Rước Hôn

Chương 3: Chương 3:



 
Giọng điệu của Mộ Du Trầm rất khách sáo, giống như đang hỏi ý kiến Thái Thạch Mậu.
 
Nhưng người thông minh đều sẽ nhìn ra được, câu nói đó không cho phép phản bác.
 
Rất dễ nhận ra, anh đang trút giận cho Thư Minh Yên.
 
Mọi người cũng không biết tối nay Mộ Du Trầm đã vào phòng bao lúc nào, không chừng cảnh Thái Thạch Mậu buộc Thư Minh Yên uống rượu, cũng bị anh nhìn thấy.
 
Thái Thạch Mậu còn muốn trả đũa, đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Thư Minh Yên, còn mình thì giả vờ rộng lượng, chẳng khác nào thêm dầu vào lua.
 
Ông ta ỷ vào việc đã từng hợp tác làm ăn với Mộ thị, lại còn là nhà đầu tư của Diệu Khởi Ảnh Nghiệp, từ trước đến nay trên bàn tiệc đều không tôn trọng những nữ nghệ sĩ và nữ đạo diễn.
 
Tối nay, ông ta lại phải chịu thiệt như vậy.
 
Rất nhiều mối làm ăn của ngành công nghiệp dược phẩm Mậu Thiệp đều phải dựa vào Mộ Du Trầm, Thái Thạch Mậu cũng không dám trở mặt với anh, sợ rằng sự việc tối nay sẽ đắc tội với Mộ Du Trầm.
 
Ông ta cười mỉm, tự đứng dậy: “Tổng giám đốc Mộ nói rất đúng, chỗ này hơi chật, để tôi qua kia ngồi.”
 
Bồi bàn đứng bên cạnh rất hiểu ý mà chuyển chỗ cho ông ta.
 
Đạo diễn Lý là người của Diệu Khởi, nên đã lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng trong phòng bao, ông ta bắt chuyện với Mộ Du Trầm, nói đến một hạng mục truyền hình quan trọng.
 
Hạng mục này do đạo diễn Lý phụ trách, địa điểm quay chính là Đồng Thành.
 
Đêm nay mọi người tập họp lại, chủ yếu là vì chuyện này, còn mời cả nhà đầu tư địa phương.
 
Điện thoại trong túi xách của Thư Minh Yên rung lên, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng.
 
Là cuộc gọi của Mộ Dữu, Thư Minh Yên đứng ở hành lang nghe máy.
 
“Thế nào, đã đưa kịch bản cho Trần Phùng Mẫn xem chưa? Có triển vọng không?”
 
“Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, khỏi phải bàn tới nó nữa.” Thư Minh Yên kể lại sơ lược chuyện vừa nãy cho Mộ Dữu.
 
“Chú nhỏ mình chạy tới Đồng Thành lúc nào thế?”
 
“Mình không biết, nhưng chú ấy xuất hiện rất đúng lúc, còn giúp đỡ mình.”
 
“Cậu là con gái được nhà họ Mộ nuôi lớn, chắc chắn ở bên ngoài chú ấy sẽ che chở cậu, thật ra chú nhỏ mình ngoài mặt thì nghiêm khắc nhưng trong lòng rất tốt.”
 
Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, Thư Minh Yên gật đầu đồng ý: “Ừm, cậu nói rất đúng.”
 
Mộ Dữu: “Chú nhỏ thì mình an tâm rồi, mình gọi điện để nói trước với cậu, nghỉ hè lần này mình sẽ đến nhà bác ở một thời gian, cậu về An Cầm sẽ không gặp được mình, có chuyện gì chúng ta cứ liên lạc qua wechat nhé.”
 
Thư Minh Yên: “Ừm, được.”
 
Lại trò chuyện thêm vài câu, Thư Minh Yên cất điện thoại.
 
Khó khăn lắm mới ra được, cô không muốn quay về căn phòng đó, định ở ngoài chờ một lát.
 
Không lâu sau, cửa phòng bao mở ra, Mộ Du Trầm bị mọi người vây quanh, có vẻ anh chuẩn bị rời đi.
 

Mộ Du Trầm liếc mắt nhìn thấy cô, lên tiếng: “Thư Minh Yên.”
 
