dậy tại chỗ.
 
“Tuổi còn trẻ, chỉ uống trà thôi cũng không tốt.” Thái Thạch Mậu nhướng mí mắt: “Cô Thư muốn uống rượu gì?”
 
Trần Phùng Mẫn vội ngăn lại: “Tổng giám đốc Thái, hôm nay tiểu Thư là tài xế của tôi, không thể uống rượu.”
 
“Này thì có sao, tìm đại một tài xế đến thay là được rồi?” Thái Thạch Mậu trực tiếp đứng dậy, cầm chai sâm panh đi tới trước mặt Thư Minh Yên, rót đầy cái ly đặt gần cô, cầm lên: “Tôi tự mình kính cô Thư một ly, cô Thư sẽ không khiến tôi mất mặt đúng không?”
 
Trên bàn ăn yên tĩnh, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía này, không ai lên tiếng ngăn cản.
 
Trần Phùng Mẫn muốn thay Thư Minh Yên cản rượu, nhưng bị Thái Thạch Mậu trừng mắt cảnh cáo quay lại chỗ ngồi.
 
Thư Minh Yên nhìn ly rượu trước mặt mình, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Tôi không uống rượu.”
 
“Muốn làm biên kịch, mà ngay cả rượu cũng không biết uống, đạo lý cơ bản đối nhân xử thế cũng không biết à, như vậy thì làm gì có công ty điện ảnh truyền hình nào ký hợp đồng với cô? Cứ coi như đây là lần đầu tiên trong đời, chỉ là rượu thôi mà, uống say vài lần sẽ biết uống thôi.”
 
Thư Minh Yên vẫn không dao động, Thái Thạch Mậu híp mắt: “Hay là, sau này cô Thư không muốn làm biên kịch nữa?”
 
Thư Minh Yên đẩy ly rượu kia ra, thanh âm đúng đắn không nịnh nọt: “tổng giám đốc Thái nói đùa rồi, công ty điện ảnh truyền hình đồng ý ký với tôi, sẽ vì kịch bản của tôi hay, chứ không phải vì tôi có biết uống rượu hay không. Huống chi, nhà ông cũng không mở công ty điện ảnh truyền hình, không thể thay họ đưa ra quyết định được.”
 
Trong phòng bao riêng, có người đã hít một ngụm khí lạnh.
 
Sắc mặt Thái Thạch Mậu trầm xuống.
 
Trần Phùng Mẫn lặng lẽ kéo góc áo cô.
 
Thư Minh Yên nói chuyện không chút khách khí với Thái Thạch Mậu, quả đúng là sinh viên chưa tốt nghiệp, tràn trề tuổi trẻ, ai cũng dám đắc tội.
 
Trần Phùng Mẫn toát mồ hôi thay cô, còn chưa học xong đại học, vì một buổi xã giao mà đánh mất tiền đồ của bản thân.
 
Trần Phùng Mẫn đứng dậy định nói đỡ cho Thư Minh Yên, thì bị Thái Thạch Mậu đè lại: “Nhà sản xuất Trần, chuyện này cô đừng quản.”
 
Thái Thạch Mậu quay đầu nhìn Thư Minh Yên, cười lạnh một tiếng: “Cô gái nhỏ, tôi đã rất cho cô mặt mũi rồi, thế nhưng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
 
Mắt thấy Thái Thạch Mậu cầm ly rượu đưa sát miệng mình, ngửi thấy mùi nồng nặc của rượu, Thư Minh Yên ghét bỏ đẩy ra.
 
Vì cô dùng sức nên ly rượu đổ thẳng lên người Thái Thạch Mậu, dính lên bộ quần áo sang trọng của ông ta.
 
Ngay sau đó, ly rượu rơi xuống đất xoảng một tiếng.
 
Thư Minh Yên cũng không thèm nhìn ông ta, cầm túi xách, nói với Trần Phùng Mẫn: “Chị Trần, em xuống dưới đợi chị.”
 
Vừa xoay đầu, cô nhìn thấy một người đàn ông không biết đã đứng ngay cửa phòng từ khi nào.
 
Phía sau anh là thư ký và bồi bàn, dáng người thẳng tắp, áo sơ mi đen phẳng phiu, phần eo được thắt lưng siết chặt, cà vạt trước ngực được thắt cẩn thận, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
 
Sao anh lại ở đây?
 
