Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 100



- ----

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Điện thoại của Tổng thư ký Tổng thống đột nhiên gọi đến làm Trưởng giám ngục giật nảy mình, đặc biệt là khi người kia hỏi tới cặp vợ chồng Trần Lương, thậm chí khóe mắt ông ta co giật một chút và hơi bất an.

Hai vợ chồng vào tù có rất nhiều điểm đáng ngờ ngổn ngang, ông ta nào rõ tình huống đến cùng là sao cho nên khi Hàn Đài muốn gặp họ để thông báo về cái chết của con gái họ, ông ta ưng lời cho đi. Nhưng bây giờ Tổng thư ký Tổng thống đã đến hỏi, có nghĩa là ngài Tổng thống đang theo dõi vấn đề này.

Chuyện quái gì đang xảy ra với hai vợ chồng này?

Chỉ hay chuyện con gái chết mà thôi, chẳng lẽ lại là chuyện lớn đáng gờm gì à?

Cảm giác bất an không giải thích được làm ông ta không trả lời Tổng thư ký ngay lập tức, ông ta bảo sẽ đi kiểm tra một chút rồi trả lời sau, trì hoãn một hồi.

Ông ta ngay lập tức liên lạc với gia tộc mình để hỏi tình hình.

“Không có, chúng tôi cũng không biết, tin tức bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, ước tính chỉ có ba nhà biết chuyện gì đang xảy ra.”

Không phải là không có những người tò mò trong nội bộ Chính phủ, nhưng người biết lại ít càng thêm ít. Chỉ sợ có ba gia tộc lớn roa rành, nhưng ba nhà ấy vẫn tồn tại bền chặt, luôn luôn là châu chấu bên trên sợi dây thừng, sẽ không bao giờ thông báo cho người ngoài.

Trưởng giám ngục thấy bất an trong lòng nhưng cũng biết không thể kéo dài quá lâu, cấp trên muốn điều tra cũng tìm ra được, mình kéo quá lâu cũng không có lợi. Cũng may ông ta có thể lấy cớ người không biết ắt vô tội để giải vây cho mình, cùng lắm thì hất nó vào người Hàn Đài.

...

Hội trường khách sạn 5 sao rất náo nhiệt, bên ngoài xe cộ qua lại, từng đôi khách khứa được chào đón đến phòng tiệc.

Trong nhà bếp khách sạn, ai nấy bận rộn ồn ã khắp trời, bếp trưởng la lên để cho đầu bếp và nhân viên bếp làm nhanh nhẹn đôi chút, phục vụ đến và mang đi món ăn nguội và điểm tâm.

“Anh đang làm gì đấy?” Một người quản lý đột nhiên nhìn thấy Lưu Nghĩa, người đứng trong góc và nhìn lăm lăm vào từng cái đĩa.

Ngay cả khi Lưu Nghĩa mặc âu phục, cố gắng ăn mặc như một người cao cấp, tuy nhiên anh vẫn bị một Mugan nhìn thoáng qua là nhận ra. Làn da ngăm đen thô ráp của anh chứng minh rằng anh đã phơi nắng phơi gió; bàn tay biến dạng chứng minh rằng anh đã làm việc quá lâu; ánh mắt trốn tránh rụt rè cũng chứng minh đây là lần đầu tiên anh ra vào những chốn như vậy.

Người quản lý đã cảnh giác.

Lưu Nghĩa thu ánh mắt của mình khỏi cái mâm, cảm thấy đáng tiếc muôn vàn. Nếu anh có thể cải trang thành nhân viên phục vụ thì tốt rồi, anh sẽ ném độc vào đồ ăn. Song, bọn họ chỉ tuyển dụng các nhân viên trẻ tuổi và có tướng mạo chỉnh tề.

Anh quay lại và trả lời: “Tôi tới tham dự tiệc mừng thọ. Người chuẩn bị bữa tiệc hôm nay chính là sếp của tôi.”

Người quản lý đã hiểu: “Anh tới sớm quá, bây giờ bữa tiệc chỉ mới bắt đầu, chỗ nào tới phiên anh? Đi, đi tới nơi khác chờ đi, đừng có đứng ngáng ở đây.”

Ông chủ tổ chức tiệc sinh nhật ở đây đã nói sau khi bữa tiệc kết thúc, ông ta sẽ để nhân viên của mình đến và đóng gói thức ăn thừa, kêu bọn họ cứ cho người ta mang đi. Cho nên anh ta cho rằng Lưu Nghĩa là một trong số đó.

Lưu Nghĩa thực sự là một trong những người được ông chủ kêu tới đóng gói đồ ăn. Dù sao anh vừa làm việc chăm chỉ vừa có năng lực, và ông chủ cảm thấy hành vi để cho Mugan bỏ bọc đồ ăn thừa mang đi là một phần thưởng. Phải biết rằng có rất nhiều Gaye vô cùng ky bo, thà cho chó ăn hoặc đi đổ chứ không bố thí cho Mugan, thậm chí có ít người nghĩ rằng Mugan không xứng đáng ăn phần đồ thừa của họ.

Lưu Nghĩa bị đuổi đi, người quản lý tiếp tục làm việc. Anh ta không nhận ra Lưu Nghĩa chạm vào phía sau, dưới áo khoác âu phục nơi đó có giấu một con dao sắc nhọn.

...