Thư Minh Yên vội vàng chạy tới.
 
Mộ Du Trầm rũ mắt quan sát cô: “Đứng đó làm gì?”
 
Thư Minh Yên chỉ vào điện thoại đang cầm: “Mộ Dữu vừa gọi điện cho con.”
 
Mộ Du Trầm đảo mắt nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay: “Ta kêu người đưa con về.”
 
Thư Minh Yên vẫn nhớ mục đích tối nay của mình, nhẹ nhàng nói: “Con đến cùng chị Phùng Mẫn, hôm nay con là tài xế của chị ấy, lát nữa con phải đưa chị ấy về.”
 
“À, chị cũng chuẩn bị về đây.” Trần Phùng Mẫn tiếp lời, hỏi Thư Minh Yên: “Em đem theo đồ hết chưa?”
 
Thư Minh Yên gật đầu, cô chỉ đem theo một chiếc túi xách, bây giờ đang nằm trên tay cô.
 
Mộ Du Trầm và thư ký Khâu đi vào thang máy, Trần Phùng Mẫn và Thư Minh Yên cũng theo vào sau.
 
Thang máy di chuyển, bầu không khí bên trong lạnh lẽo khó nói nên lời, Thư Minh Yên cúi đầu nhìn mũi giày, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
 
Trần Phùng Mẫn nói với Mộ Du Trầm: “Tổng giám đốc Mộ, tôi phải xin lỗi ngài, tôi không biết đây là bảo bối nhà ngài, tôi nghĩ rằng sau này cô ấy sẽ làm biên kịch nên dẫn cô ấy đến đây nhìn thấy thế giới bên ngoài, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Là sơ suất của tôi.”
 
Thư Minh Yên đột nhiên ngẩng đầu.
 
Trần Phùng Mẫn vừa nói gì??
 
Cô không phải là bảo bối nhà Mộ Du Trầm đâu!
 
Tuy rằng khi nãy Mộ Du Trầm đã giúp đỡ và bảo vệ cô trên bàn tiệc.
 
Nhưng trên thực tế, giữa cô và Mộ Du Trầm cũng không thật sự thân thiết như vậy.
 
Cô và Mộ Tri Diễn vẫn còn hôn ước, có thể xem là cháu dâu chưa qua cửa của Mộ Du Trầm, cách gọi “bảo bối” thật sự không phù hợp.
 
Thư Minh Yên muốn lên tiếng giải thích, nhưng không biết mở miệng nói thế nào, bên tai có chút đỏ ửng.
 
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
 
Mộ Du Trầm không phản ứng gì với câu nói của Trần Phùng Mẫn, anh đi ra đầu tiên.
 
Một chiếc xe thương vụ dừng trước cổng chính, thư ký Khâu tiến tới mở cửa hàng ghế sau.
 
Mộ Du Trầm ngồi vào xe, trước khi đóng cửa còn liếc mắt nhìn Thư Minh Yên một cái.
 
Hai má Thư Minh Yên vẫn còn đỏ ửng, bị anh nhìn chằm chằm thì lập tức nhanh trí đứng thẳng người: “Chú nhỏ đi thong thả!”
 
Cửa xe đóng lại, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt.
 
Trần Phùng Mẫn đứng yên tại chỗ trầm ngâm suy nghĩ một hồi: “Sao cô lại gọi anh ta là chú nhỏ, người thân à?”
 
Thư Minh Yên vội vàng giải thích: “Ông nội tôi và ông Mộ là bạn học, từ nhỏ gia đình tôi đã không còn ai, ông Mộ là người đã nuôi nấng tôi. Dựa theo bối phận, thì người kia xem như là chú nhỏ của tôi.”
 
Mộ Du Trầm là đứa con có muộn của chủ tịch Mộ, ông Mộ trong lời Thư Minh Yên nói đương nhiên là ông ta.
 
Trần Phùng Mẫn hiểu rõ: “Tôi nói mà, từ khi nào Mộ Du Trầm lại biết thương hoa tiếc ngọc chứ.”