Đối diện với ánh mắt âm u của người đàn ông, sống lưng Thư Minh Yên bất giác thẳng tắp, đứng lại ngay ngắn, mi mắt cụp xuống, giống hệt dáng vẻ sợ bị mắng, so với vẻ không biết sợ là gì khi nãy thì như hai người hoàn toàn khác nhau.
 
Mộ Du Trầm rũ mắt, âm thầm quan sát cô.
 
Đạo diễn Lý phản ứng đầu tiên, nghênh đón anh: “Cuối cùng tổng giám đốc Mộ cũng tới, mau vào ngồi đi ạ, tôi sẽ kêu người mang đồ ăn lên.”
 
Những người khác cũng bắt đầu chào hỏi, đứng dậy chờ anh ngồi xuống.
 
Mộ Du Trầm vẫn đứng yên tại chỗ, đảo mắt liếc nhìn vẻ mặt của Thái Thạch Mậu.
 
Rồi lại trông thấy chiếc áo sơ mi trắng của ông ta dính đầy rượu, anh lạnh lùng lên tiếng: “Xảy ra chuyện gì?”
 
Thái Thạch Mậu lúc này có chút chật vật, lau sơ rượu trên quần áo, nhìn Mộ Du Trầm cười hề hề nói: “Cũng không có gì, một thực tập sinh biên kịch nhỏ, muốn giới thiệu kịch bản của cô ta cho tôi, nhất quyết muốn kính rượu tôi nhưng chân tay lóng ngóng nên làm đổ rượu lên người tôi.”
 
Ông ta lại nhìn về phía Thư Minh Yên đang định rời đi, rất thân sĩ mà ngoắc lại: “Cô gái à, tôi bị cô biến thành thế này cũng chưa nói gì, sao cô còn bày ra vẻ oan ức thế chứ? Được rồi, mau ngồi xuống đi, chuyện kịch bản tôi sẽ cân nhắc.”
 
Thư Minh Yên bị Thái Thạch Mậu trả đũa thì tức đến nắm chặt tay, đứng yên không nhúc nhích.
 
Tình hình căng thẳng, Thái Thạch Mậu đi tới, cười xòa với Mộ Du Trầm: “Người trẻ tuổi bây giờ được nuông chiều từ bé nên tính tình không tốt, khiến tổng giám đốc Mộ chê cười rồi.”
 
Nói xong thì duỗi tay kéo Thư Minh Yên, muốn dẹp chuyện này sang một bên để không làm ầm ĩ trước mặt tổng giám đốc Mộ.
 

Thư Minh Yên tránh sự đụng chạm của ông, khẽ cau mày.
 
Trần Phùng Mẫn sợ cô lại chọc giận Mộ Du Trầm, nhanh chóng tới kéo cô, nhỏ giọng: “Trước tiên ngồi xuống đã, đây là tổng giám đốc Mộ của Diệu Khởi, tuyệt đối không thể đắc tội.”
 
Mộ Du Trầm liếc mắt nhìn Trần Phùng Mẫn, thanh âm nhàn nhạt không hề có hơi ấm: “Cô dẫn cô ấy tới?”
 
Trần Phùng Mẫn vội nói: “Tổng giám đốc Mộ, đây là em gái tôi, hôm nay đến lái xe giúp tôi. Cô ấy còn nhỏ tuổi, lần đầu tiên gặp phải trường hợp này…”
 
“Muốn làm nghề này, thì những chuyện như vậy trong tương lai cũng khó tránh khỏi.” Mộ Du Trầm ngắt lời cô ta, tầm mắt dừng trên người Thư Minh Yên, ý tứ sâu xa nói: “Tránh được hôm nay, cũng không tránh được ngày mai.”
 
Thư Minh Yên ngạc nhiên nhìn anh, Mộ Du Trầm quay đầu nói với thư ký Khâu: “Vị trí của cô ấy bẩn rồi, đổi cho cô ấy vị trí khác.”
 
Thái Thạch Mậu cũng nói thêm: “Phải phải, chỗ cô ấy bị đổ rượu, phải đổi chứ, bên cạnh tôi vẫn còn một chỗ.”
 
Thư ký Khâu nhận được ánh mắt của Mộ Du Trầm, chuyển chỗ ngồi của Thư Minh Yên sang vị trí chính giữa Mộ Du Trầm và Thái Thạch Mậu, bồi bàn đặt thêm bát đũa mới.
 
Thư Minh Yên không biết trong hồ lô của Mộ Du Trầm bán thuốc gì.
 