Nhà họ Lưu, vợ của Lưu Nghĩa sờ lên thi thể lạnh lẽo của con gái rồi lại nhìn về phía mẹ chồng bên cạnh, cô đưa tay nắm lấy tay bà: “Mẹ vất vả rồi, ráng nhịn chút nữa, cả nhà chúng ta không cần phải chịu tội nữa.”

Mẹ chồng đã tê liệt, chẳng nói nên lời mà chỉ nhìn cô thật bi ai. Bà không thốt ra lời nào.

Hàng xóm ngoài cửa ngó thăm một chút lại bị chồng gọi lại.

“Nhìn cái gì vậy? Bà muốn gọi ai đó đến nhà chúng ta ăn cơm à?” Người chồng hung dữ mắng.

Người vợ còi cọc bảo: “Không phải tôi muốn xem bọn họ thế nào rồi à, ai cũng là hàng xóm cả. Bà lão với cô bé đó…”

“Bà bớt nhảy vào chuyện của người ta, lỡ mà bị ai đó để mắt tới còn liên lụy đến tôi.”

“Ai sẽ để mắt tới tôi chứ.”

“À, ngay cả bà lão gần 90 tuổi mà người ta cũng không buông tha, bà cứ nói đi?”

Người vợ nghĩ về tiếng kêu thảm thiết của bà lão mà mình nghe được ngày đó, khuôn mặt cô ta trắng bệch, muốn ói ra cả buổi cơm trưa.

...

Bên trong nhà tù Hessen.

Trong thời gian hóng gió trước bữa tối, Codd cùng đồng bọn hút thuốc trên sân hóng mát, đôi mắt màu xanh lá cây của gã đẹp như ngọc lục bảo lại thường lóe lên ánh sáng nghịch ngợm và tà ác.

Ánh mắt gã quan sát bốn phía với một điếu thuốc trên môi, khóe miệng gã cong lên: “Chúng ta hãy bắt đầu trò chơi nào.”

Trần Lương và Lưu Tuệ ở phía bên không có người hóng mát, chỉ có họ và hai cai ngục. Đôi mắt của hai người không ngừng lia tới Codd. Gã nói hôm nay hành động, hôm nay đã gần như trôi qua và trời sắp tối tới nơi.

Lúc này sau lưng họ truyền tới một giọng nói.

“Hai người đi một chuyến đến văn phòng Trưởng giám ngục.”

“Chúng tôi á? Có chuyện gì?” Người đang canh gác bọn họ hỏi lại.

“Không biết.”

Hai cai ngục bối rối nhưng vẫn rời đi, để lại hai người vừa mới tới canh gác Trần Lương và Lưu Tuệ.

Lưu Tuệ quay đầu là nhìn thấy hai khuôn mặt Mugan bình thường. Ở đây người làm cai ngục chủ yếu đều là Mugan nên chẳng có gì quái đản, nhưng bà cảm nhận được hơi thở của một trong số họ hơi quen thuộc…

“Đi thôi!” Người cai ngục có mùi quen thuộc bảo.

Hai người không hiểu sao lại quay người rời đi theo hai cai ngục xa lạ, nhà tù Hessen rất lớn, hành lang lại cố ý thiết kế cho sâu và hẹp, tạo ra cảm giác bức bách áp lực, hiển nhiên chẳng muốn để tụi tội phạm ở đây dễ chịu. Hành lang rất nhiều, rất dễ bị lạc, hai người đi theo cai ngục đi tới đi lui, nhận thấy đây không phải là con đường bình thường đưa họ đến căng tin hoặc trở về phòng giam.

“Đây là...” Trần Lương vừa định lên tiếng lại bị Lưu Tuệ giữ lại.

Lưu Tuệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng mà tim bà đập dồn dập, cuối cùng bà cũng nhớ ra vì sao mình lại cảm thấy quen thuộc. Chính là bóng dáng này xuất hiện ở cửa phòng giam bọn họ vào mấy giấc khuya ma mị, truyền giấy giúp họ và Codd ở một phòng giam rất xa khác.

Nói cách khác hai cai ngục này có thể là người của Codd. Vậy bây giờ họ... Chẳng lẽ định đưa bọn bà ra khỏi nhà tù này?

Vượt ngục?

...

Trưởng giám ngục làm bộ chăm chú thực hiện một cuộc điều tra, kế đó mới ung dung gọi lại cho Tổng thư ký, thông báo cho họ rằng Hàn Đài đã đến gặp bọn họ một lần.

“Hàn Đài là cha nuôi của Hàn Viện, Hàn Viện chính là Korah đã tạt axit vào con gái của vợ chồng Trần Lương. Do con bé đã chết, anh ta muốn đến thăm hung thủ sát hại con gái. Tôi thấy anh ta tuân thủ pháp luật, nhiệt tình vì lợi ích chung, một mực hợp tác với chức vụ Chính phủ, thế là tôi cho anh ta tới đây. Có vấn đề gì không?” Trưởng giám ngục cố gắng hỏi thăm tình hình.

Nhưng Tổng thư ký đã cúp máy.

Tổng thư ký đã kể lại mọi thứ cho Tổng thống khi hắn trở lại làm việc sau giờ nghỉ trưa.

“Hàn Đài đã đi gặp họ rồi hai người ngất xỉu... Có phải Hàn Đài nói cho bọn họ biết chuyện Trần Nguyệt đã chết rồi?” Dịch Trạch Khải giật mình trong lòng.

Tổng thư ký cầm tài liệu điều tra do trường giám ngục giao ra, gật đầu, “Đúng vậy, Hàn Đài tới nhà tù, cho bọn họ xem video Trần Nguyệt bị mổ xẻ.”

