Tất cả mọi người nhìn Giang Tinh Chước thì hoảng sợ không thôi, là đang nằm mơ sao? Họ nhéo mình thật mạnh hoặc là nhéo người khác, nhưng lại cảm nhận được cái đau rõ ràng.
Nhưng người hoảng sợ nhất không ai qua được đám đứng ở giữa sân, trong số đó có cha mẹ, bà nội Tần Soái, cảnh sát bắn Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa, thậm chí còn có mẹ, vợ của Lưu Nghĩa và hai bạn học của Tần Soái vốn không có mặt trong bữa tiệc mừng thọ nhà họ Tần.
Tụi nó đang ở trong nhà yên lành chợt xuất hiện hết ở đây, ai nấy hoảng sợ: “Chúng ta… Anh Tần, có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chỗ này là đây? Sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?”
Chính bản thân Tần Soái cũng sợ muốn chết, nào có thời gian để ý tới bọn này. Nó vừa nhìn thấy mấy người này đột nhiên hiện ra từ hư không là trái tim đập bình bịch thêm phần dữ dội. Nó mơ hồ cảm giác được toàn bộ sự tình phát sinh vì nó.
“Ông xã, đây là...” Vợ của Lưu Nghĩa, Đàm Mai, đang nấu ăn cho mẹ, cô tìm tạp dề của mình mà nào ngờ được mới chuyển người là mình đã tới đây.
Lưu Nghĩa ôm vợ, tim anh đập rất nhanh, nhìn chằm chằm Giang Tinh Chước với cái đầu đầy máu và mồ hôi. Chẳng lẽ cô ta là ma quỷ à? Bởi vì anh cầu nguyện nên xuất hiện chăng?
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn bọn họ, giọng nói hòa nhã thần bí lại giống như mang theo hơi thở tà ác phát ra từ miệng cô: “Trò chơi này gọi là – trò chơi thẩm phán. Làm trọng tài cho số phận của chính mình. Có tội? Vô tội? Do bên chiến thắng quyết định.”
“Quy tắc của trò chơi như sau: Bên ủng hộ vô tội và bên tuyên bố có tội cử một đại diện đi tới rút thẻ, người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được toàn bộ thẻ của bên kia.”
“Bây giờ mời bên ủng hộ vô tội và bên tuyên bố có tội vào vị trí của mình.”
Người trên sân vừa sợ hãi lại mờ mịt, Giang Tinh Chước lộ ra biểu hiện chậm chạp nhận ra: “Thì ra là như vậy, tình tiết vụ án còn chưa công khai cho người ta biết. Vậy bây giờ tiến vào phần công khai vụ án. Xét thấy nạn nhân hiện giờ bị liệt miệng không nói nên lời, mời thủ phạm trình bày.”
Một chùm ánh sáng không biết từ đâu đến tụ tập chỗ Tần Soái và hai người bạn nhỏ của nó. Tất cả mọi người nhìn hết về phía tụi nó.
“Không... Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi!” Một trong những tên đồng bọn còn nhỏ có vẻ mặt tái nhợt, sợ đến nỗi muốn thoát khỏi chùm tia, nhưng dù tên này có tới đâu, chùm ánh sáng đó theo sát nó.
Giang Tinh Chước không có ý định cho họ cơ hội lãng phí thời gian, lại mỉm cười cho hay: “Thời gian trình bày là 5 phút, xin vui lòng trần thuật lại trong vòng năm phút. Trong quá trình trình bày không thể nói dối, bằng không sẽ nhận trừng phạt là khoan miệng đâm xuyên. Sau 5 phút mà chưa hoàn thành trần thuật tình tiết vụ án, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”
Năm phút đếm ngược màu xanh lá cây bắt mắt xuất hiện trên bầu trời, cảm giác cấp bách của thời gian đột nhiên ập đến.
05:00
04:59
04:58
...
“Còn không mau nói đi!” Bố Tần Soái nói trong tức giận. Thằng nhóc chết tiệt này, đúng là ông ta tạo nghiệp mới sinh ra nó. Ông ta biết một ngày nào đó nó sẽ gây rắc rối lớn cho ông ta mà!