 
Thư Minh Yên nghi ngờ nhìn về phía Trần Phùng Mẫn, lại nhớ đến câu chuyện Trần Phùng Mẫn từng kể trên đường đi, cô ta nói trong bữa tiệc này sẽ có một người ở thời đại học mà cô ta không theo đuổi được.
 
Đêm nay, người có tuổi ngang ngang với Trần Phùng Mẫn, cũng chính là Mộ Du Trầm.
 
Đối diện với ánh mắt của Thư Minh Yên, Trần Phùng Mẫn thản nhiên nhún vai: “Chính là anh ta, hồi đại học tôi theo chuyên ngành văn học Trung Quốc, chung trường với anh ta.”
 
Cô ta lắc đầu, cảm khái một câu: “Vị chú nhỏ này của cô, thật sự rất khó theo đuổi.”
 
Thư Minh Yên lái ô tô ra khỏi câu lạc bộ, hoà vào dòng xe đông nghịt trên đường cái.
 
Trần Phùng Mẫn ngồi bên ghế phụ, cầm điện thoại gọi điện cho chồng, cô ta mở cuộc gọi video.
 
Kết thúc video, cô ta cất điện thoại, hỏi Thư Minh Yên: “Từ nhỏ cô đã lớn lên ở nhà họ Mộ sao?”
 
Thư Minh Yên trả lời: “Từ lúc 6 tuổi, tôi đã được ông Mộ nuôi rồi.”
 
“Vậy đã lâu lắm rồi.” Trần Phùng Mẫn hỏi tiếp: “Cho tới bây giờ Mộ Du Trầm thật sự chưa từng dẫn phụ nữ về nhà sao?”
 
Thư Minh Yên lắc đầu: “Chưa từng thấy.”
 
Trần Phùng Mẫn dựa lưng ra sau: “Anh ta quá tự phụ, không bao giờ muốn nói chuyện yêu đương, trong công việc cũng không thấy phụ nữ tới gần, vậy lúc h@m muốn trỗi dậy, anh ta giải quyết thế nào?”
 
Thư Minh Yên nghẹn họng, chớp mắt, không biết trả lời thế nào, cô vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.
 
Mộ Du Trầm có h@m muốn sao?
 
nhà họ Mộ từng gặp khó khăn, bác cả và bác hai đều vô dụng, Mộ Du Trầm tuy còn trẻ nhưng đi lên bằng chính thực lực của mình.
 
Ở trong thế giới của Thư Minh Yên, tiếng nói của Mộ Du Trầm có sức ảnh hưởng nhất, đủ oai phong.
 
Anh cao cao tại thượng, xử sự quả quyết, không có thất tình lục dục cũng là chuyện hợp lý. 
 
Đêm nay lời của Trần Phùng Mẫn ngược lại cũng nhắc nhở cô, Mộ Du Trầm không khác gì người bình thường, chỉ là trên vai mang nhiều gánh nặng hơn người khác.
 
Bây giờ cô có sự che chở của Mộ Du Trầm, nhưng khi anh bằng tuổi cô, đã phải bôn ba khắp nơi vì nhà họ Mộ, không có ai che chở.
 
Không biết sao, đáy lòng Thư Minh Yên chợt nảy lên nhiều tia phức tạp đối với Mộ Du Trầm, cũng không rõ là đau lòng, cảm động hay kính nể.
 
Thư Minh Yên: “Chú ấy bận rộn nhiều việc, có thể đã dồn hết tinh lực vào công việc, không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác.”
 
Trần Phùng Mẫn thay đổi tư thế ngồi, gật đầu: “Đã gần ba mươi tuổi rồi, nếu không cố gắng tận hưởng cuộc sống thì cũng sắp già tới nơi rồi.”
 
-
 
Đưa Trần Phùng Mẫn về đến nơi, Thư Minh Yên quay về khách sạn của đoàn phim thì cũng đã khuya.
 
Tắm rửa rồi đắp mặt nạ nằm trên giường, mở điện thoại lên, thông báo nhắc nhở của Wechat Sports hiện lên.
 
Thư Minh Yên ấn mở, tùy tiện kéo xuống, tìm acc của Mộ Du Trầm.
 
Chăm chú nhìn avatar của anh, Thư Minh Yên lại nhớ đến chuyện đêm nay ở câu lạc bộ.