Dịch Trạch Khải biến sắc, không biết vì sao trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an khôn cùng. Thế là hắn lập tức tự mình điều khiển Thiên Tử, điều tra hành tung hiện tại của hai vợ chồng.

Vị trí chip xác định của cả hai đều ở trong nhà tù Hessen.

Dịch Trạch Khải thở phào nhẹ nhõm. Thật kỳ lạ, thế mà hắn vừa nghĩ rằng có khi nào họ sẽ vượt ngục không; nhưng cẩn thận ngẫm lại, bọn họ lấy đâu ra năng lực để vượt ngục? Cơ man là bẫy rập bên trong rừng Thiên Nga Đen, họ cũng tuyệt đối không thể lấy ra chip định vị, vượt ngục rồi sẽ đi đâu được?

Hắn chuyển dời nỗi sợ nhất định mà ma quỷ mang tới lên cặp đôi này. Họ biết lời nối dối của bọn hắn, biết con gái chết, thì sao nữa? Tính cách thay đổi, chuyển thân phận, chẳng qua toàn là vì bị k1ch thích, hắn đã lo lắng quá nhiều.

Song, từ trước tới nay hắn thận trọng và đa nghi, nếu hắn đã cảm thấy bất an sẽ nhất định giải quyết bằng sạch yếu tố đáng lo ngại này.

Thế là hắn bảo Tổng thư ký: “Hãy để nhà tù xử tử hai người đó.”

Giữ lại bọn họ một tuần cũng chẳng có ích gì, ngược lại còn phí phạm thực phẩm và có khả năng gây thêm cành mẹ đẻ cành con.

“Vâng.”

Trưởng giám ngục nhận được lệnh hành quyết hai người và vừa cúp máy là cửa văn phòng đã bị gõ.

Đó là hai cai ngục.

“Sếp, sếp tìm chúng tôi?”

Ba đôi mắt mờ mịt nhìn nhau.

Trưởng giám ngục: “Tôi tìm mấy cậu làm gì?... Ai bảo các cậu tới tìm tôi?”

Hai người nói tên của hai cai ngục khác. Trưởng giám ngục nhíu mày, hôm nay ông ta hoàn toàn không thấy họ. Nghĩ một hồi, bỗng ông ta biến sắc.

“Hai người các anh ở chỗ nào từ đầu?”

Hai người: “Chúng tôi canh chừng cặp vợ chồng kia hóng gió.”

“Chết!” Trưởng giám ngục vội vàng cầm điện thoại lên.

Rất nhanh có hai cai ngục lao về chỗ hóng gió nhưng lại chẳng tìm thấy vợ chồng Trần Lương. Họ gấp rút đến phòng giam và căng tin của hai người, vẫn không có, không tìm thấy bóng người.

Bên trong bộ phận giám sát, họ phát hiện ra máy giám sát đã bị phá hủy, nhân viên giám sát ngã lăn dưới đất hôn mê.

“Xong rồi xong rồi xong rồi... Không, không, không, họ chắc chắn vẫn còn trong tù. Ngay lập tức phong tỏa tất cả các lối ra và mở toàn bộ bẫy rập của rừng Thiên Nga Đen!”

...

Sắc trời sụp xuống, sảnh tiệc của khách sạn rất sôi động, người được chúc thọ với mái tóc trắng xóa đã tới. Ngay cả khi đã 80 tuổi, trông bà ta khỏe mạnh và thanh lịch, cháu trai cháu gái bao quanh dưới đầu gối bà ta, làm cho bà ta hạnh phúc đến nỗi đôi mắt híp lên cười không còn thấy gì.

Đặc biệt là sau khi đứa cháu trai lớn nghịch ngợm được bà ta yêu thương nhất tặng quà, dẫu cho đó chỉ là một chiếc khăn choàng nhưng nó còn nghĩ tới tặng quà cho bà đã là rất khá. Suy cho cùng thằng nhóc này bị bà ta chiều tới hư, ngoài miệng thì nói này nọ chứ hành động lại rất ít.

“Soái Soái đã trưởng thành, không uổng công bà thương cháu như vậy.”

“Chờ sau này con tự kiếm tiền sẽ mua đồ tốt hơn cho bà nội.” Tần Soái nói, dỗ bà nội tới mức mặt bà hớn hở. Hoàn thành nhiệm vụ, nó đắc ý rời khỏi vòng người, vừa tìm đồ ăn vừa quan sát người xung quanh.

Đột nhiên ánh mắt nó khựng lại, rơi vào Lưu Nghĩa đứng đằng sau cửa phòng tiệc. Kế đó suy nghĩ rõ gì đấy, nó mỉm cười khinh thường, bỏ qua anh và tiếp tục tìm kiếm đồ để ăn. Dân đen chính là dân đen, tất cả đều là chó không có lòng tự trọng, đến sớm như vậy chờ đợi e là sợ thức ăn thừa bị dân đen khác cướp sạch à?

Nó nhanh chóng ném Lưu Nghĩa phía sau mà tìm thấy một món tráng miệng hợp khẩu vị.

Chẳng qua mới ăn và ăn, đột nhiên sau lưng nó có nhiệt độ cơ thể con người dán lên. Nó chưa kịp nổi đóa là một cái gì đó lạnh như băng và sắc dán vào lưng nó khiến nó cứng đơ. Cẩn thận quay đầu, nó bắt gặp đôi mắt đỏ au khủng khiếp của Lưu Nghĩa với một con dao anh nắm trong tay đụng ngay thắt lưng nó.