Tần Soái bị bố quát lớn đến run rẩy, đưa mắt liếc về phía bà nội mình.
Bà an ủi nó: “Nói ra cháu, không sao đâu.” Cùng lắm chỉ gi3t ch3t mấy đứa Mugan mà thôi.
Tần Soái dám làm ra loại chuyện ấy nhưng nào có dám nói ra trước mặt người nhà, trước mặt nhiều người như vậy. Lúc này, nó rốt cuộc biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, phát điên phát rồ.
“Mau nói đi! Cháu muốn hại chết chúng tôi sao?”
“Nói đi!”
Những người thân và bạn bè xa xôi hay các đối tác kinh doanh của nhà họ Tần thúc giục, họ không nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Giang Tinh Chước tí gì. Tất cả đều được kéo đến nơi thế này, mạng sống nằm trong tay người khác, họ không thể mạo hiểm nổi.
“Tôi... Tôi... Tôi bị choáng một lúc mới… A!” Tần Soái theo bản năng muốn giải thoát cho mình, song, lời này vừa mới thốt ra là một cây kim dài bỗng nhiên xuất hiện trên miệng nó, chậm rãi xuyên qua má phải của nó cho đến khi đi qua má trái. Cây kim nằm ngang trong miệng nó khiế nó đau miệng tới mức không dám mở rộng, tiếng la hét cũng bị đè nén. Nó dùng hai tay ôm lấy mặt, trừng trộ bằng đôi mắt hoảng sợ, vừa bất lực vừa thê thảm.
Mẹ và bà của nó đau lòng tới mức muốn chạy sang nhưng bị bố cản lại.
Hai tên đồng bọn bên cạnh thấy cảnh này thì bị hù tới sắc mặt trắng toát y như tờ giấy. Những người khác ngày càng tin thưởng nếu bỏ lơ quy tắc của trò chơi, họ chắc chắn sẽ chết ở đây.
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn sang, cô nhận được năng lượng sợ hãi từ tất cả mọi người ở hiện trường. Năng lượng sợ hãi được tạo ra bởi nỗi hoảng hốt do vầng sáng Cthulhu là nỗi sợ hãi bề ngoài, năng lượng rất yếu. Bây giờ thì khác, đây là nỗi sợ sệt tới từ tầng sâu hơn một chút, năng lượng khá mạnh.
Chỉ có một nhà ba người của Lưu Nghĩa lại cho năng lượng sợ hãi rất nhỏ. Lưu Nghĩa quả thực cực kỳ thoải mái, cảm động đến mức nước mắt tuôn rơi. Ma quỷ đối với người tuyệt vọng như anh mà nói chẳng thể gọi là ma quỷ mà phải là Thiên Thần mới đúng.
Thời gian đã trôi qua hơn một phút.
“Tôi nói!” Tên đồng bọn tương đối to gan lên tiếng: “Tần Soái cảm thấy vợ của một nhân viên trong nhà máy nhà mình rất có ý vị nên nổi lên sắc tâm. Ngày đó anh ta hẹn chúng tôi thừa dịp nhân viên... hình như tên là Lưu Nghĩa, thừa dịp Lưu Nghĩa còn đang đi làm thì chạy đến nhà anh ta cu0ng hi3p vợ anh ta. Nhưng khi chúng tôi tới, vợ của Lưu Nghĩa không có ở nhà, mà chỉ có một bà già và một cô bé. Chúng tôi nghĩ thầm vậy thì đi thôi, nhưng Tần Soái… anh ta…. Anh ta nói tò mò... nếu làm bà già thì có cảm giác gì cho nên ngay lập tức…”
Khuôn mặt tên nhóc lộ vẻ khó xử, những lời sau đấy thật mơ hồ, ấy thế mà mọi người cũng đoán được chân tướng từ nét mặt và lời nói mập mờ của nó. Trong phút chốc, ai nấy có biểu hiện khác nhau.
Bà của Tần Soái có sắc mặt thêm phần khó coi, nhìn cháu trai với vẻ không tin nổi, bàn tay vô thức đè lại nơi trái tim.