 
Mộ Du Trầm quan tâm cô trước mặt nhiều người như vậy, e là sau này nếu gặp chuyện tương tự, cô sẽ không bị người khác bắt nạt.
 
Lúc nãy do quá căng thẳng khi ngồi trước mặt anh nên cô cũng chưa cảm ơn anh đàng hoàng.
 
Sau kỳ thi đại học, Thư Minh Yên muốn học biên kịch, những trưởng bối ở nhà họ Mộ đều cảm thấy giới điện ảnh truyền hình rất phức tạp nên không đồng ý.
 
Khi đó chỉ có Mộ Du Trầm ủng hộ cô, anh nói, muốn làm cái gì thì làm, trong tầm tay anh sẽ không có chuyện gì xảy ra.
 
Đêm nay anh giúp cô, giống như thực hiện lời hứa năm đó.
 
Thư Minh Yên nhìn chằm chằm avatar của Mộ Du Trầm, do dự một hồi, ấn mở.
 
Cô phải thật sự nghiêm túc, nói cảm ơn anh một tiếng!
 

 
Trung tâm thành phố Đồng Thành, trong căn phòng tổng thống trên tầng cao nhất của một khách sạn nào đó.
 
Cuộc hội nghị video vừa kết thúc, Mộ Du Trầm cởi hai cúc áo trên cùng, chuông điện thoại bên cạnh vang lên.
 
Là Thái Thạch Mậu gọi tới, Mộ Du Trầm cau này nhìn tên hiển thị, đợi một lát mới bắt máy.
 
Đầu dây bên kia, Thái Thạch Mậu tươi cười nói: “Tổng giám đốc Mộ, đêm nay tôi uống hơn nhiều nên đầu óc mơ hồ, ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi được không, tôi thành thật xin lỗi ngài và cô Thư.”
 
Đêm nay, vốn dĩ Thái Thạch Mậu muốn mượn bữa tiệc này để bàn chút chuyện làm ăn với Mộ Du Trầm, trong cuộc gọi trước đó, giọng điệu của Mộ Du Trầm như đã ngầm đồng ý.
 
Kết quả, vì chuyện xảy ra trong phòng bao, Mộ Du Trầm liên tục không để Thái Thạch Mậu có cơ hội mở miệng.
 
Thái Thạch Mậu biết rằng, tập đoàn Mộ Thị không thiếu một thương nghiệp như hắn hợp tác, có thể tiếp tục hợp tác hay không thì chỉ cần một câu nói của Mộ Du Trầm.
 
Nếu lần này thất bại, thì ông ta không biết phải ăn nói thế nào với các đổng sự trong công ty.
 
Thái Thạch Mậu mặt dày mày dạn nhắc tới: “Tổng giám đốc Mộ, lượng đơn hàng trước kia chúng ta đã nói đến, ngài xem…”
 
“Việc này hôm nào nói tiếp.” Thanh âm Mộ Du Trầm không hề có độ ấm: “Tôi còn việc phải xử lý, xin lỗi.”
 
Mộ Du Trầm kết thúc cuộc gọi, không cho Thái Thạch Mậu cơ hội nói tiếp.
 
Anh đứng dậy đi tới tủ lạnh, lấy ra một chai soda, mở nắp uống vài ngụm, đứng cạnh cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa bên dưới.
 
Điện thoại rung lên, anh cứ nghĩ là Thái Thạch Mậu gửi tin nhắn tới, ánh mắt lãnh đạm, ấn mở liếc nhìn một cái.
 
Không phải Thái Thạch Mậu mà là thông báo của bộ đếm bước chân Wechat.
 
Tên hiển thị “Nhóc con nhát gan” ấn like số bước chân Wechat của anh.
 
Đã liên tục hai đêm.
 
Một cô gái luôn khúm núm trước mặt anh, nói cũng không dám nói nhiều, bây giờ lại có trò ấn like này.
 
Ngày hôm qua anh đi khảo sát ở một nơi xa xôi, xe bị hỏng giữa chừng nên anh phải đi bộ một quãng đường rất dài, số bước ngày hôm đó hơn 20000 bước, Thư Minh Yên ấn like cho anh cũng không quá bất ngờ.
 