“Anh muốn thế nào?” Tần Soái đè nén tức giận hỏi. Ngon, thì ra ở chỗ này chờ nó, đúng ngoài dự liệu của nó. Tên này chỉ là một dân đen mà thôi mà dám đưa dao ra với nó!

Lưu Nghĩa: “Đàng hoàng đi, đi về phía trước!”

Chẳng bao lâu, phòng tiệc bặt thinh, tiếng cười nói biến mất, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn vào cảnh trước mắt.

Lưu Nghĩa ép Tần Soái đi tới trước.

“Lưu Nghĩa, anh dám làm chuyện này!” Ông chủ tức giận không thôi, “Còn không buông con trai tôi ra! Anh còn muốn làm việc nữa không?”

“Công việc mẹ mày chứ công việc! Ông đây làm việc là để kiếm tiền nuôi gia đình, hiện tại nhà đã biến mất, ông cần làm việc cức gì!” Lưu Nghĩa tức giận không kiềm chế được, “Ông có biết con trai mình đã làm cái gì không?” Anh lại nhìn về phía người được chúc thọ, “Bà có biết cháu trai mình làm cái gì không? Mấy người có biết nó đã làm gì không?”

Ai đó đã cố gắng mở cửa, nhưng ổ khóa phòng tiệc đã bị Lưu Nghĩa phá hủy, người bên trong không ra được, người bên ngoài vào chẳng được.

Lưu Nghĩa chuẩn bị coi như thỏa đáng, anh không chỉ giấu một con dao trên người mà còn cất một cái túi dưới cái bục bên cành người chủ trì, bên trong có một cái cưa điện. Chỉ cần anh đâm chết Tần Soái rồi khom lưng lấy cưa điện ra lao xuống, xác suất có thể giết cả nhà nhà họ Tần là rất lớn, đồng thời còn mang theo không ít chủng tộc cao quý ngã cùng.

Trong trí tưởng tượng của Lưu Nghĩa là như vậy. Đây cũng là cách mà bộ não nghèo nàn của anh có thể nghĩ ra.

Giang Tinh Chước nhìn cảnh này qua Con Mắt Biết Tuốt thì lắc đầu.

Nếu anh ta đừng nói nhảm mà hành động ngay lập tức âu còn có thể, nhưng anh ta đã phạm sai lầm khi vẫn mơ mộng nhận được sự cảm thông của đám người này. Anh ta tưởng tượng có ai đó nghe sự thật là lòng đầy căm phẫn cùng anh ta, thay anh ta xử theo lẽ phải, lên án con quỷ này.

Tất nhiên đây thực sự là tâm lý mà mọi người bình thường sẽ có, không thể trách anh ta được.

“Bằng!” Một tiếng súng vang lên.

Trong khi Lưu Nghĩa gào thét muốn nói ra sự thật, một vị khách cảnh sát mặc thường phục trong phòng tiệc đã lấy ra một khẩu súng gắn trên người.

Lưu Nghĩa bị bắn trúng phần vai, anh kêu đau và lui về phía sau. Tần Soái vội vàng tránh khỏi anh, đồng thời còn dùng một cước đá ngã anh.

“Mẹ nó, chỉ là một thằng dân đen, cũng dám uy hiếp tao!” Tần Soái tức giận, đạp mạnh vào Lưu Nghĩa một trận.

Người phía dưới cũng xông lên, áp chế anh cùng với Tần Soái.

“Anh Tần, đừng đạp nữa, lại đạp là chết người ngay.”

“Chết thì chết! Hôm nay ông đây sẽ giết nó! Để cho nó biết rõ cái mạng ti tiện của mình là thế nào!”

Lưu Nghĩa bị đạp đến nỗi mặt mũi đầy máu, anh cảm thấy mình sẽ chết thật ở đây. Anh chuẩn bị trong một tuần kết quả lại gặp thế này, cứ hệt một trò đùa, anh chả được cái gì cả.

Anh ấy tuyệt vọng khôn cùng tới mức nước mắt đã ứa ra. Anh còn có thể làm gì khác? Cầu nguyện với Thần à? Thế nhưng Thần đã tạo ra các chủng tộc cao cấp hơn, là Thần để bọn anh bi thảm nhường này… Hay là có ma quỷ trên thế giới này?

Đột nhiên một cảm giác kỳ lạ bao phủ không gian này, cảnh hỗn loạn yên tĩnh trong thoáng chốc. Toàn bộ mọi người dựng cả tóc gáy, trái tim sinh ra một loại sợ hãi không thể giải thích.

Dưới chân họ xuất hiện những đường vân kỳ lạ, các đường vân tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo mãnh liệt, họ bị nó chiếu thẳng tới nỗi nhắm mắt lại. Chờ ánh sáng tan đi, họ mở mắt ra thì máu như đông đặc.

Họ chẳng còn ở trong phòng tiệc ban đầu mà lại ngụ ở một không gian hoàn toàn mới, xung quanh là một khán đài vòng cung, bên dưới là một cái sân không mái lớn khôn cùng, hệt như đấu trường La Mã.

Và trên ghế trọng tài có một bóng đen đứng đấy. Thứ này được bao bọc trong áo choàng, tỏa ra một hơi thở khủng khiếp khó mà diễn tả bằng lời.

Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn bọn họ: “Chào mừng đến với phòng xử án, đến và chơi một trò chơi nào.”