Tần Soái phát ra tiếng ú ớ, hệt như nóng lòng muốn giải thích, song, kim tiêm trong miệng và cái miệng đầy máu đã khiến nó không thốt lên lời rõ ràng. Vô số ánh mắt kinh bỉ căm hận xung quanh tựa như cây kim trong miệng, chọc nó nhoi nhói.
“Cô bé nghe thấy âm thanh thì cầm sách giáo khoa đánh Tần Soái muốn cứu bà nội. Tần Soái tát con bé một cái, con bé đập đầu vào góc bàn, tắt thở.”
Lưu Nghĩa nhục nhã trừng mắt nhìn kẻ thù đối diện, mẹ thì gặp chuyện thế, con gái thì bị giết. Nếu không phải vợ tình cờ đi ra ngoài mua thức ăn, anh e là vợ cũng không chạy thoát. Lòng hận thù khiến anh muốn chết chùm với gia đình thằng súc sinh này thay vì mang những tổn thương mà mẹ và con gái anh chịu đựng đổi lấy tiền trợ cấp.
Dựa vào đâu ức hiếp người khác như vậy? Bọn anh luôn tuân thủ pháp luật, tôn trọng những người từ chủng tộc cao cấp, chưa hề có bất kỳ suy nghĩ sai trái nào, nhưng bọn họ thật sự khinh người quá đáng!
Sau khi vụ án được trình bày hoàn tất, thời gian đếm ngược biến mất.
Kim trong miệng Tần Soái cũng biến theo, nhưng kim đi rồi mà vết thương vẫn còn. Đau đớn và máu tươi hù nó khiến nó càng sợ hãi Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước: “Bây giờ, tình tiết vụ án đã được trình bày xong, xin mọi người đưa lựa chọn. Cho rằng Tần Soái, Chu Bằng, Lý Phóng có tội, xin hãy giơ tay lên.”
Tất cả mọi người trong khán đài, không phải Gaye thì cũng là Apetto và Korah, còn có một số Mugan đã leo lên đầu Mugan khác có đôi mắt láo liên, chẳng ai giơ tay.
Có lẽ trong lòng bọn họ cảm thấy hành vi của Tần Soái rất ghê tởm và xằng bậy, đúng là điên rồi, đầu óc có cứt, dù có là quỷ háo sắc đầu thai cũng không làm ra hành vi như nó. Nhưng trải qua thời gian dài, họ đã hình thành thói quen bảo vệ lớp vỏ bọc chủng tộc của mình, nhất trí đối ngoại, nhất trí giẫm lên Mugan, họ vô cùng đoàn kết trong vấn đề này.
Bảo vệ giai cấp của mình chính là bảo vệ chính mình.
Trong khán đài không có ai giơ tay lên, Giang Tinh Chước mỉm cười chuyển ánh mắt, nhìn về phía bên trong sân.
Trong sân, Lưu Nghĩa và vợ đương nhiên giơ cao hai tay, thậm chí còn giúp bà lão giơ tay lên. Mà hai đồng lõa của Tần Soái là Chu Bằng và Lý Phóng quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin lỗi với Giang Tinh Chước và Lưu Nghĩa bên kia: “Xin lỗi, vô cùng xin lỗi xin lỗi hu hu…”
Bọn nó rất sợ hãi, một là do gia cảnh không tốt bằng Tần Soái, vẫn là chó săn nghe Tần Soái như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Thứ hai là hai đứa chưa quen cuộc sống nơi đây, khác với Tần Soái khi người nhà bạn bè ở đây hết, ít nhiều cũng có chút cảm giác an toàn. Có lẽ trong lòng hai đứa nó cũng không tán thành hành vi của Tần Soái, vẫn luôn bị chuyện này tra tấn, chột dạ khôn cùng cho nên mới nhận tội.
Bên Tần Soái hiển nhiên không có ai giơ tay.
Giang Tinh Chước gật gật đầu: “Hiện tại, mời bên cho là vô tội và bên nghĩ rằng có tội vào đúng chỗ.”