Đêm nay Mộ Du Trầm nhìn số bước chân của mình chỉ tầm 2000 bước, mắt phượng nheo lại, biểu cảm có chút sâu xa khó hiểu.
 
Anh ngồi xuống sô pha, khớp ngón tay rõ ràng gõ gõ điện thoại vài cái, tìm wechat của Thư Minh Yên, ấn mở.
 
Ngoài dự đoán, anh thấy trên màn hình hiển thị: Đối phương đang nhập. 
 
Mộ Du Trầm thản nhiên tựa lưng vào sô pha, ánh mắt dừng lại trên màn hình.
 
Hai phút sau, ghi chú “đối phương đang nhập” bỗng biến mất.
 

Anh đợi một lát, không thấy tin nhắn gửi đến.
 
Ngay sau đó, ghi chú “đối phương đang nhập” lại xuất hiện.
 
Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, Mộ Du Trầm nhìn thấy dòng chữ hiện lên rồi biến mất, cuộc trò chuyện của anh và Thư Minh Yên trên wechat vài ngày trước vẫn còn lưu lại, cô nói muốn làm trợ lý biên kịch cho đoàn phim 《 Tranh giành Xuân Thu 》 .
 
Mộ Du Trầm thoát khỏi khung trò chuyện, đứng dậy cởi áo sơ mi đi vào phòng tắm.
 
Khi trở lại, anh mặc áo choàng tắm, tay mở laptop, xử lý email công việc.
 
Bận rộn hoàn thành hết đống công việc, anh mới nhớ lại chuyện khi nãy.
 
Ấn mở wechat liếc mắt nhìn, vẫn chưa nhận được tin nhắn của Thư Minh Yên.
 
Anh mở khung trò chuyện ra, ghi chú “đối phương đang nhập” vẫn còn đó.
 
Vẫn lặp đi lặp lại như trước, lúc thì xuất hiện, lúc thì biến mất.
 
Mộ Du Trầm dằn lòng lại, gõ vào ô tin nhắn: 【 Thư Minh Yên 】
 
Tin nhắn vừa được gửi đi, bên kia chợt yên tĩnh.
 
Mấy chữ “đối phương đang nhập” không còn xuất hiện nữa.
 
Dường như Mộ Du Trầm có thể tưởng tượng ra được phản ứng lúc này của đối phương: Ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, sống lưng thẳng tắp, vừa ngây ngốc vừa hồi hộp.
 
Mộ Du Trầm gõ tiếp: Tìm tôi có việc?
 
Nhìn chằm chằm mấy chữ này, anh do dự một lát, sau đó sửa thành: 【 Cuối tuần về nhà thế nào, Mộ Tri Diễn đón con? 】
 
Thứ ba tuần sau là ngày giỗ của cha mẹ Thư Minh Yên, cô phải về nhà cúng bái.
 
Điện thoại rung lên, nhận được tin nhắn trả lời.
 
Nhóc con nhát gan: 【 Chú nhỏ, con sẽ tự về, đang xem vé máy bay. (/lanh lợi) 】
 
Mộ Du Trầm: 【 Mua được vé máy bay chưa? 】
 
Nhóc con nhát gan: 【 Trước mắt vẫn chưa. 】
 
Mộ Du Trầm: 【 Chủ nhật tuần này ta về An Cầm. 】
 
Nhóc con nhát gan: 【 Không cần phiền chú đâu, con tự mua vé được mà. 】
 
Mộ Du Trầm: 【 Địa chỉ đoàn phim. 】
 
Nhóc con nhát gan: 【 Chú nhỏ, thật sự không cần mà, con sợ làm ảnh hưởng đến công việc của chú. 】
 
Mộ Du Trầm: 【 Nhanh lên. 】
 
“Nhóc con nhát gan” chia sẻ một vị trí.
 
Nhóc con nhát gan: 【 Cảm ơn chú nhỏ! 】
 
Nhóc con nhát gan: 【 Với cả chuyện đêm nay, cảm ơn chú! Thật sự cảm ơn chú! 】
 

 
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Minh Yên: “Sao chú lại đặt con là nhóc con nhát gan???”
Mộ Du Trầm: “Con không phải?”
Thư Minh Yên: “...”