Chương 100: Kế hoạch (Phần 2 với rất nhiều chữ)

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Điện thoại của Tổng thư ký Tổng thống đột nhiên gọi đến làm Trưởng giám ngục giật nảy mình, đặc biệt là khi người kia hỏi tới cặp vợ chồng Trần Lương, thậm chí khóe mắt ông ta co giật một chút và hơi bất an.

Hai vợ chồng vào tù có rất nhiều điểm đáng ngờ ngổn ngang, ông ta nào rõ tình huống đến cùng là sao cho nên khi Hàn Đài muốn gặp họ để thông báo về cái chết của con gái họ, ông ta ưng lời cho đi. Nhưng bây giờ Tổng thư ký Tổng thống đã đến hỏi, có nghĩa là ngài Tổng thống đang theo dõi vấn đề này.

Chuyện quái gì đang xảy ra với hai vợ chồng này?

Chỉ hay chuyện con gái chết mà thôi, chẳng lẽ lại là chuyện lớn đáng gờm gì à?

Cảm giác bất an không giải thích được làm ông ta không trả lời Tổng thư ký ngay lập tức, ông ta bảo sẽ đi kiểm tra một chút rồi trả lời sau, trì hoãn một hồi.

Ông ta ngay lập tức liên lạc với gia tộc mình để hỏi tình hình.

“Không có, chúng tôi cũng không biết, tin tức bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, ước tính chỉ có ba nhà biết chuyện gì đang xảy ra.”

Không phải là không có những người tò mò trong nội bộ Chính phủ, nhưng người biết lại ít càng thêm ít. Chỉ sợ có ba gia tộc lớn roa rành, nhưng ba nhà ấy vẫn tồn tại bền chặt, luôn luôn là châu chấu bên trên sợi dây thừng, sẽ không bao giờ thông báo cho người ngoài.

Trưởng giám ngục thấy bất an trong lòng nhưng cũng biết không thể kéo dài quá lâu, cấp trên muốn điều tra cũng tìm ra được, mình kéo quá lâu cũng không có lợi. Cũng may ông ta có thể lấy cớ người không biết ắt vô tội để giải vây cho mình, cùng lắm thì hất nó vào người Hàn Đài.

...

Hội trường khách sạn 5 sao rất náo nhiệt, bên ngoài xe cộ qua lại, từng đôi khách khứa được chào đón đến phòng tiệc.

Trong nhà bếp khách sạn, ai nấy bận rộn ồn ã khắp trời, bếp trưởng la lên để cho đầu bếp và nhân viên bếp làm nhanh nhẹn đôi chút, phục vụ đến và mang đi món ăn nguội và điểm tâm.

“Anh đang làm gì đấy?” Một người quản lý đột nhiên nhìn thấy Lưu Nghĩa, người đứng trong góc và nhìn lăm lăm vào từng cái đĩa.

Ngay cả khi Lưu Nghĩa mặc âu phục, cố gắng ăn mặc như một người cao cấp, tuy nhiên anh vẫn bị một Mugan nhìn thoáng qua là nhận ra. Làn da ngăm đen thô ráp của anh chứng minh rằng anh đã phơi nắng phơi gió; bàn tay biến dạng chứng minh rằng anh đã làm việc quá lâu; ánh mắt trốn tránh rụt rè cũng chứng minh đây là lần đầu tiên anh ra vào những chốn như vậy.

Người quản lý đã cảnh giác.

Lưu Nghĩa thu ánh mắt của mình khỏi cái mâm, cảm thấy đáng tiếc muôn vàn. Nếu anh có thể cải trang thành nhân viên phục vụ thì tốt rồi, anh sẽ ném độc vào đồ ăn. Song, bọn họ chỉ tuyển dụng các nhân viên trẻ tuổi và có tướng mạo chỉnh tề.

Anh quay lại và trả lời: “Tôi tới tham dự tiệc mừng thọ. Người chuẩn bị bữa tiệc hôm nay chính là sếp của tôi.”

Người quản lý đã hiểu: “Anh tới sớm quá, bây giờ bữa tiệc chỉ mới bắt đầu, chỗ nào tới phiên anh? Đi, đi tới nơi khác chờ đi, đừng có đứng ngáng ở đây.”

Ông chủ tổ chức tiệc sinh nhật ở đây đã nói sau khi bữa tiệc kết thúc, ông ta sẽ để nhân viên của mình đến và đóng gói thức ăn thừa, kêu bọn họ cứ cho người ta mang đi. Cho nên anh ta cho rằng Lưu Nghĩa là một trong số đó.

Lưu Nghĩa thực sự là một trong những người được ông chủ kêu tới đóng gói đồ ăn. Dù sao anh vừa làm việc chăm chỉ vừa có năng lực, và ông chủ cảm thấy hành vi để cho Mugan bỏ bọc đồ ăn thừa mang đi là một phần thưởng. Phải biết rằng có rất nhiều Gaye vô cùng ky bo, thà cho chó ăn hoặc đi đổ chứ không bố thí cho Mugan, thậm chí có ít người nghĩ rằng Mugan không xứng đáng ăn phần đồ thừa của họ.

Lưu Nghĩa bị đuổi đi, người quản lý tiếp tục làm việc. Anh ta không nhận ra Lưu Nghĩa chạm vào phía sau, dưới áo khoác âu phục nơi đó có giấu một con dao sắc nhọn.

...