Giang Tinh Chước nói xong, Chu Bằng và Lý Phóng bị dời sang bên nhà Lưu Nghĩa, Tần Soái vẫn đứng cùng người nhà và tên cảnh sát nọ. Bà nội của Tần Soái có sắc mặt khó coi nhưng dường như vẫn quyết định tha thứ cho thằng cháu vì đã làm ra chuyện này, dù gì dao không rơi vào người mình thì không thấy đau.
Cả hai bên đều có năm người. Hai bên đối đầu giằng co.
Chia đội xong, cây gậy gỗ nhỏ trên tay Giang Tinh Chước nhẹ nhàng vung lên, cảnh tượng kỳ ảo xuất hiện, một đám sương trắng cuồn cuộn và tạo thành vòng xoáy màu trắng ở giữa không trung hai bên.
Mọi người nhìn chằm chằm, nín thở lo lắng.
“Vậy, ai sẽ đến trước? Gợi ý thân thiện, người đi trước có thể đạt được ưu thế tuyệt đối đấy.” Giang Tinh Chước nhìn về phía hai đội bên dưới.
Ấy vậy mà dù Giang Tinh Chước có đưa ra gợi ý thân thiện, những người đó vẫn không dám dễ dàng lên tiếng. Họ vẫn chưa biết rõ đến cùng trò chơi này sẽ làm gì, sinh linh đáng sợ này là ai, nỗi sợ chết làm cho họ bó chân bó tay.
Cuối cùng không có gì bất ngờ, Lưu Nghĩa lên tiếng: “Tôi đến trước!”
Anh chả sợ Giang Tinh Chước dẫu có một chút, có lý do gì để sợ hãi đây? Thần đặt họ vào tình huống tuyệt vọng này, rồi ma quỷ lại cho anh cơ hội đánh trả. Bằng không anh đã bị đánh chết từ sớm trong bữa tiệc mừng thọ đó rồi! Ma quỷ của người khác đối với anh mà nói mới là Thần thực sự!
“Rất tốt.”
Gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng phẩy một cái, 10 thẻ phát sáng bay ra khỏi mắt xoáy và rơi xuống trước mặt Lưu Nghĩa.
“Vui lòng lật thẻ của anh…”
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lưu Nghĩa hít một hơi thật sâu, đoạn, từ từ vươn tay ra, cẩn thận lật thẻ đầu tiên.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ trong suốt, trên thân thẻ có hoa văn và chữ viết bí ẩn.
“Chúc mừng anh đã rút trúng một thẻ Hoán Đổi. Sử dụng thẻ Hoán Đổi, anh có thể hoán đổi bất cứ thứ gì hữu hình và vô hình ở giữa hai giống loài.” Giang Tinh Chước nói với sự ác ý.
Trước đây Trần Lương cũng đã rút được một lần Thẻ Hoán Đổi này, gia đình Trần Lương là ngọn chấm lửa, còn Lưu Nghĩa…
Lưu Nghĩa, giống như Trần Lương, ngay lập tức hiểu được vai trò của thẻ này, bởi vì mỗi nạn nhân sẽ sinh ra tâm lý như vậy. Họ thực sự muốn thủ phạm và gia đình bảo vệ tên đó cũng được nếm thử hương vị tương tự.
Thế là ngay sau khi nhận được thẻ, anh gấp rút bảo: “Tôi muốn cơ thể của mẹ tôi trao đổi với bà già ở đằng kia!”
Thẻ hóa thành ánh sáng, chia làm hai nửa và bay về phía hai bà lão.
Bà già thay đổi sắc mặt dữ dội, quay lại muốn trốn, cực kỳ sợ hãi: “Không, tôi không muốn hoán đổi, không muốn hoán đổi!”