Cô không muốn ngồi kế Thái Thạch Mậu, cũng không quen ngồi gần Mộ Du Trầm như vậy, nên cứ đứng yên không nhúc nhích.
 
Sau khi Mộ Du Trầm ngồi xuống, xa xa nhìn thấy cô: “Còn muốn đứng?”
 
Giọng anh lộ ra vẻ uy nghiêm, như thể cấm cãi lại, Thư Minh Yên không còn cách nào, đành ngoan ngoãn đi tới. 
 
Nhìn thấy Thư Minh Yên cuối cùng cũng ngồi bên cạnh mình, trong lòng Thái Thạch Mậu mừng thầm.
 
Từ trước đến nay, Mộ Du Trầm không gần nữ sắc, bây giờ lại sắp xếp vị trí như vậy, chẳng lẽ là đang quan tâm mình?
 
Bồi bàn bưng đồ ăn lên, nhưng Thư Minh Yên vẫn không ăn, cứ như đang ngồi trên đống lửa.
 
Thỉnh thoảng có người đến kính rượu Mộ Du Trầm, anh lại ung dung bình tĩnh.
 
Đột nhiên khoé mắt liếc nhìn sang bên cạnh một cái, Mộ Du Trầm buông ly rượu: “Không đói à?”
 
Nghe câu hỏi của Mộ Du Trầm, tất cả mọi người đều nhìn về phía này, mặt ai cũng lộ vẻ hoang mang.
 
Trần Phùng Mẫn cũng có chút kinh ngạc, từ khi nào Mộ Du Trầm lại quan tâm đ ến phụ nữ trên bàn tiệc?
 
Cô ta thừa nhận Thư Minh Yên cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức khiến Mộ Du Trầm vẫn luôn lạnh lùng cao ngạo lại trở nên ân cần thế này?
 
Thư Minh Yên bị mọi người nhìn chằm chằm, yên lặng cầm đũa gắp đồ ăn.
 
Mộ Du Trầm nhấp một ngụm rượu: “Ở đoàn phim thế nào?”
 
Thái độ anh hờ hững, giống như trước mặt không phải là một bữa tiệc, mà chỉ là bữa cơm ở Mộ gia.
 
Thư Minh Yên nuốt đồ ăn trong miệng, rồi mới ngoan ngoãn gật đầu: “Rất tốt.”
 
Mộ Du Trầm ừ một tiếng, chủ động đặt ly nước trái cây bên cạnh cô: “Không đủ tiền nhớ nói với ta.”
 
Thư Minh Yên không biết tại sao anh lại nói đến những chuyện nhỏ nhặt này trong bữa tiệc, loại câu hỏi như có đủ tiền tiêu xài hay không, bình thường ở nhà Mộ Du Trầm còn chẳng thèm hỏi đến.
 
Bởi vì tiền anh cho, từ trước đến nay cô đều tiêu không hết.
 
Thư Minh Yên nhỏ giọng trả lời: “Dạ đủ, ở đoàn phim cũng không cần tiêu tiền.”
 
Trong phòng bao yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ.
 
Thái Thạch Mậu có chút bất an, vài lần muốn nói rồi lại thôi, nhưng rốt cuộc cũng mặt dày mày dạn cười hỏi một câu: “Tổng giám đốc Mộ, cô Thư và ngài…”
 
“Cô ấy?” Mộ Du Trầm chậm rãi lấy khăn ướt lau tay, từng câu từng chữ lọt vào tai mỗi người ở đây: “Là người tôi che chở.”
 
Thư Minh Yên ngạc nhiên ngẩng đầu.
 
Người đàn ông có đường quai hàm sắc bén, ánh đèn hắt vào sống mũi thẳng tắp tạo nên những đường nét rõ ràng sắc sảo.
 
Anh không hề để ý đến phản ứng của mọi người, liếc mắt nhìn Thư Minh Yên: “Chỗ ngồi tạm ở đây, không chật à?”
 
Thư Minh Yên còn chưa kịp phản ứng lại, khó hiểu nâng mắt nhìn thì đã thấy Mộ Du Trầm nhìn về phía Thái Thạch Mậu, anh hất cằm, ý chỉ vị trí trước đó của Thư Minh Yên: “Nơi đó đã dọn dẹp sạch sẽ, chi bằng tối nay tổng giám đốc Thái đành chịu uỷ khuất một chút đi?”