Nhà họ Lưu, vợ của Lưu Nghĩa sờ lên thi thể lạnh lẽo của con gái rồi lại nhìn về phía mẹ chồng bên cạnh, cô đưa tay nắm lấy tay bà: “Mẹ vất vả rồi, ráng nhịn chút nữa, cả nhà chúng ta không cần phải chịu tội nữa.”

Mẹ chồng đã tê liệt, chẳng nói nên lời mà chỉ nhìn cô thật bi ai. Bà không thốt ra lời nào.

Hàng xóm ngoài cửa ngó thăm một chút lại bị chồng gọi lại.

“Nhìn cái gì vậy? Bà muốn gọi ai đó đến nhà chúng ta ăn cơm à?” Người chồng hung dữ mắng.

Người vợ còi cọc bảo: “Không phải tôi muốn xem bọn họ thế nào rồi à, ai cũng là hàng xóm cả. Bà lão với cô bé đó…”

“Bà bớt nhảy vào chuyện của người ta, lỡ mà bị ai đó để mắt tới còn liên lụy đến tôi.”

“Ai sẽ để mắt tới tôi chứ.”

“À, ngay cả bà lão gần 90 tuổi mà người ta cũng không buông tha, bà cứ nói đi?”

Người vợ nghĩ về tiếng kêu thảm thiết của bà lão mà mình nghe được ngày đó, khuôn mặt cô ta trắng bệch, muốn ói ra cả buổi cơm trưa.

...

Bên trong nhà tù Hessen.

Trong thời gian hóng gió trước bữa tối, Codd cùng đồng bọn hút thuốc trên sân hóng mát, đôi mắt màu xanh lá cây của gã đẹp như ngọc lục bảo lại thường lóe lên ánh sáng nghịch ngợm và tà ác.

Ánh mắt gã quan sát bốn phía với một điếu thuốc trên môi, khóe miệng gã cong lên: “Chúng ta hãy bắt đầu trò chơi nào.”

Trần Lương và Lưu Tuệ ở phía bên không có người hóng mát, chỉ có họ và hai cai ngục. Đôi mắt của hai người không ngừng lia tới Codd. Gã nói hôm nay hành động, hôm nay đã gần như trôi qua và trời sắp tối tới nơi.

Lúc này sau lưng họ truyền tới một giọng nói.

“Hai người đi một chuyến đến văn phòng Trưởng giám ngục.”

“Chúng tôi á? Có chuyện gì?” Người đang canh gác bọn họ hỏi lại.

“Không biết.”

Hai cai ngục bối rối nhưng vẫn rời đi, để lại hai người vừa mới tới canh gác Trần Lương và Lưu Tuệ.

Lưu Tuệ quay đầu là nhìn thấy hai khuôn mặt Mugan bình thường. Ở đây người làm cai ngục chủ yếu đều là Mugan nên chẳng có gì quái đản, nhưng bà cảm nhận được hơi thở của một trong số họ hơi quen thuộc…

“Đi thôi!” Người cai ngục có mùi quen thuộc bảo.

Hai người không hiểu sao lại quay người rời đi theo hai cai ngục xa lạ, nhà tù Hessen rất lớn, hành lang lại cố ý thiết kế cho sâu và hẹp, tạo ra cảm giác bức bách áp lực, hiển nhiên chẳng muốn để tụi tội phạm ở đây dễ chịu. Hành lang rất nhiều, rất dễ bị lạc, hai người đi theo cai ngục đi tới đi lui, nhận thấy đây không phải là con đường bình thường đưa họ đến căng tin hoặc trở về phòng giam.

“Đây là...” Trần Lương vừa định lên tiếng lại bị Lưu Tuệ giữ lại.

Lưu Tuệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng mà tim bà đập dồn dập, cuối cùng bà cũng nhớ ra vì sao mình lại cảm thấy quen thuộc. Chính là bóng dáng này xuất hiện ở cửa phòng giam bọn họ vào mấy giấc khuya ma mị, truyền giấy giúp họ và Codd ở một phòng giam rất xa khác.

Nói cách khác hai cai ngục này có thể là người của Codd. Vậy bây giờ họ... Chẳng lẽ định đưa bọn bà ra khỏi nhà tù này?

Vượt ngục?

...

Trưởng giám ngục làm bộ chăm chú thực hiện một cuộc điều tra, kế đó mới ung dung gọi lại cho Tổng thư ký, thông báo cho họ rằng Hàn Đài đã đến gặp bọn họ một lần.

“Hàn Đài là cha nuôi của Hàn Viện, Hàn Viện chính là Korah đã tạt axit vào con gái của vợ chồng Trần Lương. Do con bé đã chết, anh ta muốn đến thăm hung thủ sát hại con gái. Tôi thấy anh ta tuân thủ pháp luật, nhiệt tình vì lợi ích chung, một mực hợp tác với chức vụ Chính phủ, thế là tôi cho anh ta tới đây. Có vấn đề gì không?” Trưởng giám ngục cố gắng hỏi thăm tình hình.

Nhưng Tổng thư ký đã cúp máy.

Tổng thư ký đã kể lại mọi thứ cho Tổng thống khi hắn trở lại làm việc sau giờ nghỉ trưa.

“Hàn Đài đã đi gặp họ rồi hai người ngất xỉu... Có phải Hàn Đài nói cho bọn họ biết chuyện Trần Nguyệt đã chết rồi?” Dịch Trạch Khải giật mình trong lòng.

Tổng thư ký cầm tài liệu điều tra do trường giám ngục giao ra, gật đầu, “Đúng vậy, Hàn Đài tới nhà tù, cho bọn họ xem video Trần Nguyệt bị mổ xẻ.”