Tuy nhiên điều này không phải do bà ta quyết định. Ánh sáng không thể chối từ rơi vào người bà ta.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
1/3
Chuyện ra tay với bà già là một chuyện có thật. Hôm nào đó có báo đưa tin cụ già dẫn cháu gái về nhà, kết quả là bị mấy tên con trai kéo lên. Do chúng chưa từng nếm thử hương vị của bà già nên lôi mạnh bà ấy và cô bé…
Chương 101: Giang Tinh Chước là ma quỷ hay thiên sứ
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Tất cả mọi người nhìn Giang Tinh Chước thì hoảng sợ không thôi, là đang nằm mơ sao? Họ nhéo mình thật mạnh hoặc là nhéo người khác, nhưng lại cảm nhận được cái đau rõ ràng.
Nhưng người hoảng sợ nhất không ai qua được đám đứng ở giữa sân, trong số đó có cha mẹ, bà nội Tần Soái, cảnh sát bắn Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa, thậm chí còn có mẹ, vợ của Lưu Nghĩa và hai bạn học của Tần Soái vốn không có mặt trong bữa tiệc mừng thọ nhà họ Tần.
Tụi nó đang ở trong nhà yên lành chợt xuất hiện hết ở đây, ai nấy hoảng sợ: “Chúng ta… Anh Tần, có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chỗ này là đây? Sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?”
Chính bản thân Tần Soái cũng sợ muốn chết, nào có thời gian để ý tới bọn này. Nó vừa nhìn thấy mấy người này đột nhiên hiện ra từ hư không là trái tim đập bình bịch thêm phần dữ dội. Nó mơ hồ cảm giác được toàn bộ sự tình phát sinh vì nó.
“Ông xã, đây là...” Vợ của Lưu Nghĩa, Đàm Mai, đang nấu ăn cho mẹ, cô tìm tạp dề của mình mà nào ngờ được mới chuyển người là mình đã tới đây.
Lưu Nghĩa ôm vợ, tim anh đập rất nhanh, nhìn chằm chằm Giang Tinh Chước với cái đầu đầy máu và mồ hôi. Chẳng lẽ cô ta là ma quỷ à? Bởi vì anh cầu nguyện nên xuất hiện chăng?
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn bọn họ, giọng nói hòa nhã thần bí lại giống như mang theo hơi thở tà ác phát ra từ miệng cô: “Trò chơi này gọi là – trò chơi thẩm phán. Làm trọng tài cho số phận của chính mình. Có tội? Vô tội? Do bên chiến thắng quyết định.”
“Quy tắc của trò chơi như sau: Bên ủng hộ vô tội và bên tuyên bố có tội cử một đại diện đi tới rút thẻ, người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được toàn bộ thẻ của bên kia.”
“Bây giờ mời bên ủng hộ vô tội và bên tuyên bố có tội vào vị trí của mình.”
Người trên sân vừa sợ hãi lại mờ mịt, Giang Tinh Chước lộ ra biểu hiện chậm chạp nhận ra: “Thì ra là như vậy, tình tiết vụ án còn chưa công khai cho người ta biết. Vậy bây giờ tiến vào phần công khai vụ án. Xét thấy nạn nhân hiện giờ bị liệt miệng không nói nên lời, mời thủ phạm trình bày.”
Một chùm ánh sáng không biết từ đâu đến tụ tập chỗ Tần Soái và hai người bạn nhỏ của nó. Tất cả mọi người nhìn hết về phía tụi nó.
“Không... Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi!” Một trong những tên đồng bọn còn nhỏ có vẻ mặt tái nhợt, sợ đến nỗi muốn thoát khỏi chùm tia, nhưng dù tên này có tới đâu, chùm ánh sáng đó theo sát nó.
Giang Tinh Chước không có ý định cho họ cơ hội lãng phí thời gian, lại mỉm cười cho hay: “Thời gian trình bày là 5 phút, xin vui lòng trần thuật lại trong vòng năm phút. Trong quá trình trình bày không thể nói dối, bằng không sẽ nhận trừng phạt là khoan miệng đâm xuyên. Sau 5 phút mà chưa hoàn thành trần thuật tình tiết vụ án, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”
Năm phút đếm ngược màu xanh lá cây bắt mắt xuất hiện trên bầu trời, cảm giác cấp bách của thời gian đột nhiên ập đến.
05:00
04:59
04:58
...