Dịch Trạch Khải biến sắc, không biết vì sao trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an khôn cùng. Thế là hắn lập tức tự mình điều khiển Thiên Tử, điều tra hành tung hiện tại của hai vợ chồng.

Vị trí chip xác định của cả hai đều ở trong nhà tù Hessen.

Dịch Trạch Khải thở phào nhẹ nhõm. Thật kỳ lạ, thế mà hắn vừa nghĩ rằng có khi nào họ sẽ vượt ngục không; nhưng cẩn thận ngẫm lại, bọn họ lấy đâu ra năng lực để vượt ngục? Cơ man là bẫy rập bên trong rừng Thiên Nga Đen, họ cũng tuyệt đối không thể lấy ra chip định vị, vượt ngục rồi sẽ đi đâu được?

Hắn chuyển dời nỗi sợ nhất định mà ma quỷ mang tới lên cặp đôi này. Họ biết lời nối dối của bọn hắn, biết con gái chết, thì sao nữa? Tính cách thay đổi, chuyển thân phận, chẳng qua toàn là vì bị k1ch thích, hắn đã lo lắng quá nhiều.

Song, từ trước tới nay hắn thận trọng và đa nghi, nếu hắn đã cảm thấy bất an sẽ nhất định giải quyết bằng sạch yếu tố đáng lo ngại này.

Thế là hắn bảo Tổng thư ký: “Hãy để nhà tù xử tử hai người đó.”

Giữ lại bọn họ một tuần cũng chẳng có ích gì, ngược lại còn phí phạm thực phẩm và có khả năng gây thêm cành mẹ đẻ cành con.

“Vâng.”

Trưởng giám ngục nhận được lệnh hành quyết hai người và vừa cúp máy là cửa văn phòng đã bị gõ.

Đó là hai cai ngục.

“Sếp, sếp tìm chúng tôi?”

Ba đôi mắt mờ mịt nhìn nhau.

Trưởng giám ngục: “Tôi tìm mấy cậu làm gì?... Ai bảo các cậu tới tìm tôi?”

Hai người nói tên của hai cai ngục khác. Trưởng giám ngục nhíu mày, hôm nay ông ta hoàn toàn không thấy họ. Nghĩ một hồi, bỗng ông ta biến sắc.

“Hai người các anh ở chỗ nào từ đầu?”

Hai người: “Chúng tôi canh chừng cặp vợ chồng kia hóng gió.”

“Chết!” Trưởng giám ngục vội vàng cầm điện thoại lên.

Rất nhanh có hai cai ngục lao về chỗ hóng gió nhưng lại chẳng tìm thấy vợ chồng Trần Lương. Họ gấp rút đến phòng giam và căng tin của hai người, vẫn không có, không tìm thấy bóng người.

Bên trong bộ phận giám sát, họ phát hiện ra máy giám sát đã bị phá hủy, nhân viên giám sát ngã lăn dưới đất hôn mê.

“Xong rồi xong rồi xong rồi... Không, không, không, họ chắc chắn vẫn còn trong tù. Ngay lập tức phong tỏa tất cả các lối ra và mở toàn bộ bẫy rập của rừng Thiên Nga Đen!”

...

Sắc trời sụp xuống, sảnh tiệc của khách sạn rất sôi động, người được chúc thọ với mái tóc trắng xóa đã tới. Ngay cả khi đã 80 tuổi, trông bà ta khỏe mạnh và thanh lịch, cháu trai cháu gái bao quanh dưới đầu gối bà ta, làm cho bà ta hạnh phúc đến nỗi đôi mắt híp lên cười không còn thấy gì.

Đặc biệt là sau khi đứa cháu trai lớn nghịch ngợm được bà ta yêu thương nhất tặng quà, dẫu cho đó chỉ là một chiếc khăn choàng nhưng nó còn nghĩ tới tặng quà cho bà đã là rất khá. Suy cho cùng thằng nhóc này bị bà ta chiều tới hư, ngoài miệng thì nói này nọ chứ hành động lại rất ít.

“Soái Soái đã trưởng thành, không uổng công bà thương cháu như vậy.”

“Chờ sau này con tự kiếm tiền sẽ mua đồ tốt hơn cho bà nội.” Tần Soái nói, dỗ bà nội tới mức mặt bà hớn hở. Hoàn thành nhiệm vụ, nó đắc ý rời khỏi vòng người, vừa tìm đồ ăn vừa quan sát người xung quanh.

Đột nhiên ánh mắt nó khựng lại, rơi vào Lưu Nghĩa đứng đằng sau cửa phòng tiệc. Kế đó suy nghĩ rõ gì đấy, nó mỉm cười khinh thường, bỏ qua anh và tiếp tục tìm kiếm đồ để ăn. Dân đen chính là dân đen, tất cả đều là chó không có lòng tự trọng, đến sớm như vậy chờ đợi e là sợ thức ăn thừa bị dân đen khác cướp sạch à?

Nó nhanh chóng ném Lưu Nghĩa phía sau mà tìm thấy một món tráng miệng hợp khẩu vị.

Chẳng qua mới ăn và ăn, đột nhiên sau lưng nó có nhiệt độ cơ thể con người dán lên. Nó chưa kịp nổi đóa là một cái gì đó lạnh như băng và sắc dán vào lưng nó khiến nó cứng đơ. Cẩn thận quay đầu, nó bắt gặp đôi mắt đỏ au khủng khiếp của Lưu Nghĩa với một con dao anh nắm trong tay đụng ngay thắt lưng nó.

“Anh muốn thế nào?” Tần Soái đè nén tức giận hỏi. Ngon, thì ra ở chỗ này chờ nó, đúng ngoài dự liệu của nó. Tên này chỉ là một dân đen mà thôi mà dám đưa dao ra với nó!

Lưu Nghĩa: “Đàng hoàng đi, đi về phía trước!”

Chẳng bao lâu, phòng tiệc bặt thinh, tiếng cười nói biến mất, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn vào cảnh trước mắt.

Lưu Nghĩa ép Tần Soái đi tới trước.

“Lưu Nghĩa, anh dám làm chuyện này!” Ông chủ tức giận không thôi, “Còn không buông con trai tôi ra! Anh còn muốn làm việc nữa không?”

“Công việc mẹ mày chứ công việc! Ông đây làm việc là để kiếm tiền nuôi gia đình, hiện tại nhà đã biến mất, ông cần làm việc cức gì!” Lưu Nghĩa tức giận không kiềm chế được, “Ông có biết con trai mình đã làm cái gì không?” Anh lại nhìn về phía người được chúc thọ, “Bà có biết cháu trai mình làm cái gì không? Mấy người có biết nó đã làm gì không?”

Ai đó đã cố gắng mở cửa, nhưng ổ khóa phòng tiệc đã bị Lưu Nghĩa phá hủy, người bên trong không ra được, người bên ngoài vào chẳng được.

Lưu Nghĩa chuẩn bị coi như thỏa đáng, anh không chỉ giấu một con dao trên người mà còn cất một cái túi dưới cái bục bên cành người chủ trì, bên trong có một cái cưa điện. Chỉ cần anh đâm chết Tần Soái rồi khom lưng lấy cưa điện ra lao xuống, xác suất có thể giết cả nhà nhà họ Tần là rất lớn, đồng thời còn mang theo không ít chủng tộc cao quý ngã cùng.

Trong trí tưởng tượng của Lưu Nghĩa là như vậy. Đây cũng là cách mà bộ não nghèo nàn của anh có thể nghĩ ra.

Giang Tinh Chước nhìn cảnh này qua Con Mắt Biết Tuốt thì lắc đầu.

Nếu anh ta đừng nói nhảm mà hành động ngay lập tức âu còn có thể, nhưng anh ta đã phạm sai lầm khi vẫn mơ mộng nhận được sự cảm thông của đám người này. Anh ta tưởng tượng có ai đó nghe sự thật là lòng đầy căm phẫn cùng anh ta, thay anh ta xử theo lẽ phải, lên án con quỷ này.

Tất nhiên đây thực sự là tâm lý mà mọi người bình thường sẽ có, không thể trách anh ta được.

“Bằng!” Một tiếng súng vang lên.

Trong khi Lưu Nghĩa gào thét muốn nói ra sự thật, một vị khách cảnh sát mặc thường phục trong phòng tiệc đã lấy ra một khẩu súng gắn trên người.

Lưu Nghĩa bị bắn trúng phần vai, anh kêu đau và lui về phía sau. Tần Soái vội vàng tránh khỏi anh, đồng thời còn dùng một cước đá ngã anh.

“Mẹ nó, chỉ là một thằng dân đen, cũng dám uy hiếp tao!” Tần Soái tức giận, đạp mạnh vào Lưu Nghĩa một trận.

Người phía dưới cũng xông lên, áp chế anh cùng với Tần Soái.

“Anh Tần, đừng đạp nữa, lại đạp là chết người ngay.”

“Chết thì chết! Hôm nay ông đây sẽ giết nó! Để cho nó biết rõ cái mạng ti tiện của mình là thế nào!”

Lưu Nghĩa bị đạp đến nỗi mặt mũi đầy máu, anh cảm thấy mình sẽ chết thật ở đây. Anh chuẩn bị trong một tuần kết quả lại gặp thế này, cứ hệt một trò đùa, anh chả được cái gì cả.

Anh ấy tuyệt vọng khôn cùng tới mức nước mắt đã ứa ra. Anh còn có thể làm gì khác? Cầu nguyện với Thần à? Thế nhưng Thần đã tạo ra các chủng tộc cao cấp hơn, là Thần để bọn anh bi thảm nhường này… Hay là có ma quỷ trên thế giới này?

Đột nhiên một cảm giác kỳ lạ bao phủ không gian này, cảnh hỗn loạn yên tĩnh trong thoáng chốc. Toàn bộ mọi người dựng cả tóc gáy, trái tim sinh ra một loại sợ hãi không thể giải thích.

Dưới chân họ xuất hiện những đường vân kỳ lạ, các đường vân tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo mãnh liệt, họ bị nó chiếu thẳng tới nỗi nhắm mắt lại. Chờ ánh sáng tan đi, họ mở mắt ra thì máu như đông đặc.

Họ chẳng còn ở trong phòng tiệc ban đầu mà lại ngụ ở một không gian hoàn toàn mới, xung quanh là một khán đài vòng cung, bên dưới là một cái sân không mái lớn khôn cùng, hệt như đấu trường La Mã.

Và trên ghế trọng tài có một bóng đen đứng đấy. Thứ này được bao bọc trong áo choàng, tỏa ra một hơi thở khủng khiếp khó mà diễn tả bằng lời.

Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn bọn họ: “Chào mừng đến với phòng xử án, đến và chơi một trò chơi nào.”

- -----oOo------