“Còn không mau nói đi!” Bố Tần Soái nói trong tức giận. Thằng nhóc chết tiệt này, đúng là ông ta tạo nghiệp mới sinh ra nó. Ông ta biết một ngày nào đó nó sẽ gây rắc rối lớn cho ông ta mà!
Tần Soái bị bố quát lớn đến run rẩy, đưa mắt liếc về phía bà nội mình.
Bà an ủi nó: “Nói ra cháu, không sao đâu.” Cùng lắm chỉ gi3t ch3t mấy đứa Mugan mà thôi.
Tần Soái dám làm ra loại chuyện ấy nhưng nào có dám nói ra trước mặt người nhà, trước mặt nhiều người như vậy. Lúc này, nó rốt cuộc biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, phát điên phát rồ.
“Mau nói đi! Cháu muốn hại chết chúng tôi sao?”
“Nói đi!”
Những người thân và bạn bè xa xôi hay các đối tác kinh doanh của nhà họ Tần thúc giục, họ không nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Giang Tinh Chước tí gì. Tất cả đều được kéo đến nơi thế này, mạng sống nằm trong tay người khác, họ không thể mạo hiểm nổi.
“Tôi... Tôi... Tôi bị choáng một lúc mới… A!” Tần Soái theo bản năng muốn giải thoát cho mình, song, lời này vừa mới thốt ra là một cây kim dài bỗng nhiên xuất hiện trên miệng nó, chậm rãi xuyên qua má phải của nó cho đến khi đi qua má trái. Cây kim nằm ngang trong miệng nó khiế nó đau miệng tới mức không dám mở rộng, tiếng la hét cũng bị đè nén. Nó dùng hai tay ôm lấy mặt, trừng trộ bằng đôi mắt hoảng sợ, vừa bất lực vừa thê thảm.
Mẹ và bà của nó đau lòng tới mức muốn chạy sang nhưng bị bố cản lại.
Hai tên đồng bọn bên cạnh thấy cảnh này thì bị hù tới sắc mặt trắng toát y như tờ giấy. Những người khác ngày càng tin thưởng nếu bỏ lơ quy tắc của trò chơi, họ chắc chắn sẽ chết ở đây.
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn sang, cô nhận được năng lượng sợ hãi từ tất cả mọi người ở hiện trường. Năng lượng sợ hãi được tạo ra bởi nỗi hoảng hốt do vầng sáng Cthulhu là nỗi sợ hãi bề ngoài, năng lượng rất yếu. Bây giờ thì khác, đây là nỗi sợ sệt tới từ tầng sâu hơn một chút, năng lượng khá mạnh.
Chỉ có một nhà ba người của Lưu Nghĩa lại cho năng lượng sợ hãi rất nhỏ. Lưu Nghĩa quả thực cực kỳ thoải mái, cảm động đến mức nước mắt tuôn rơi. Ma quỷ đối với người tuyệt vọng như anh mà nói chẳng thể gọi là ma quỷ mà phải là Thiên Thần mới đúng.
Thời gian đã trôi qua hơn một phút.
“Tôi nói!” Tên đồng bọn tương đối to gan lên tiếng: “Tần Soái cảm thấy vợ của một nhân viên trong nhà máy nhà mình rất có ý vị nên nổi lên sắc tâm. Ngày đó anh ta hẹn chúng tôi thừa dịp nhân viên... hình như tên là Lưu Nghĩa, thừa dịp Lưu Nghĩa còn đang đi làm thì chạy đến nhà anh ta cu0ng hi3p vợ anh ta. Nhưng khi chúng tôi tới, vợ của Lưu Nghĩa không có ở nhà, mà chỉ có một bà già và một cô bé. Chúng tôi nghĩ thầm vậy thì đi thôi, nhưng Tần Soái… anh ta…. Anh ta nói tò mò... nếu làm bà già thì có cảm giác gì cho nên ngay lập tức…”
Khuôn mặt tên nhóc lộ vẻ khó xử, những lời sau đấy thật mơ hồ, ấy thế mà mọi người cũng đoán được chân tướng từ nét mặt và lời nói mập mờ của nó. Trong phút chốc, ai nấy có biểu hiện khác nhau.
Bà của Tần Soái có sắc mặt thêm phần khó coi, nhìn cháu trai với vẻ không tin nổi, bàn tay vô thức đè lại nơi trái tim.
Tần Soái phát ra tiếng ú ớ, hệt như nóng lòng muốn giải thích, song, kim tiêm trong miệng và cái miệng đầy máu đã khiến nó không thốt lên lời rõ ràng. Vô số ánh mắt kinh bỉ căm hận xung quanh tựa như cây kim trong miệng, chọc nó nhoi nhói.
“Cô bé nghe thấy âm thanh thì cầm sách giáo khoa đánh Tần Soái muốn cứu bà nội. Tần Soái tát con bé một cái, con bé đập đầu vào góc bàn, tắt thở.”
Lưu Nghĩa nhục nhã trừng mắt nhìn kẻ thù đối diện, mẹ thì gặp chuyện thế, con gái thì bị giết. Nếu không phải vợ tình cờ đi ra ngoài mua thức ăn, anh e là vợ cũng không chạy thoát. Lòng hận thù khiến anh muốn chết chùm với gia đình thằng súc sinh này thay vì mang những tổn thương mà mẹ và con gái anh chịu đựng đổi lấy tiền trợ cấp.
Dựa vào đâu ức hiếp người khác như vậy? Bọn anh luôn tuân thủ pháp luật, tôn trọng những người từ chủng tộc cao cấp, chưa hề có bất kỳ suy nghĩ sai trái nào, nhưng bọn họ thật sự khinh người quá đáng!
Sau khi vụ án được trình bày hoàn tất, thời gian đếm ngược biến mất.
Kim trong miệng Tần Soái cũng biến theo, nhưng kim đi rồi mà vết thương vẫn còn. Đau đớn và máu tươi hù nó khiến nó càng sợ hãi Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước: “Bây giờ, tình tiết vụ án đã được trình bày xong, xin mọi người đưa lựa chọn. Cho rằng Tần Soái, Chu Bằng, Lý Phóng có tội, xin hãy giơ tay lên.”
Tất cả mọi người trong khán đài, không phải Gaye thì cũng là Apetto và Korah, còn có một số Mugan đã leo lên đầu Mugan khác có đôi mắt láo liên, chẳng ai giơ tay.
Có lẽ trong lòng bọn họ cảm thấy hành vi của Tần Soái rất ghê tởm và xằng bậy, đúng là điên rồi, đầu óc có cứt, dù có là quỷ háo sắc đầu thai cũng không làm ra hành vi như nó. Nhưng trải qua thời gian dài, họ đã hình thành thói quen bảo vệ lớp vỏ bọc chủng tộc của mình, nhất trí đối ngoại, nhất trí giẫm lên Mugan, họ vô cùng đoàn kết trong vấn đề này.
Bảo vệ giai cấp của mình chính là bảo vệ chính mình.
Trong khán đài không có ai giơ tay lên, Giang Tinh Chước mỉm cười chuyển ánh mắt, nhìn về phía bên trong sân.
Trong sân, Lưu Nghĩa và vợ đương nhiên giơ cao hai tay, thậm chí còn giúp bà lão giơ tay lên. Mà hai đồng lõa của Tần Soái là Chu Bằng và Lý Phóng quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin lỗi với Giang Tinh Chước và Lưu Nghĩa bên kia: “Xin lỗi, vô cùng xin lỗi xin lỗi hu hu…”
Bọn nó rất sợ hãi, một là do gia cảnh không tốt bằng Tần Soái, vẫn là chó săn nghe Tần Soái như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Thứ hai là hai đứa chưa quen cuộc sống nơi đây, khác với Tần Soái khi người nhà bạn bè ở đây hết, ít nhiều cũng có chút cảm giác an toàn. Có lẽ trong lòng hai đứa nó cũng không tán thành hành vi của Tần Soái, vẫn luôn bị chuyện này tra tấn, chột dạ khôn cùng cho nên mới nhận tội.
Bên Tần Soái hiển nhiên không có ai giơ tay.
Giang Tinh Chước gật gật đầu: “Hiện tại, mời bên cho là vô tội và bên nghĩ rằng có tội vào đúng chỗ.”
Giang Tinh Chước nói xong, Chu Bằng và Lý Phóng bị dời sang bên nhà Lưu Nghĩa, Tần Soái vẫn đứng cùng người nhà và tên cảnh sát nọ. Bà nội của Tần Soái có sắc mặt khó coi nhưng dường như vẫn quyết định tha thứ cho thằng cháu vì đã làm ra chuyện này, dù gì dao không rơi vào người mình thì không thấy đau.
Cả hai bên đều có năm người. Hai bên đối đầu giằng co.
Chia đội xong, cây gậy gỗ nhỏ trên tay Giang Tinh Chước nhẹ nhàng vung lên, cảnh tượng kỳ ảo xuất hiện, một đám sương trắng cuồn cuộn và tạo thành vòng xoáy màu trắng ở giữa không trung hai bên.
Mọi người nhìn chằm chằm, nín thở lo lắng.
“Vậy, ai sẽ đến trước? Gợi ý thân thiện, người đi trước có thể đạt được ưu thế tuyệt đối đấy.” Giang Tinh Chước nhìn về phía hai đội bên dưới.
Ấy vậy mà dù Giang Tinh Chước có đưa ra gợi ý thân thiện, những người đó vẫn không dám dễ dàng lên tiếng. Họ vẫn chưa biết rõ đến cùng trò chơi này sẽ làm gì, sinh linh đáng sợ này là ai, nỗi sợ chết làm cho họ bó chân bó tay.
Cuối cùng không có gì bất ngờ, Lưu Nghĩa lên tiếng: “Tôi đến trước!”
Anh chả sợ Giang Tinh Chước dẫu có một chút, có lý do gì để sợ hãi đây? Thần đặt họ vào tình huống tuyệt vọng này, rồi ma quỷ lại cho anh cơ hội đánh trả. Bằng không anh đã bị đánh chết từ sớm trong bữa tiệc mừng thọ đó rồi! Ma quỷ của người khác đối với anh mà nói mới là Thần thực sự!
“Rất tốt.”
Gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng phẩy một cái, 10 thẻ phát sáng bay ra khỏi mắt xoáy và rơi xuống trước mặt Lưu Nghĩa.
“Vui lòng lật thẻ của anh…”
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lưu Nghĩa hít một hơi thật sâu, đoạn, từ từ vươn tay ra, cẩn thận lật thẻ đầu tiên.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ trong suốt, trên thân thẻ có hoa văn và chữ viết bí ẩn.
“Chúc mừng anh đã rút trúng một thẻ Hoán Đổi. Sử dụng thẻ Hoán Đổi, anh có thể hoán đổi bất cứ thứ gì hữu hình và vô hình ở giữa hai giống loài.” Giang Tinh Chước nói với sự ác ý.
Trước đây Trần Lương cũng đã rút được một lần Thẻ Hoán Đổi này, gia đình Trần Lương là ngọn chấm lửa, còn Lưu Nghĩa…
Lưu Nghĩa, giống như Trần Lương, ngay lập tức hiểu được vai trò của thẻ này, bởi vì mỗi nạn nhân sẽ sinh ra tâm lý như vậy. Họ thực sự muốn thủ phạm và gia đình bảo vệ tên đó cũng được nếm thử hương vị tương tự.
Thế là ngay sau khi nhận được thẻ, anh gấp rút bảo: “Tôi muốn cơ thể của mẹ tôi trao đổi với bà già ở đằng kia!”
Thẻ hóa thành ánh sáng, chia làm hai nửa và bay về phía hai bà lão.
Bà già thay đổi sắc mặt dữ dội, quay lại muốn trốn, cực kỳ sợ hãi: “Không, tôi không muốn hoán đổi, không muốn hoán đổi!”
Tuy nhiên điều này không phải do bà ta quyết định. Ánh sáng không thể chối từ rơi vào người bà ta.